Tối hôm sau.
Nhiếp Tang Ninh trở lại khu dân cư nơi y sống từ văn phòng. Bước vào tòa nhà, y mở hộp thư, ở đó có một cái túi giấy màu nâu.
Y lấy ra.
Về đến nhà, y mở túi giấy, lấy ra một xấp ảnh và một bản báo cáo.
Nhiếp Tang Ninh xem xét từng tấm ảnh một cách kỹ càng, càng xem vẻ mặt càng kém đi, những bức ảnh này được chụp vào tuần trước. Trong ảnh, hoặc là buổi tối Tiêu Ý Trì một mình vào khu dân cư của Du Tri Niên, hoặc là buổi sáng Du Tri Niên và anh ngồi chung xe cùng nhau ra ngoài. Thỉnh thoảng họ cho mèo ăn vào ban đêm. Hai người còn cùng nhau vào khu nhà ở của Tiêu Ý Trì, khi xách túi bước ra thì lại cùng nhau lên xe quay về khu dân cư của Du Tri Niên.
Nhiếp Tang Ninh đặt ảnh xuống, nới lỏng cà vạt, đi quầy bar mini rót một ly rượu rồi uống một ngụm.
Vậy là hiện tại Du Tri Niên đang hẹn hò với Tiêu Ý Trì? Y nhớ lại cảnh tượng ở bãi đỗ xe của ga tàu cao tốc —— Du Tri Niên đột nhiên xuống xe, nhìn về phía Tiêu Ý Trì. Động tác uống rượu của y đột nhiên cứng đờ. Du Tri Niên, người vẫn luôn bình tĩnh sau khi gặp lại khẩn trương như vậy, đáng lẽ y nên sớm nhận ra quan hệ của hắn và Tiêu Ý Trì không bình thường. Nhưng lúc đó hai người không giống đang ở trong một mối quan hệ tình cảm; hơn nữa, quan trọng nhất là, Tiêu Ý Trì hoàn toàn không phải mẫu người Du Tri Niên thích!
Không phải sao? Nhiếp Tang Ninh biết mẹ của Du Tri Niên cực kỳ coi trọng vẻ bề ngoài, từ nhỏ hắn đã bị bà truyền bá tư tưởng này, quan niệm ăn sâu bén rễ làm sao có thể nói sửa là sửa được?! Cho dù bây giờ Du Tri Niên có tình mới thì cũng phải là kiểu người vô cùng đẹp mới phải. Nhiếp Tang Ninh đặt ly rượu xuống, đi lấy báo cáo tới xem. Nhưng trong báo cáo không có thêm thông tin nào về Tiêu Ý Trì, ngoại trừ việc anh từng là phóng viên chiến trường và hiện là giảng viên đại học. Hai nghề nghiệp này không quá đặc biệt. Nhiếp Tang Ninh hít sâu mấy hơi, làm dịu lại cảm xúc kinh ngạc khó tin của mình.
Y tự nhắc nhở mình rằng Tiêu Ý Trì là bạn thân của Đường Vãn Trừng.
Anh ta có thể làm bạn với Đường Vãn Trừng, không chừng anh ta có lý lịch bí mật nào đó.
Nhiếp Tang Ninh uống xong rượu, ngồi lại tiếp tục xem ảnh. Đêm qua, Du Tri Niên và Tiêu Ý Trì bước ra khỏi phòng trưng bày, hai người dựa sát vào nhau. Tấm tiếp theo, hai người đứng hôn nhau trong bóng tối, Du Tri Niên ôm Tiêu Ý Trì. Dù bức ảnh là ảnh chụp lén được zoom gần nhưng vẫn nhìn ra được hai người hoàn toàn nhập tâm. Nhiếp Tang Ninh khó chịu quay mặt đi, ném bức ảnh xuống.
Chẳng lẽ khẩu vị của Du Tri Niên thật sự thay đổi? Y thật sự khó có thể tưởng tượng rằng tình địch của mình lại là kiểu người như Tiêu Ý Trì.
Nhiếp Tang Ninh chợt chú ý đến chi tiết phòng trưng bày. Hôm qua, ban ngày vô tình nghe Đường Vãn Trừng nhắc đến việc buổi tối Du Tri Niên sẽ đi gặp chủ nhân bức tranh của Eve. Vậy Tiêu Ý Trì chính là chủ nhân của bức tranh?!
Chẳng lẽ anh ta thật sự của lý lịch động trời? Vậy có lẽ nào Du Tri Niên hẹn hò với anh ta là có mục đích khác chứ không phải thật sự yêu anh ta? Nhiếp Tang Ninh càng nghĩ càng rối. Còn Đường Vãn Trừng, cô ấy biết y có tình cảm với Du Tri Niên, thế thì cô có biết mối quan hệ của Tiêu Ý Trì và Du Tri Niên không? Nếu biết mà cô ấy vẫn giúp mình theo đuổi anh ấy, vậy có nghĩa là gì?
Bây giờ rốt cuộc mình đang ở vị trí nào? Mình đã trở thành người qua đường hoặc là công cụ mà không hề hay biết sao? Đáng ghét!
Cho đến sáng hôm sau, Nhiếp Tang Ninh vẫn buồn bực, khó hiểu như cũ. Y chưa từng nếm trải cảm giác phức tạp như vậy.
Y đang định ra ngoài thì điện thoại reo lên. Y nhìn số gọi đến, không quen, là một dãy số lạ.
Y cúp máy. Khi y xuống bãi đậu xe ngầm để lấy xe, điện thoại của y lại reo lên, vẫn là dãy số cũ. Y nghe máy và nói với giọng điệu không tốt, "A lô?"
Sáng nay thật khác với Tiêu Ý Trì. Anh bước vào phòng thay đồ của Du Tri Niên, chắp tay sau lưng tuần tra một vòng, bắt đầu từ khu vực để âu phục của hắn. Anh đẩy âu phục của Du Tri Niên sang hai bên, nhường chỗ —— từ này quần áo của anh sẽ được treo ở đây. Anh quay người xem tủ đồng hồ của Du Tri Niên, kiểu dáng nghiêm túc nhưng quá nhàm chán, anh không thích, cứ để lại cho Du Tri Niên đeo vậy. Anh chọn một bộ quần áo ở khu vực đồ thường ngày của Du Tri Niên, gỡ xuống, ướm thử trước gương, anh tự gắn filter, nghĩ bụng mình mặc vào chắc cũng khá đẹp. Ờm, giữ lại thôi.
"Thích bộ này?" Du Tri Niên thấy người không ở trên giường thì đến phòng thay đồ, đúng lúc thấy Tiêu Ý Trì đang nâng cằm trước gương, thái độ rất chảnh cún, "Thường thôi, không thích lắm."
"Ồ?" Du Tri Niên đến gần, ra vẻ tò mò.
Tiêu Ý Trì đặt tay lên vai hắn, lắc đầu, "Luật sư Du, gu thẩm mỹ của anh không ổn."
"Thế à, vậy phải làm sao đây?"
"Em hy sinh một chút, lấy quần áo của mình đến đặt ở đây để trung hoà gam màu xấu xí này, tiện thể cho anh học hỏi để nâng cao gu thẩm mỹ."
Ai đã khiến em ấy kiêu ngạo như vậy nhỉ?
Luật sư Du cũng tận tâm, diễn theo anh, "Em có tâm quá, cảm ơn nha."
Nét diễn giả trân làm Tiêu Ý Trì bật cười, anh vỗ bẹp vào mặt Du Tri Niên.
Một cuộc đấu giá trang sức của nhà đấu giá nào đó sắp được tổ chức, tại buổi triển lãm thử SVIP, Diệp Chiếu Lâm không khỏi kinh ngạc khi gặp Du Tri Niên.
Gã hỏi, "Chẳng phải cậu không thích đồ trang sức sao?" Trước đây, cứ kêu hắn đi cùng hắn đều từ chối ngay tắp lự.
Ba của Du Tri Niên là thợ kim hoàn, thế là hắn ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.
Chỉ thấy hắn nhún vai, "Có nhu cầu, đành phải đến góp vui thôi."
Diệp Chiếu Lâm nhướng mày, khẽ hỏi, "Cho cậu Tiêu?"
Du Tri Niên gật đầu.
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
"Nghĩ kỹ rồi."
Diệp Chiếu Lâm không phí lời nữa, "Được, cậu thích gì thì nhớ nhắc nhở tôi một tiếng, tôi sẽ không giành với cậu."
Du Tri Niên đã có sự lựa chọn yêu thích của mình —— chiếc nhẫn kim cương Golconda nước D 10.63 cara không tì vết.
Dùng để làm gì? Ai biết được.
Một buổi chiều sắp đến giờ tan tầm, Du Tri Niên vừa trả lời email khách hàng xong thì nhận được tin nhắn của Tiêu Ý Trì —— "Luật sư Du, chừng nào anh về dạ?" Kèm theo một trương cửa sổ nội tiểu cẩu mắt trông mong nhìn ngoài cửa sổ động đồ.
Đêm nay đã hẹn ăn cơm ở nhà dì Phan, Tiêu Ý Trì bổ sung một cái, "Em hỏi giùm dì, dì kêu anh về nhanh lên á ~" kia cuộn sóng tuyến dùng đến liền rất mất hồn.
Khóe miệng Du Tri Niên cong lên, cố ý chỉ trả lời "Ừ." Hai giây sau, lại gửi thêm, "Về ngay."
Khiến Tiêu Ý Trì ở đầu bên kia vội đổi "giận dữ" đang định gửi thành "vui vẻ".
Du Tri Niên thu dọn xong, đang chuẩn bị rời văn phòng thì nhận được một cuộc gọi.
Cuộc gọi đến từ người đưa tin quen thuộc, "Luật sư Du, tôi vừa nhận được tình báo đáng tin cậy, gần đây có người đang theo dõi cậu, đã một tuần rồi, cậu xem nên xử lý thế nào?"
Nghe vậy, Du Tri Niên ngước mắt lên, bình tĩnh nói, "Có thể tra ra ai đã ra lệnh theo dõi không?"
"Chắc là được."
"Vậy nhờ cậu nhé." Sau khi kết thúc cuộc gọi, hắn xách túi rời khỏi văn phòng.
Buổi tối, người đưa tin trả lời: Nhiếp Tang Ninh. Bằng chứng đã gửi vào hộp thư.
Ngày hôm sau, Du Tri Niên hẹn Nhiếp Tang Ninh buổi chiều đến công ty luật để "trò chuyện".
Nhiếp Tang Ninh đi vào văn phòng của hắn, trên tay còn cầm một ly nước, mỉm cười đưa cho hắn, "Đây là hồng trà trần bì sơn tra em pha, thêm chút đá, vừa giải khát lại khai vị, giờ uống là vừa đẹp."
"Cảm ơn." Du Tri Niên nhận nhưng lại đặt nó lên bàn. "Chúng ta đến phòng mật đàm đi."
Phòng mật đàm, nghĩa trên mặt chữ, được cách âm hoàn toàn. Chỉ có đối tác cấp cao mới có chìa khóa của nó.
"Mời ngồi." Sau khi đi vào, Du Tri Niên nói với y.
"Tri Niên, có chuyện gì vậy?" Nhiếp Tang Ninh ngờ vực ngồi xuống, nhìn hắn.
Du Tri Niên ngồi đối diện với y, "Cậu cho người theo dõi tôi phải không?"
Nhiếp Tang Ninh đã hiểu. Bất kể lý do cho người theo dõi hắn là gì, Du Tri Niên đều định xử lý nó với thái độ giải quyết việc công. Nếu hắn đã hỏi trực tiếp như vậy, chứng tỏ hắn có bằng chứng trong tay, phủ nhận cũng vô dụng.
"Phải. Anh từ chối em vào bữa tiệc lần trước, em muốn biết nguyên nhân."
"Vậy cậu tìm được nguyên nhân chưa?"
Nhiếp Tang Ninh vốn không muốn ngả bài với hắn sớm như vậy, nhưng việc đã đến nước này, "Tiêu Ý Trì, là anh ta sao?"
Trong hơn mười mấy năm xa nhau, xem ra Nhiếp Tang Ninh chưa từng gặp bất kỳ trở ngại nào trong tình cảm nên khi tình cảm không suôn sẻ, y sẽ không suy xét đến những yếu tố khác ngoài nguyên nhân bên ngoài. Nhưng Du Tri Niên thừa nhận, y nói không sai. Lý do duy nhất khiến hắn có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của một mối quan hệ và thật sự đối diện với người cũ từng thương một cách thản nhiên và bình tĩnh là vì đã yêu một người tốt hơn. Có lẽ thời gian có thể xóa nhòa nỗi đau nhưng chỉ có niềm hạnh phúc thuần túy khi được yêu, được dựa dẫm mới có thể xua tan bóng ma và chữa lành trái tim bị tổn thương.
Nếu không có Tiêu Ý Trì, chưa chắc hắn và Nhiếp Tang Ninh sẽ quay lại với nhau. Nhưng có Tiêu Ý Trì thì họ tuyệt đối không có khả năng.
"Tang Ninh." Du Tri Niên cảm thấy đã đến lúc chào tạm biệt y, cũng chào tạm biệt một bản thân đã từng yêu y.
"Tôi không ngại nói thẳng với cậu, một thời gian dài sau khi chia tay cậu, tôi đã sống bằng hận thù và nỗi nhớ nhung cậu."
"Tôi đã luyện tập vô số lần trong đầu phải bày ra biểu cảm thế nào, phải nói những lời gì nếu gặp lại cậu, bởi vì tôi sợ khi đó mình sẽ xúc động, làm hỏng khoảnh khắc quan trọng."
Cảm xúc của Nhiếp Tang Ninh bị lời nói của Du Tri Niên kéo theo, nét mặt bắt đầu lộ vẻ cảm động.
"Nhưng khi gặp lại cậu trong bữa tiệc ở New York, mặc dù có kinh ngạc nhưng đáy lòng tôi đã nhanh chóng bình tĩnh lại. Cứ như tràn đầy mong chờ một buổi biểu diễn nhưng khi tấm màn được vén lên, trong lòng chỉ nghĩ, à, có vậy thôi. Cái kết khá mờ nhạt. Khi đó, đáng lẽ tôi nên phát hiện rằng sau ngần ấy năm, 'cậu' đã trở thành biểu tượng cho quá khứ tồi tệ của tôi chứ không phải là một người sống sờ sờ trước mắt mà tôi muốn yêu lại sau khi gặp lại."
"Cậu nói không sai, Tiêu Ý Trì là nguyên nhân. Trước đây, ngoại hình đẹp là tiêu chuẩn cứng nhắc của tôi để tìm người yêu, nhưng Tiêu Ý Trì, em ấy vượt xa yêu cầu của tôi, tôi không thể không giơ tay đầu hàng."
"Đủ rồi, em không muốn nghe mấy lời này của anh." Nhiếp Tang Ninh bướng bỉnh không chịu thua, "Là vì em từng tổn thương anh nên anh mới tìm một người hoàn toàn trái ngược với em để trả thù sao? Trong lòng anh vẫn có em mà phải không anh?" Nếu không thì y ngàn dặm xa xôi băng qua đại dương để làm gì cơ chứ?!
Du Tri Niên nhìn y, "Mặc dù kết thúc của chúng ta năm đó khá khó xử nhưng giữa chúng ta cũng từng có hạnh phúc. Những mảnh ký ức hạnh phúc đó đã giúp tôi vượt qua rất nhiều đêm, xin cậu đừng chôn vùi chúng như thế này. Học cách nói lời tạm biệt cũng là môn học bắt buộc đối với người trưởng thành."
"Người trưởng thành?" Nhiếp Tang Ninh tức đến bật cười, "Tri Niên, em biết. Anh có suy tính thực tế của người trưởng thành nên mới ở bên Tiêu Ý Trì. Phía sau anh ta có quý nhân có thể giúp đỡ anh có đúng không?"
Du Tri Niên sửng sốt. Nhiếp Tang Ninh không nhắc đến thì chính hắn cũng đã quên mất. Hắn cau mày, "Cậu nghe ai nói?"
Nhiếp Tang Ninh thấy thế, cảm giác như đang cầm con át chủ bài trong tay, "Không phải chỉ có anh ta có thể giúp anh, em cũng có thể. Anh rời khỏi anh ta, quay về với em, em nhất định sẽ giúp anh vào Ủy ban quản lý toàn cầu của Phương Đạt, nha anh?"
Luôn có người như vậy, không có phẩm cách cao quý, chỉ có thể theo đuổi thân phận cao quý; không có phẩm chất tốt, chỉ có biết thổi phồng khuôn mặt đẹp.
Du Tri Niên tự đánh giá, không phải hắn không có kỳ vọng thăng tiến, nhưng nếu cho rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì vì danh lợi, đừng nói đó là biểu hiện của việc không hiểu hắn, mà còn là sự sỉ nhục to lớn.
"Tôi thật thất bại." Hắn nhìn Nhiếp Tang Ninh với ánh mắt càng thêm lạnh lùng, "Thế mà lại để cậu cho rằng tôi sẽ bán rẻ cảm tình để được thăng chức. Ủy ban quản lý toàn cầu của Phương Đạt quan trọng với tôi như vậy ư? Không có nó thì tôi sẽ chết hả? Nhiếp Tang Ninh, xin cậu nói chuyện thì động não đi."
Sắc mặt Nhiếp Tang Ninh trở nên khó coi, "Lẽ nào anh chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng anh ta để đi đường tắt sao?"
"Đó là chuyện tôi phải nói rõ với Tiêu Ý Trì, không liên quan đến cậu. Từ giờ chúng ta chỉ có quan hệ công việc, xin đừng lúc nào cũng nói với người khác rằng cậu có tình cảm với tôi, tôi nhận không nổi đâu."
Nhiếp Tang Ninh xấu hổ đứng dậy, hít sâu một hơi, vẻ mặt vừa uất ức vừa thù hận, "Tri Niên, em đang giúp anh thôi... Không chừng có người nào đó còn muốn chia rẽ hai người hơn cả em đó." Nói xong, y xoay người mở cửa rời đi.
Du Tri Niên nhìn cánh cửa mở rộng, thở ra một hơi, tựa lưng vào ghế.
Lúc này Nam Cảnh thận trọng nhắc nhở hắn, "Sếp, còn 10 phút sẽ bắt đầu cuộc họp tiếp theo."
Du Tri Niên gật đầu, đứng dậy chỉnh lại quần áo.
Lời nói của Nhiếp Tang Ninh nhắc nhở hắn hai điều, một là hắn phải nói thật với Tiêu Ý Trì về cái gọi là "đi đường tắt".
Hai là hắn muốn điều tra cho rõ là ai muốn chia rẽ họ.
Đêm khuya, Du Tri Niên ra khỏi phòng sách, đi qua phòng khách đến ban công. Hắn đứng trông về khung cảnh thành phố về đêm, để gió thổi tung mái tóc.
Hắn ở Phương Đạt nhiều năm như vậy, không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có người địa phương liền có giang hồ. Công việc chưa bao giờ là tất cả trong cuộc sống, huống chi giờ đây hắn đã có bến đỗ cho tâm hồn.
Nghỉ ngơi một lát, hắn trở lại phòng sách, tiếp tục xử lý văn kiện.
Sau khi phân loại đại khái công việc trước mắt, hắn gõ ba chữ "thư từ chức" trên màn hình máy tính.
Trở lại phòng ngủ, Tiêu Ý Trì đang ôm Snoopy ngủ ngon lành. Du Tri Niên sợ mình xuống giường sẽ đánh thức anh nên cố tình đưa Snoopy vào lòng anh để anh có cái mà ôm. Du Tri Niên nhìn anh, thật lòng ấn tượng với giấc ngủ chất lượng của anh. Hắn nhẹ nhàng lấy Snoopy ra, hôn đỉnh đầu nó, cảm ơn nó đã làm gối ôm. Đặt Snoopy về lại ghế, Du Tri Niên nằm xuống giường, nắm lấy tay Tiêu Ý Trì đặt lên hông mình.
Tiêu Ý Trì, em đối với tôi bằng sự chân thành, tôi chắc chắn sẽ đáp lại em bằng sự chân thành.