Hôm nay là đám cưới của nó và hắn. Nó mặc trên mình một chiếc áo soiremàu trắng thuần khiết, một đôi giày cao gót cũng màu trắng nốt, tóc nóđược búi cao gọn gàng, nó được trang điểm một cách thật nhẹ nhàng nhưngtrông nó còn đẹp hơn cả hằng ngày. Nó ngồi trong phòng trang điểm mà cứrun: - Uyên ơi, tao sợ quá.
- Có gì đâu mà sợ.
- Tao sợ tao làm không được.
- Mày chỉ cần lên đó nói ba lần con đồng ý là được.
- Nhưng...
Cánh cửa phòng được mở ra, hắn khoát trên mình một bộ vest trắng trông vô cùng điển trai bước vào, hắn tiến đến bên nó:
- Anh nghe nói vợ anh đang sợ hả?
- Đâu có.
- Vậy thì tốt. Hôm nay em đẹp lắm. - Hắn cầm tay nó và hôn.
- Anh này.
- Có gì đâu.
- Anh không biết ngại à?
- Cần gì phải ngại, tất cả đều là người nhà mà. - Hắn nói rồi không đợi nó trả lời lại mà đi thẳng ra cửa.
- Hihi. - Uyên cười.
- Có gì mà cười.
- Hết sợ rồi chứ?
- Rồi.
- Vậy thì tốt. - Uyên cũng bước ra khỏi phòng luôn.
Nó bước trên thảm đỏ, từng bước thật nhẹ nhàng, nó bước đến bên hắn. Nó khoát tay hắn rồi quay về phía cha sứ:
- Lê Quang Bảo, con có đồng ý lấy Lương Ngọc Bảo Phương làm vợ không? Dù ốm đau hay nghèo khổ thì hai con vẫn luôn bên nhau.
- Con đồng ý.
- Con có đồng ý không?
- Con đồng ý.
- Con có đồng ý không?
- Con đồng ý.
- Lương Ngọc Bảo Phương, con có đồng ý lấy Lê Quang Bảo làm chồng không? Dù ốm đau hay nghèo khổ thì hai con vẫn luôn bên nhau.
- Con đồng ý.
- Con có đồng ý không?
- Con đồng ý.
- Con có đồng ý không?
- Con đồng ý.
- Bây giờ, hai con bắt đầu trao nhẫn cho nhau.
Ngay lập tức, Đăng Duy bước lên và đưa cho hắn một chiếc nhẫn, hắnđeo vào tay nó. Ngọc Lam cũng bước lên và đưa cho nó một chiếc nhẫn, nóđeo vào tay hắn.
- Ta chính thức tuyên bố từ giờ hai con đã trở thành vợ chồng. Chú rể có thể hôn cô dâu.
Hắn cúi xuống hôn nó, một nụ hôn dài và nhẹ. Một nụ hôn xóa bỏ hếttất cả những nỗi đau trong quá khứ, giờ đây nó và hắn sẽ bắt đầu lại một cuộc đời mới, một cuộc đợi toàn những sắc màu của hạnh phúc.
- Áaaaa - Hắn thẩy nó lên giường.
- Vợ yêu à. - Hắn cười.
- Hihi, chồng yêu.
- Vợ có biết hôm nay là ngày gì không?
- Ngày bình thường.
- Hôm nay là đêm tân hôn đó. Mình sẽ làm gì nà.
- Đêm đến là phải ngủ.
- Không phải.
- Anh đừng có lại gần em, lại gàn là em đá đó.
- Vợ à, đừng ngại mà. Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng mà.
- Ê, theo em nhớ thì Gia Nghi có đưa cho chúng ta cái gì mà.
- Ừ, em không nhắc thì anh quên mất.
Hắn nói rồi đứng dậy lấy cái đĩa CD và bật lên. Hiện ngay trướcmặt nó và hắn là hình ảnh Phong Vũ đang tráo kết quả kiểm tra của nó.Thế là nó không vô sinh, nó có thể sinh con. Nó ôm chầm lấy hắn, khócnức nở.
10 năm sau
-Hưng ơi, Nguyên ơi, hai em chạy lên đây nhanh lên. - Một cậu nhóc 10tuổi vẫy tay với hai đứa trẻ khác. Đó là Phúc - con của Hoàng Bảo vàUyên.
Có hai đứa trẻ đang lon ton chạy lại chỗ Phúc,đó là Nguyên - con của nó và hắn và Hưng - con của Lam và Duy. Đằng saulà các quý phụ huynh vui vẻ đi bên nhau, cả ba bà mẹ đồng thanh:
- Các con cẩn thận đấy. - Và lại ba ông cha lại nói:
- Không sao đâu em à.
Tất cả đều bật cười vì sự trùng hợp này. Giờ đây, tụi nó hiện đangsống rất hạnh phúc. Sau bao nhiêu là nỗi đau và trắc trở, cuối cùngnhững người yêu nhau cũng được ở bên nhau, cũng nhận được những hạnhphúc đáng có.
- THE END -
* Chào cácbạn, mình là Mun. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thờigian qua. Truyện của mình sẽ kết thúc tại đây và mình sẽ viết tiếp mộtquyển truyện khác vào thời gian sắp tới. Cuối cùng, mình xin chúc cácluôn vui vẻ, dồi dào sức khỏe, gặt hái được nhiều thành công và sẽ sớmtìm được định mệnh của mình nghen! CẢM ƠN CÁC BẠN ĐÃ ỦNG HỘ.