Sáng hôm sau!
Tiểu Bảo, Tiểu Kiệt cùng Ngọc Bích đang ngồi trên ghế sofa vui vẻ, trò chuyện ríu ran về lớp học của mình. Từ lúc có thêm Tiểu Bảo và Tiểu Kiệt, căn biệt thự luôn tràn ngập tiếng cười của trẻ thơ, khiến cho những con người của công việc trong căn nhà này cũng cảm thấy thoải mái, vui vẻ và bớt đi những mệt mỏi, áp lực của công việc.
Khổng phu nhân ngồi bên cạnh những đứa cháu nhỏ của mình cũng phải bật cười vì những câu chuyện của bọn trẻ.
Đột nhiên, Khánh Anh cùng Khánh An đi từ ngoài vào, Tiểu Bảo đã nhanh chóng reo lên - " Daddy " - rồi nhảy xuống ghế chạy tới cầm lấy tay hắn.
Khánh Anh không nhìn xuống cậu bé nhưng cứ như ai đó đang giữ chặt hắn, khiến hắn không thể nào gạt tay cậu bé ra được.
Lúc này, Lạc Lạc mới đẩy xe lăn Bích Thảo đi tới. Vừa tới gần hắn, Bích Thảo đã cầm lấy tay tiểu Bảo kéo mạnh ra sau. Hành động khác với lời nói, cô nhẹ giọng:
" Tiểu Bảo, cháu mau xuống nhà ăn sáng đi còn đi học nữa "
Nhìn thấy Tiểu Bảo bị đẩy ra, Khánh An vội đi tới quỳ xuống ôm lấy Tiểu Bảo rồi ngước nhìn Bích Thảo tức giận. Đang muốn nói gì đó thì An Vy đã nhanh chóng đi tới cầm lấy tay Khánh An kéo dậy rồi vỗ nhẹ sau gáy Tiểu Bảo, cười nhẹ nhìn hai đứa:
" Mau vào ăn sáng thôi nào. Hôm nay Vy Vy tự tay nấu cho mấy đứa đấy nhé "
" Á. Không phải chỉ có mỗi trứng ốp lết thôi chứ? " - Tiểu Bảo gương mặt méo xệch nhìn gương mặt An Vy.
An Vy bật cười nháy mắt với cậu con trai của mình. Cậu bé chỉ biết thở dài kéo tay Khánh An đi vào bên trong.
Đợi hai đứa trẻ đi khuất, An Vy hơi cúi đầu xuống nhìn Bích Thảo rồi đi về phía Khổng phu nhân vẫn đang ngồi trên ghế sofa. Lạc Lạc đẩy Bích Thảo đi vào, sau đó hắn cũng lạnh lùng bước vào theo sau cô.
" Dì à, con muốn đưa Tiểu Bảo chuyển đến căn hộ gần công ty của con sống ạ. Cũng tiện cho công việc của con " - Đợi mọi người đi vào bên trong hết, An Vy mới ngồi xuống bên cạnh Dì mình lên tiếng.
Bà khẽ thở dài nhìn vào bên trong. Thực ra thái độ của Bích Thảo thay đổi mọi người đều cảm nhận được...
" Bích Thảo, nó... "
" Con hiểu mà. Con đúng là đã sai khi quay về đây. Con không muốn cuộc sống của Tiểu Bảo bị đảo lộn lên hết. Bây giờ đối với con Tiểu Bảo là quan trọng nhất " - An Vy cầm lấy tay Dì vỗ nhẹ
" An Vy! " - Đột nhiên có một chất giọng quen thuộc phát ra phía sau lưng nó, thì ra đó chính là Lạc Lạc, vừa nãy nó đã có thấy qua.
" À. Cô là Lạc Lạc phải không? Lâu quá rồi không gặp " - Nó ngước đầu lên cười nhẹ nhìn cô.
" Trí nhớ của cô giỏi thật, chỉ mới gặp tôi được một lần sau bao nhiêu năm vẫn có thể nhớ ra " - Lạc Lạc cười nhẹ rồi nói tiếp - " Cô đừng để ý tới thái độ của Bích Thảo. Cô ấy thực sự không có ý gì đâu. Sau khi phẫu thuật thành công, cô ấy không thể đi lại được nữa nên có hơi bức bối, khó chịu. Mong cô đừng để tâm "
" Nếu như tôi không xuất hiện, có lẽ cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn. Tôi hiểu mà, cô đừng lo " - An Vy cười nhẹ rồi dứng dậy vỗ vỗ vào vai Lạc Lạc rồi quay người sang nhìn Dì - " Dì vào dùng bữa đi ạ. Con lên phòng chuẩn bị một số tài liệu "
***
Tập đoàn K.A!
An Vy khoác lên mình đầm ren xòe màu da dài tới đầu gối, trên tay cầm một chiếc túi hiệu cùng màu, đeo một chiếc kính đen bước vào cổng công ty K.A theo sau là đội ngũ nhân viên của nó bao gồm đầy đủ bộ phận thiết kế đã theo nó từ Pháp về đây!
" Xin chào cô Emily, tập đoàn của chúng tôi đã chuẩn bị phòng làm việc cho cô ở phía bên này. Còn bộ phận thiết kế cũng đã được bố trí phòng làm việc, mọi người đi theo tôi " - Lạc Lạc cùng một cô gái chạc tuổi cô bước tới, vui vẻ cúi nhẹ đầu nhìn bọn nó.
" Tôi có khác lắm sao? " - An Vy gỡ chiếc kính đen ra nhìn Lạc Lạc cười nhẹ - " Lại gặp nhau nữa rồi "
" Ơ chị... " - nghe chất giọng quen thuộc Lạc Lạc liền ngước đầu lên vui vẻ - " Không ngờ nhà thiết kế nổi danh huyền thoại Emily lại chính là chị. Chị thật là tài giỏi "
" Phải. Rất tài giỏi " - Khánh Anh từ phía đối diện bước tới nói. Chất giọng lạnh lùng của hắn tuy mọi người đều đã quen nhưng vẫn không thể không giật mình mỗi khi hắn xuất hiện.
" Chủ tịch " - bọn họ đều cúi đầu chào hắn, còn hắn thì vẫn chĩa ánh mắt sắc lạnh vào nó khiến nó không rét mà run.
" Lạc Lạc, phòng làm việc của tôi ở đâu " - An Vy vội nhìn sang Lạc Lạc tìm lối thoát, cứ như thế này thì sẽ nghẹt thở mất.
" Lạc Lạc, cô đi làm việc của mình đi. Ở đây đã có tôi rồi "
Lạc Lạc chưa kịp bước lên dẫn nó đi về phòng làm việc, Khánh Anh đã lên tiếng khiến cô im bặt. Làm việc bao nhiêu năm ở đây rồi, cô thực sự không muốn gây họa nên cùng cô gái vừa nãy cúi đầu rồi đi vào trong.
An Vy thở hắt ra, biết hắn sẽ tra tấn nó bằng ánh mắt dài dài nên kệ, chẳng quan tâm là điều nó có thể làm trong lúc này. Nghĩ bụng, rồi đưa một tay lên đẩy gọng kính lên sau đó hướng về phía lúc nãy Lạc Lạc chỉ mà đi thẳng. Hắn trầm tư một lúc rồi nhìn về phía nó rồi bước theo sau bọn nó.
Trợ lí của hắn nhanh chóng bước lên đưa người của nó vào bên trong phòng thiết kế khi thấy nó rẽ sai lối. Nhưng biết làm sao được, đây là lần đầu tiên nó tới đây!
" Phòng làm việc của tôi ở đâu? " - An Vy nhìn trợ lí của hắn nói vội trước khi... À không cũng chẳng còn kịp nữa, hắn đã kéo nó đi vào căn phòng gần đó.
Đẩy mạnh nó vào bên trong, hắn đưa tay khép cửa lại, đến lúc này nó cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, nó xoa xoa tay nhăn nhó tức giận quát:
" Anh muốn như thế nào nữa mới vừa lòng hả?... "
Đột nhiên hắn nắm chặt tay nó kéo mạnh về phía mình. Còn chưa nguôi cơn giận, An Vy đã trừng mắt lên hết cỡ. Bên ngoài phòng, từng con người vẫn đang tất bật với đống hồ sơ trên tay. Gương mặt nó bắt đầu đỏ ửng lên. Yên vị trong vòng tay hắn, cánh môi nhỏ nhắn của nó đã bị đôi môi ấm nóng của hắn phủ lên, bàn tay to lớn của hắn ghì chặt lấy đầu nó, hôn ngấu nghiến làn môi nó như sợ ai đó sẽ kéo nó ra xa hắn. Dùng hết sức bình sinh, nó đẩy hắn ra rồi sau đó đưa tay lên... Nhưng rồi lại căm phẫn hạ tay xuống. Định bụng quay người đi, hắn liền giữ tay nó lại:
" Môi giây mỗi phút tôi đều muốn cô phải sống trong đau khổ! Cô có biết không? "
Buông lời nói ngắn gọn nhưng vô cùng có trọng lượng của hắn xong, hắn hất tay nó ra rồi quay người đi ra khỏi phòng. Gương mặt không chút biểu cảm nhưng trái tim hắn đã dao động. Là dao động ngay từ lúc nó xuất hiện trước mặt hắn. Hắn đứng trước cửa phòng làm việc của nó, nó cũng đứng xoay người lại với hắn. Hắn đưa ngón cái lên xoa nhẹ lên môi mình. Đôi mắt hắn chớp hai cái rồi bỏ đi. Hắn đã không thể tự chủ được bản thân khi đứng trước nó, hay tình cảm hắn cất giấu trong lòng chưa bao giờ ngủ quên hay đã trỗi dậy mạnh mẽ đến cả bản thân hắn cũng không thể nhận ra?
Quay lại với nó, An Vy bước từng bước khó nhọc đến bàn làm việc của mình. Ngồi dựa lưng vào chiếc ghế xoay, nó khẽ nhắm mắt lại. Nó không nghĩ hắn lại hận nó đến như vậy nhưng mà nó chỉ muốn sống yên ổn cùng Tiểu Bảo. Càng không thể để mối quan hệ giữa hắn và nó đi quá xa. Dù sao thì hắn cũng sẽ tổ chức đám cưới với Bích Thảo, cuộc sống của nó sẽ nhanh chóng trở lại bình thường.
* Cộc cộc *
Đang mãi suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa kéo nó lại với thực tại. Nó mở mắt ra ngồi nghiêm chỉnh lại, nói:
" Vào đi "
" Cô Emily, một lát nữa có cuộc họp khẩn. Chúng tôi sẽ nói rõ về chủ đề thiết kế váy cưới lần này, cô chuẩn bị đi ạ " - Một cô nhân viên ăn mặc đồng phục công ty đi vào nói
" Ừm. Tôi biết rồi " - An Vy gật nhẹ đầu.
***
Phòng Họp.
An Vy cùng đội ngũ nhân viên bước vào bên trong phòng họp. Khánh Anh đã ngồi sẵn ở phía trước, nó đi vào bên trong theo sự chỉ dẫn của một cô nhân viên. Nó ngồi đối diện với hắn, ánh mắt cứ lơ đãng nhìn xung quanh không nhìn thẳng vào gương mặt hắn. Còn hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nó cho tới lúc trợ lí của hắn đứng dậy nói:
" Cuộc họp xin bắt đầu, sau đây chúng tôi... "
" Còn thiếu một người nữa " - Khánh Anh lên tiếng cắt ngang giọng nói của cậu.
Mọi người đều đang thắc mắc nhìn hắn thì cửa phòng họp bỗng mở rộng ra. Lạc Lạc đẩy Bích Thảo ngồi trên xe lăn đi vào.
" Khánh Anh, em tới rồi đây. Có chuyện gì thế? " - Bích Thảo nhìn về phía hắn cười nhẹ lên tiếng. Khánh Anh đứng dậy di chuyển đến chỗ Bích Thảo rồi đẩy cô đi tới bên cạnh ghế ngồi của hắn. Mọi người đều ngơ ngác nhìn Bích Thảo. Cô gái này là ai? Câu hỏi duy nhất trong đầu mỗi người ở đó, trừ nó và Lạc Lạc.
" Đây là vợ sắp cưới của tôi " - Khánh Anh vừa nói vừa đẩy ánh mắt về phía nó - " Bộ sưu tập lần này tôi muốn dành tặng cho cô ấy. Hi vọng trong bộ sưu tập, cô Emily có thể giúp tôi làm ra một bộ váy cưới thật đẹp, thật phù hợp với cô ấy. Cô Emily có thể nhận lời chứ? " - Gương mặt lạnh lùng của hắn có phần dãn ra, trong ánh mắt có chút khiêu khích lại thêm một chút dò xét thái độ của nó.
Nó có chút bất ngờ vì đường đột nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy nhìn hắn một cách tự nhiên nhất có thể.
" Hai người thực sự rất xứng đôi, một cuộc tình đẹp như vậy thật khiến tôi có nhiều cảm hứng muốn sáng tạo ra những bộ váy cưới thật lộng lẫy. Tôi nhất định không làm cho phu nhân của anh thất vọng đâu " - Nó cười nhẹ nhìn hắn. Hắn cũng ngẩng đầu nhìn nó. Như có một sức hút kéo hai ánh mắt chạm nhau không rời. Còn mọi người xung quanh vẫn còn đang xôn xao về Bích Thảo. Người thì ngưỡng mộ, người lại ganh tị. Chủ tịch của bọn họ thực sự lại yêu cô gái khuyết tật này hay sao?
***
7h15PM.
" Emily, để mai rồi hãy đi. Bây giờ cũng đã tối rồi " - Maria có chút không nỡ để nó rời đi.
Nó cười tươi nhìn Maria, rồi đáp:
" Ở bên Pháp em cũng sống một mình cùng tiểu Bảo quen rồi. Không sao đâu " - Nói xong nó quay sang nhìn Tiểu Bảo - " Con chào mọi người đi "
Tiểu Bảo cúi chào mọi người rồi đi tới cầm lấy tay nó buồn bã:
" Vy Vy, con không muốn rời xa tiểu Kiệt và Ngọc Bích đâu "
An Vy cúi xuống xoa nhẹ đầu con trai của mình rồi cười nhẹ lắc đầu. Tiểu Bảo ỉu xìu lặng lẽ đi bước tới ngồi vào ghế lái phụ. Nhìn thấy cậu bé như vậy, ai cũng cảm thấy xót xa. An Vy cúi chào mọi người rồi đi tới bước lên xe phóng đi. Bích Thảo ngồi ở xe lăn ở trên tầng hai nhìn theo chiếc xe của An Vy, gương mặt cô không chút biểu cảm, khẽ nói:
" Đáng lẽ chị không nên trở về! "
***
An Vy khệ nệ bế Tiểu Bảo một bên, tay còn lại khó nhọc xách đồ lên đi ra từ thang máy tiến tới căn hộ nó mới mua. Vừa đặt đống đồ xuống để tìm chiếc thẻ mở khóa, ai đó đã bế Tiểu Bảo lên. Vừa nhìn lại, Hải Minh đã cười tươi nhìn nó:
" Sao cậu lại không nghe máy của mình? "
" Hôm nay mình mới tới công ty lần đầu, còn có cuộc hợp khẩn nên đã tắt máy. Cậu tìm mình có việc gì à? " - An Vy trả lời rồi quẹt ngang tấm thẻ trên đầu cái nắm cửa. Cửa mở ra, nó đẩy vào cho Hải Minh bế Tiểu Bảo vào trong.
Đặt Tiểu Bảo nằm ngoan trên giường, Hải Minh mới bước ra ngoài ngồi vào bàn ở phòng bếp nhìn nó.
" Cậu có muốn dùng gì không? " - An Vy thả chiếc túi xuống bàn rồi đi vào bếp.
" Tự nhiên lại thèm trứng ốp lết cậu làm " - Hải Minh bật cười nhìn nó.
" Cậu và Tiểu Bảo ấy, thật không hiểu cho người ta chút nào. Tớ bận biết bao nhiêu là chuyện... " - An Vy cũng vui vẻ nói, hai tay vẫn tiếp tục công việc pha chế cafe. Đột nhiên một bàn tay ấm áp ôm ngang eo nó, sau đó đặt gương mặt cố định lên vai nó...
" Có phải tập đoàn cậu đang làm là của Ken không? "
Hành động bất ngờ cùng câu nói của cậu khiến nó im bặt.
" Cậu chuyển nhà cũng vì cậu ta đúng không? Emily, bao giờ cậu mới có thể mở lòng với mình đây? " - Hải Minh tiếp tục nói. Trong lòng cậu hiểu tình cảm của nó đặt ở đâu, nhưng cậu vẫn không ngừng hi vọng, không ngừng cố gắng theo đuổi nó.
An Vy nhớ lại nụ hôn lúc sáng cùng cuộc họp ấy, ánh mắt ấy... Có phải nó nên kết thúc mọi chuyện rồi hay không?
An Vy xoay người vào trong nhìn Hải Minh, nói:
" Mình... Mình sẽ suy nghĩ "
Chỉ đợi có vậy, Hải Minh đã vui vẻ ôm chặt lấy nó vào lòng. Cậu tự hứa sẽ bảo vệ thật tốt cho hai mẹ con nó!