Vệ Bác Hành hẹn Tiêu Ý Trì ra ngoài ăn tối.
Tiêu Ý Trì khăng khăng đến khu nhà của cậu ta để đón cậu ta.
"Bạn trai cũ của cậu còn liên lạc với cậu không?" Khi gặp mặt, anh hỏi.
"Tôi chặn anh ta rồi."
"... Sau đêm đó, các cậu có nói chuyện không?"
Vệ Bác Hành thở dài, "Tôi không thể nào tha thứ chuyện anh ta ngoại tình. Không còn gì để nói nữa rồi."
"OK." Tiêu Ý Trì cũng dứt khoát, không cần phải nhiều lời.
Vệ Bác Hành cảm ơn anh, "Cảm ơn anh hôm nay đã đến đây."
Rõ ràng không có xe, mình có thể đi đón anh ấy nhưng anh ấy không chịu, lại tự bắt xe đến. Nhìn như đang làm chuyện thừa thãi, nhưng lại chứa đầy cảm giác quan tâm theo nghi thức, làm cho người ta an tâm và cảm động.
Tiêu Ý Trì thắt dây an toàn, khóe miệng nhếch lên, "Không có gì, giờ tôi là người rảnh rỗi mà. Sau khi nhận chức có lẽ sẽ không được tùy thích như vậy nữa." Anh nghĩ đến gì đó, "Trong giới luật sư của cậu không có tin đồn gì kì lạ đúng không?"
Vệ Bác Hành khởi động xe, "Nói đến chuyện này, tôi vốn tưởng rằng sẽ có đủ loại đồn đãi phải ứng đối, nhưng tình hình không tệ như vậy, mọi người chỉ đồng cảm cho tôi gặp phải người không tốt, không có gì khác."
Tiêu Ý Trì yên tâm, "Vậy là tốt rồi."
Sau khi ăn xong, Tiêu Ý Trì đưa Vệ Bác Hành đến dưới nhà cậu ta, lúc anh chuẩn bị rời đi, Vệ Bác Hành mở lời, "Hay là... lên nhà tôi ngồi một lát?"
Ý nghĩa bên trong lời mời này quá phong phú.
Bất kể là ý nào, Tiêu Ý Trì chỉ cười nói, "Cậu xem hai tay tôi trống trơn, lần đầu tiên tới nhà nên có quà mới phải, lần sau để tôi chuẩn bị quà rồi lại đến."
Vệ Bác Hành gật đầu, "Được rồi. Vậy trên đường về anh cẩn thận nhé."
"Được, yên tâm."
Tiêu Ý Trì ra khỏi khu dân cư của Vệ Bác Hành, đi đến bên đường chính.
Trước mặt người ta thì thể hiện đến là tốt.
Tiêu Ý Trì lấy hộp thuốc ra, giũ ra một điếu, cắn vào, châm lửa, rít một hơi.
Sau lưng thì lại bắt đầu chán chường.
Tâm trạng khá sa sút. Cuộc nói chuyện với Du Tri Niên trong công viên nhỏ trông thì chẳng chút gợn sóng, nhưng sức ngấm về sau lại mạnh mẽ, đến giờ vẫn chưa hồi phục.
Chẳng thà lúc đó cãi nhau hoặc đánh nhau một trận còn sảng khoái hơn, hơn nữa lúc đó mình còn nói sẽ tìm cớ này cớ nọ bên chỗ mấy dì gì chứ, sao có tìm ra dễ dàng vậy được.
Việc này cứ lần lựa kéo dài, không sạch sẽ.
Tự dưng muốn uống rượu. Tiêu Ý Trì dập điếu thuốc và ném vào thùng rác, vẫy tay dừng một chiếc taxi, ngồi vào và nói với tài xế, "Bác tài, phiền anh đến quán bar náo nhiệt nhất thành phố."
Du Tri Niên đã khỏi cảm.
Hắn đặt Snoopy trở lại hộp, đậy nắp lại. Sau đó đứng trước gương với tây trang giày da. Ừm, khí sắc không tồi.
Khi bị bệnh, những cảm xúc tiêu cực khó tránh khỏi sẽ bị phóng đại, tiếp đó sẽ trở nên lạ lẫm, mỏng manh. Hết bệnh rồi thì lại không sao cả.
Luật sư Du đai nịt gọn gàng chờ xuất phát, đã sẵn sàng trở lại làm việc.
Cùng với người đáng thương nằm trên giường trước đó như hai người khác nhau.
Buổi tối, Du Tri Niên mời các thành viên trong tổ dự án ăn cơm của mình, cảm ơn bọn họ đã hoàn thành công việc một cách xuất sắc trong thời gian hắn bị bệnh.
La luna là quán bar lớn nhất, náo nhiệt nhất thành phố——cũng là quán bar vàng thau lẫn lộn nhất.
Tiêu Ý Trì mặc sức uống rượu khiêu vũ giữa ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy và nhạc dance ầm ầm.
Không biết đã nhảy được bao lâu, anh mồ hôi nhễ nhại trở lại quầy bar, một em giai trang điểm đẹp đẽ bưng rượu tới gần anh, "Anh trai ơi, vừa rồi em vẫn luôn để ý đến anh đó, đêm nay ở cùng nhau được hông anh?"
Thuốc lá, rượu, các loại nước hoa, mồ hôi nóng nực, đủ loại mùi hương trộn lẫn vào nhau, kích thích giác quan.
Tiêu Ý Trì cúi đầu nhìn y, khẽ cười, "Bé à, cưng đi tìm bạn cùng lứa sung sướng đi, đêm nay chú tự mình tiêu khiển là được rồi."
Thanh niên ra chiều tiếc nuối, "Vậy anh uống với em một ly nhé?"
Nói xong, y đưa ly rượu của mình lên, mời Tiêu Ý Trì uống.
Tiêu Ý Trì ôm eo y, "Mẹ dặn tôi không được uống rượu người lạ đưa, xin lỗi nhé." Nói xong, buông y ra, nghiêng đầu mỉm cười.
Thanh niên hờn dỗi, giậm chân, nói với bartender, "Pha một ly 'Bốn bể là nhà anh' cho anh trai quyến rũ này nhá, ghi sổ cho tôi."
Bartender nhanh chóng bắt tay vào việc.
"Nhìn anh uống xong là em đi ngay." Thanh niên lưu luyến không rời.
"Được thôi." Tiêu Ý Trì bưng ly rượu do bartender đẩy đến trước mặt, uống cạn một hơi.
Thanh niên vỗ tay, tiếc hận rời sân khấu.
Tiêu Ý Trì trở lại sân nhảy.
Nhảy chẳng bao lâu, anh nhận ra có gì đó không ổn——toàn thân anh đang nóng lên, đầu bỗng nặng trĩu, dục vọng bùng cháy.
Một tay anh đỡ trán, vội bước qua đám người tìm lối ra. Ai ngờ anh không tìm được lối ra, mà đột nhiên bị mấy người từ phía sau cản lại, bịt miệng và kéo vào một lối đi tối om.
Bên này, nhóm của Du Tri Niên đang định chuyển chiến trường sang ăn khuya thì đúng lúc này hắn nhận được cuộc gọi.
"A lô?" Du Tri Niên vừa đi vừa nghe máy.
Nghe xong, hắn chợt dừng lại, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng, "... Không thấy người trong quán bar?"
"Vệ sĩ vẫn đang tìm, 'cậu ta' chắc vẫn còn trong quán bar, chúng tôi sẽ nghĩ cách. Trường hợp khẩn cấp này cần kịp thời thông báo cho luật sư ngài, trước tiên xin đừng báo cho khách hàng, chúng tôi sẽ giải quyết thỏa đáng..."
Du Tri Niên nhắm mắt hít sâu một hơi, "Ở quán bar nào? Anh gửi thông tin liên lạc của vệ sĩ cho tôi đi."
Kết thúc cuộc gọi, Du Tri Niên xoay người, vừa lúc thấy Nam Cảnh, hắn ném ví của mình cho cậu, "Lát nữa cậu cứ lấy đại một thẻ bên trong thanh toán, tôi có việc gấp nên đi trước."
Thấy sắc mặt hắn lạnh như băng, Nam Cảnh cũng không hỏi nhiều, "Có cần em liên hệ xe khẩn cấp không?"
Du Tri Niên đã đi được vài bước, "Không kịp nữa rồi."
Thang máy vừa đến, hắn đi vào, gọi điện thoại, "Ông chủ Lâm, là tôi, Du Tri Niên. Bây giờ tôi muốn nhờ anh giúp một việc, có một khách hàng quan trọng tạm thời không rõ hành tung trong La Luna của anh, nhờ anh liên hệ với người phụ trách đóng tất cả các lối ra, để chúng ta cho người tìm kiếm. Tôi sẽ báo tình hình cụ thể cho anh sau... Vâng, được, cảm ơn!"
Đến bãi đỗ xe ngầm, hắn bước ra khỏi thang máy, bước nhanh đến xe.
Tiêu Ý Trì choáng váng ngay tức thì, nhưng anh vẫn còn giữ được ý thức, ra sức giãy giụa.
"An phận chút!" Kẻ bịt miệng anh không kiên nhẫn, gầm nhẹ. Đây là sơ hở, Tiêu Ý Trì đánh khuỷu tay ra sau, xoay người kéo cánh tay của đối phương và ném gã về trước, đúng lúc phía trước là một bức tường, người nọ hét lên trong đau đớn, bị Tiêu Ý Trì đè sát mặt vào tường. Tiêu Ý Trì nắm tóc gã, cố nén khó chịu hỏi, "Tụi bây là ai?!"
Không ngờ tên đồng bọn đá anh xuống đất. Đầu óc Tiêu Ý Trì quay cuồng.
"Này! Chỉ là chụp ảnh sếch của nó với người khác trên giường thôi, đừng xuống tay quá tàn nhẫn!"
"Nãy mày không thấy sao, thằng này mới tàn nhẫn!"
Tiêu Ý Trì vùng vẫy bò dậy.
Đột nhiên, tiếng đánh nhau vang lên. Tiêu Ý Trì không có sức để quay đầu lại xem, chỉ muốn thoát khỏi đây. Anh vịn tường, mơ hồ đi về phía trước.
Nóng quá, khát quá, muốn làm tình quá.
Bỗng nhiên, có người dìu anh. Tiêu Ý Trì căng thẳng phản ứng lại, trở tay tung một đấm nhưng bị chặn lại, "Cậu Tiêu, tôi đến cứu cậu đây. Tiếp viện bên này, nào."
"Cậu buông tôi ra!" Đệt mợ, đến uống rượu nhảy nhót thôi mà. Thật là năm hạn xui xẻo.
Đối phương rất mạnh, khăng khăng ép anh đi về một hướng.
Đột nhiên cửa mở ra, không khí trong lành thoáng chốc ùa vào.
"Tiêu Ý Trì." Có người gọi anh.
Du Tri Niên nhận Tiêu Ý Trì từ tay vệ sĩ.
"Cút! Đừng chạm vào tôi!" Tiêu Ý Trì tấn công loạn xạ. Anh tung một quyền, đối phương liền cản một quyền. Thoáng cái, đối phương giữ cả hai cổ tay của anh.
Anh muốn rút về, nhưng Du Tri Niên đã giữ chặt lại, không để anh thành công, Tiêu Ý Trì và bọn Đại Sơn tập võ là để tự bảo vệ mình khi gặp nguy, trong khi Du Tri Niên tập võ từ nhỏ là để bảo vệ mặt mình khỏi bị thương.
"Hình như cậu ấy bị người ta... bỏ thuốc kích dục." Vệ sĩ báo cho Du Tri Niên.
Shit.
"Cậu lái xe đến đây." Du Tri Niên quay đầu ra lệnh cho vệ sĩ.
"Vâng." Vệ sĩ nhanh chóng rời đi.
Bên này Tiêu Ý Trì vẫn đang giãy giụa.
"Là tôi, Du Tri Niên!" Du Tri Niên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, "...Bây giờ cậu nhìn rõ tôi không?"
Tiêu Ý Trì cố gắng nhìn, nhưng chỉ thấy một hình dáng mơ hồ.
Du Tri Niên?
Du Tri Niên.
Du Tri Niên...
Dưới tác dụng của thuốc, ý thức của Tiêu Ý Trì hoàn toàn bị bản năng chế ngự.
Anh thôi chống cự, Du Tri Niên buông tay anh ra, nhưng anh lại bất ngờ đè hắn vào bức tường thô ráp của con hẻm phía sau, đột ngột hôn lên.
Du Tri Niên giật mình, khẽ nhếch môi, đầu lưỡi đối phương liền tiến quân thần tốc.
Nụ hôn vừa cuồng dã vừa tàn nhẫn, như thể muốn hút hết dưỡng khí ở phổi.
Du Tri Niên gần như quên phản kháng, đến lúc hô hấp khó khăn hắn mới nắm chặt vai Tiêu Ý Trì đẩy anh ra, "Rốt cuộc cậu có biết tôi là ai hay không?!"
Tiêu Ý Trì nhìn hắn, trong mắt có hắn, lại giống như không có hắn, ánh mắt ướt át, môi còn lấp lánh nước. Anh mê mang ghé sát cổ Du Tri Niên ngửi lấy ngửi để, "Anh thơm quá......"
Du Tri Niên nghiêng đầu, "Cậu..."
Nói chưa dứt lời, Tiêu Ý Trì lại nhào lên, lần này anh vòng tay qua cổ Du Tri Niên, luồn ngón tay vào tóc đối phương, hôn sâu hơn, áp sát vào cơ thể hắn, cọ lung tung.
Du Tri Niên cắn răng, Tiêu Ý Trì đau đớn buông ra, môi chảy máu.
Du Tri Niên duỗi tay, dùng ngón lau máu đang chảy của mình, giọng khàn khàn, "Tiêu Ý Trì, tôi là Du Tri Niên."
Tiêu Ý Trì lại nắm lấy tay hắn, đưa xuống háng mình.
Đèn xe chợt lóe, vệ sĩ lái xe đến.
Du Tri Niên lập tức rút tay về, ép anh ngồi vào ghế sau.
Vệ sĩ vội mở cửa xe, Du Tri Niên bảo vệ đầu của Tiêu Ý Trì đẩy anh vào xe, bản thân cũng lên xe.
Vệ sĩ trở lại ghế lái, "Cậu Du, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Du Tri Niên chưa kịp mở miệng, Tiêu Ý Trì lại quấn lấy, ngồi trên người hắn, hai tay ôm mặt hắn và hôn lên.
Nụ hôn sặc mùi máu tươi. Du Tri Niên còn chưa kịp đẩy anh ra thì miệng mình đã bị đau.
Tiêu Ý Trì cũng cắn hắn. Bọn họ đối diện trong gang tấc, trong mắt Tiêu Ý Trì tràn ngập ánh lửa dục vọng như đang nhảy điệu nhảy quyến rũ của một vũ công.
"Anh cũng cứng rồi." Tiêu Ý Trì nói như đứa trẻ vô tội, dán vào ngực Du Tri Niên, thì thầm bên tai hắn, "Tri Niên ơi, muốn làm tình với anh..."
Bụng dưới của Du Tri Niên đột nhiên thắt lại, hắn dùng sức nhắm chặt mắt, khi mở ra, hắn đánh ngất Tiêu Ý Trì bằng một đòn nhanh chuẩn chỉnh.
Hắn ra lệnh cho vệ sĩ không dám quay đầu lại, "Đến bệnh viện!"
Tiêu Ý Trì chậm rãi mở mắt ra, chớp chớp, dần dần tầm trung tầm nhìn.
Trần nhà trong hơi quen quen.
"Anh Tiêu, anh tỉnh rồi à?" Tiêu Ý Trì quay đầu, nhìn thấy y tá đứng bên giường, bên cạnh là trụ truyền dịch.
Anh nhớ ra rồi, đây là bệnh viện tư nhân mà Du Tri Niên từng đưa anh đến.
Cùng với đó là ký ức điên cuồng tối qua.
Giống như mở cửa sổ khi mưa rền gió dữ, gió cùng mưa ào ào ập vào, những mảnh ký ức đó cứa vào mặt, vào cơ thể anh, khiến anh không kịp tránh, chỉ có thể lấy tay che mặt.
Y tá thấy anh đột nhiên che mặt, bèn tiến lên hỏi, "Anh Tiêu, khó chịu chỗ nào ạ?"
Tiêu Ý Trì hít sâu một hơi, buông tay, lắc đầu, sau đó yếu ớt nói, "Không có gì."
"Bác sĩ sẽ tới ngay, anh chờ một lát nhé." Nói xong, y tá rời đi.
Làm sao mà không có gì được?
Ký ức vụn vỡ cũng đủ để anh nhận ra tối qua mình giở trò với Du Tri Niên.
Anh đưa tay chạm vào môi, "Ui da ——" hít một hơi.
Đã đau thì chớ lại còn mất hết thể diện.
Tối qua anh thật sự đã cưỡng hôn Du Tri Niên, còn bị đối phương cắn cho.
Anh giơ tay che mắt.
Mất mặt quá đi thôi.
Bác sĩ gõ cửa vào kiểm tra cho anh, hỏi vài câu thông thường, cuối cùng nói với anh: "Anh Tiêu, hiện tại anh không sao, theo dõi thêm hai giờ nữa là có thể xuất viện."
"Cảm ơn."
"Khi luật sư Du rời đi đã nhờ y tá trưởng giải thích chi tiết nhập viện cho anh, y tá trưởng đang họp, cô ấy sẽ đến ngay thôi."
"... Được rồi." Bác sĩ vừa định xoay người rời đi, Tiêu Ý Trì gọi anh ta lại, "... Luật sư Du vẫn ổn chứ?"
"Anh yên tâm, anh ấy chỉ bị thương nhẹ, rất nhanh sẽ bình phục."
Bị thương nhẹ? Mình không làm anh ta bị thương đó chứ? Tiêu Ý Trì đau đầu, chuyện này anh thật sự không nhớ nổi.
Bác sĩ rời đi không bao lâu, y tá trưởng đã vào.
Thái độ của nhân viên y tế ở bệnh viện tư nhân rất tốt. Y tá trưởng nói với anh là Du Tri Niên đã đưa anh vào, sau khi cấp cứu xong, bác sĩ đã đưa ra bản tường trình chi tiết về thương tật, cảnh sát cũng cử người tới tìm hiểu sự việc và thu thập chứng cứ.
"Luật sư Du nói với cảnh sát, sau khi bảo đảm tình trạng thể chất và tinh thần của anh không đáng ngại, sẽ đưa anh đến lấy lời khai. Anh ấy bảo tôi sau khi tỉnh lại thì báo cho anh biết."
"Cảm ơn."
"Luật sư Du có việc bận nên đi trước. Lát nữa anh xuất viện có cần chúng tôi gọi xe cho anh không?"
"Không cần." Tiêu Ý Trì tự ngồi dậy, "Tôi tự đi được rồi."
"Vâng. Quần áo, ví tiền và di động của anh đều ở trong ngăn kéo." Y tá trưởng mở ngăn kéo tủ đầu giường ra cho anh xem.
"Làm phiền mọi người rồi."
"Không có gì ạ. Anh nghỉ ngơi thêm chút nha? Nếu có việc gì thì hãy nhấn nút gọi nhé."
Tiêu Ý Trì gật đầu.
Sau khi y tá trưởng rời đi, anh lấy quần áo ra, một mùi rượu và mồ hôi trộn lẫn.
Trời ơi, tối qua rốt cuộc mình thất lễ bao nhiêu vậy... Không chỉ thô lỗ mà còn bốc mùi nữa.
Dù cho có mặt dày thì giờ Tiêu Ý Trì cũng muốn đào hố chôn mình cho xong.
Đoán chừng Du Tri Niên sẽ ghét anh chết mất.
Bản thân mình vốn đã không phải gu của hắn, mà còn bị mình chiếm tiện nghi, còn phải đưa mình tới bệnh viện, hơn nữa vết thương của hắn nhất định có liên quan đến mình.
Trước đó còn luôn mồm kêu không liên hệ với đối phương, cớ sao lại gây ra rắc rối lớn như vậy.
Lúc này Tiêu Ý Trì mới chú ý —— Tại sao anh lại bị bỏ thuốc? Tại sao lại là Du Tri Niên cứu anh?
Nghĩ nhiều cũng vô ích, sau khi lấy lời khai sẽ nắm rõ tình hình thôi.
Tiêu Ý Trì vào nhà vệ sinh rửa mặt, soi gương, ôi khiếp, mặt mày hốc hác thì chịu, mà vết thương ở môi dưới mặc dù đã được được xử lý nhưng vết viêm vẫn chưa biến mất mà còn sưng lên, trông y như khúc xúc xích.
Du Tri Niên chống cự dữ dội quá ha...... Tiêu Ý Trì lần nữa rơi vào sự chán ghét bản thân.
Anh đeo khẩu trang, mang theo thuốc trị vết thương bên hông và xuất viện.
Anh lấy di động ra, do dự xem có nên gửi tin nhắn cho Du Tri Niên hay không.
Ít nhất phải cảm ơn đã.
Hôm nào khác còn phải chịu đòn nhận tội nữa.
Cũng tốt. Chuyện này có thể làm cái cớ để bọn họ cắt đứt hoàn toàn. Đoán chừng sau này Du Tri Niên cũng không muốn nhìn thấy anh đâu, vậy thì phía các dì cũng sẽ dần phai nhạt thôi.
Tiêu Ý Trì gõ vào khung chat: Tôi xuất viện rồi. Cảm ơn anh. Tôi vẫn còn ký ức rời rạc về chuyện xảy ra tối qua. Tôi hết sức xin lỗi vì những gì mình đã làm với anh. Nghe nói anh còn bị thương, nếu do tôi gây ra thì cho tôi xin lỗi nhé.
Sau khi xác nhận lại từ ngữ không có vấn đề, anh bấm gửi đi.
Di động của Du Tri Niên vang lên âm báo tin nhắn.
Hắn vừa mới tắm xong, quấn khăn tắm quanh hông, vừa lau tóc vừa kiểm tra.
Hắn ngừng lau tóc.
Biết ngay Tiêu Ý Trì sẽ không nhớ phần quan trọng nhất mà.
Đối phương bị bỏ thuốc, đầu óc không tỉnh táo, nói hay làm gì đều không phải ý muốn của mình, không thể tính được.
Du Tri Niên chạm nhẹ vào vết thương trên môi, vẫn còn hơi đau.
Xem ra hôm nay phải tiếp tục đeo khẩu trang.
Tối hôm qua, hắn đưa Tiêu Ý Trì vào bệnh viện, một là lo lắng về thành phần của thuốc, mặt khác là yêu cầu các chuyên gia cấp giấy chứng nhận có thẩm quyền để xác nhận thân phận người bị hại của Tiêu Ý Trì —— ai có ý đồ xấu đều chạy không thoát.
Chờ sau khi bác sĩ chẩn đoán và xác nhận Tiêu Ý Trì không có vấn đề gì lớn, Du Tri Niên bèn xử lý vết thương trên môi, đeo khẩu trang và hỗ trợ cảnh sát quay lại La Luna để theo dõi và thu thập chứng cứ.
Hắn bận suốt đến rạng sáng mới về nhà thay đồ.
Trong lúc này, bệnh viện đã gọi điện thông báo với hắn rằng Tiêu Ý Trì đã tỉnh lại, cả thể chất và tinh thần đều không quá đáng ngại.
Giờ lại nhận được tin nhắn của Tiêu Ý Trì.
Trả lời cậu ta thế nào nhỉ?
Đối phương vẫn còn có ký ức rời rạc, thật không biết nên vui hay nên buồn.
Hắn đặt điện thoại xuống.
Trước đó Tiêu Ý Trì đã quên trả lời hắn, hắn cũng bắt chước theo vậy.
Khổ thân Tiêu Ý Trì.
Sau khi về nhà, anh cầm di động chờ tin nhắn cả ngày.
Du Tri Niên thấy tin nhắn chưa? Hay thấy rồi mà không trả lời? Hay thật sự bận đến mức không rảnh để xem?
Ài.
Anh không lòng dạ nào làm gì khác, chỉ biết chờ đợi.
Lúc này ký ức tối qua lại hiện lên trong đầu.
Anh còn nhớ gì nhỉ?
Anh chỉ nhớ bờ môi mềm mại và thân hình rắn chắc của đối phương. Trong cơn mê, hình như anh chạm vào một đùm cứng ngắt giữa háng đối phương qua lớp vải, thể tích có vẻ rất lớn...
Tiêu Ý Trì lắc đầu, mình nghĩ đi đâu vậy. Đây không phải cảnh tượng có thể suy nghĩ miên man. Anh không màng đến nguyện vọng của đối phương, có thể gọi là dâm ô.
Lúc đó chắc chắn mình đã làm trò hề chẳng khác nào khỉ động dục.
Lại không phải báu vật vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ đói khát gấp gáp bộ dáng giống như là chịu không nổi vậy đí.
Buổi chiều, Du Tri Niên cuối cùng cũng trả lời, bảo Tiêu Ý Trì chờ ở cửa khu nhà, hắn đón anh đến đồn cảnh sát lấy lời khai.
Sau khi nhìn thấy, tâm trạng của Tiêu Ý Trì vẫn chán nản ——— Du Tri Niên không đáp lại lời xin lỗi của anh.
Anh đeo khẩu trang đứng bên đường, nhìn chiếc Mercedes-Benz của Du Tri Niên chạy đến, dừng lại trước mặt mình.
Du Tri Niên cũng đeo khẩu trang.
Rất tốt. Có hai lớp khẩu trang ngăn cách nên có thể im lặng suốt quãng đường, cũng không cần nhìn rõ biểu cảm của nhau.
Tiêu Ý Trì lên xe, "... Cảm ơn."
Du Tri Niên chỉ "ừ" một tiếng.
Trong xe rất im ắng, im ắng đến mức làm Tiêu Ý Trì quẫn bách không yên.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng thay đổi cảm xúc.
May là đã đến nơi một cách nhanh chóng.
Hầu hết khách hàng của Du Tri Niên không phú thì quý, bản thân hắn cũng khá nổi tiếng, đồn cảnh sát đã cử người chuyên trách ra đón họ.
Cảnh sát đã bắt giữ vài người về quy án, làm rõ nguyên nhân và hậu quả của vụ án.
Đêm đó ở La Luna, ngoài Tiêu Ý Trì, còn có bạn trai cũ của Vệ Bác Hành.
Gã nhận ra Tiêu Ý Trì, lúc đó gã đang buồn khổ vì Vệ Bác Hành chặn mình, tức giận khi thấy người yêu hiện tại của Vệ Bác Hành ra ngoài vui vẻ, dưới tác dụng của cồn và sự xúi giục của đám bạn xấu bên cạnh, gã đã nhất thời xúc động đã nảy lòng tham lên kế hoạch cho một trò hề như thế—— chụp ảnh giường chiếu của Tiêu Ý Trì với người khác, ép anh chia tay với Vệ Bác Hành.
Nếu lúc ấy Tiêu Ý Trì đồng ý qua đêm với thanh niên đó, bọn chúng sẽ không định bỏ thuốc; nhưng anh từ chối nên gã áp dụng kế hoạch B, yêu cầu bartender đã trả tiền trước âm thầm bỏ thuốc vào.
Sau khi Tiêu Ý Trì uống thuốc, chúng vốn định đưa anh lên xe và để thanh niên lên sàn; ai ngờ giữa đường không chỉ Tiêu Ý Trì vùng vẫy mà còn có Trình Giảo Kim lao ra tẫn bọn chúng một trận.
Sau đó, cảnh sát không cần tốn sức đã bắt gọn bọn chúng.
Tiêu Ý Trì lấy lời khai xong, Du Tri Niên hỏi anh, "...... Đối phương là bạn trai cũ Vệ Bác Hành, cậu định làm thế nào?"
"... Có thể để tôi suy nghĩ trước đã được không?"
Du Tri Niên đáp, "Tôi sẽ thương lượng với cảnh sát." Sau đó, hắn đi tìm người phụ trách có liên quan.
Khi họ ra khỏi đồn cảnh sát, Tiêu Ý Trì nhận được điện thoại của Vệ Bác Hành.
Bạn trai cũ của cậu ta đã gọi cho cậu ta từ đồn cảnh sát.
Xe của Du Tri Niên dừng lại ở công viên nhỏ gần tiểu khu.
Vệ Bác Hành đã đợi họ từ lâu.
Nhìn thấy Tiêu Ý Trì, cậu ta lo lắng tiến lên, "Ý Trì, anh có sao không?"
Anh gật đầu, "Hiện tại không sao rồi."
"Xin lỗi, là tôi hại anh gặp phải chuyện như vậy."
Vệ Bác Hành vô cùng áy náy.
"Không phải lỗi của cậu, không cần xin lỗi." Vệ Bác Hành dè dặt hỏi Tiêu Ý Trì, "Chuyện bạn trai cũ của tôi... anh định thế nào?"
Du Tri Niên đỗ xe xong, đi đến và chờ ở nơi cách bọn họ vài mét.
"Người làm ác không thể dung thứ." Tiêu Ý Trì lời ít mà ý nhiều.
Vẻ mặt của Vệ Bác Hành trở nên vi diệu, "Tôi hiểu, anh ấy làm chuyện sai trái thì phải chịu trừng phạt."
"Nhưng..." Vệ Bác Hành liếm môi, khó khăn nói, "Anh ấy cũng là nhất thời hồ đồ, công ty của anh ấy mới vào quỹ đạo... Ý Trì, tôi biết mình nói thế này rất quá đáng, anh ấy khẳng định phải bị trừng phạt,... anh có thể... nhẹ tay một chút không?"
Ý là kêu Tiêu Ý Trì không truy cứu tội danh gây thương tích của kẻ đó.
Lúc này Du Tri Niên bước lên phía trước, dừng lại bên cạnh Tiêu Ý Trì, nhìn bọn họ, "Nói chuyện thế nào rồi?"
Hắn thấy Tiêu Ý Trì mặt mày nghiêm túc, thế là nói với Vệ Bác Hành, người vẻ mặt cũng chẳng vui vẻ gì, "... Luật sư Vệ, cậu cũng học luật."
Sắc mặt Vệ Bác Hành thoáng chốc tái nhợt, cậu ta cúi đầu.
Tiêu Ý Trì mở miệng, "Bác Hành, xin lỗi, tôi không làm được. Pháp luật là điểm mấu chốt đạo đức, tôi không muốn phá vỡ điểm mấu chốt."
Nghe vậy, Vệ Bác Hành cười khổ, lại có vẻ như thở dài nhẹ nhõm, "Tôi hiểu rồi... Xin lỗi đã làm anh khó xử. Tôi cũng thử nói giúp cho anh ấy, coi như để triệt tiêu tình cảm mấy năm nay."
Khi rời đi, cậu ta lần nữa nói với Tiêu Ý Trì, "Xin lỗi."
Tiêu Ý Trì lắc đầu.
Bởi vì anh đang đeo khẩu trang, nên Du Tri Niên không thấy rõ biểu cảm của anh vào lúc này, "Tôi tưởng cậu sẽ vì cậu ta mà không truy cứu."
"Tôi từng do dự. Nhưng tôi cho cậu ta nợ ân tình để làm gì chứ? Từ lúc cậu ta nói 'nhưng', chúng tôi đã không có khả năng. Tôi không thích bất kỳ bên nào có tâm lý ép dạ cầu toàn trong tình cảm."
*ép dạ cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng.
Du Tri Niên muốn cởi khẩu trang của anh ra để xem biểu cảm của anh khi nói điều này.
Hắn chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, "Vậy tôi đi trước đây, còn phải liên hệ với cảnh sát."
"Luật sư Du." Tiêu Ý Trì chăm chú nhìn hắn, "Cảm ơn anh. Với lại... xin lỗi." Trong mắt là sự cảm kích chân thành, phiền muộn, áy náy và thận trọng, "Sau này chắc là chúng ta không thể liên lạc nữa đâu nhỉ."
"Ai biết cậu lại xảy ra chuyện gì đúng lúc lại bị tôi bắt gặp?" Du Tri Niên thoáng quay mặt đi, "Lần này tôi cứu cậu chỉ là đúng lúc tôi cũng ở La Luna thôi."
"..." Tiêu Ý Trì gục đầu xuống.
Du Tri Niên đột nhiên cảm thấy trái tim bị siết chặt. Hắn không quen với dáng vẻ uể oải của đối phương.
Nhất thời không nói được lời nào mềm mỏng, chỉ nói, "Tôi đi đây."
Tiêu Ý Trì ngẩng đầu, ánh mắt vẫn còn mờ mịt, vẫy tay với hắn, "... Luật sư Du, tạm biệt."