Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 41: Chiếc Váy Cưới Tôi Mặc Thực Sự Rất Rộng




“ Đó không phải là điều chị muốn sao? Đừng giả vờ nữa Tần Di Linh, tôi thấy nực cười lắm! ”

Mặc dù được Vu Tiệp Trân khuyên nhủ, nhưng quyết định của Lam Xảo Nhiên vẫn không thay đổi, cứng rắn muốn dứt khoát và chẳng liên quan đến Vu Duẫn.

Dưới sự có mặt của ông bà Vu, Xảo Nhiên lễ phép đứng dậy cúi đầu trước ba mẹ chồng, cô tiếp tục lên tiếng:

“ Cảm ơn ba mẹ đã thương con, nhưng con không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với Vu Duẫn, anh ấy đã khiến con thực sự rất thất vọng. ”

Đôi mắt của Vu Duẫn khẽ híp lại tức giận khôn nguôi, lập tức nắm lấy cánh tay xoay cả người cô lại để cho cả hai đối diện, hỏi lại:

“ Em muốn ly hôn? ”

“ Anh hỏi tôi ‘ có từng quan tâm đến cảm xúc của anh không ’, vậy anh có từng để ý cảm xúc của tôi không? ”

Ông bà Vu hay Vu Tiệp Trân đều im lặng chẳng dám lên tiếng, chau mày nhìn nhau, chỉ có Tần Di Linh là âm thầm vui mừng trong lòng, riêng Đường Tịnh Thi nhếch môi khẽ cười hả dạ.

Lúc này, Tần Di Linh đứng dậy tiếp tục giả vờ là một cô gái hiểu chuyện, hiền lương, gấp gáp bước sang đứng ngang cùng Vu Duẫn và đối diện với Lam Xảo Nhiên, lên tiếng:

“ Xảo Nhiên, tôi chẳng biết mình đã làm gì để cô hiểu lầm như thế, nhưng giữa tôi và anh Duẫn… ”

• Chát…

Âm thanh giòn giã vang lên, lồng bàn tay của Lam Xảo Nhiên đột ngột áp thẳng vào một bên mặt của Tần Di Linh, khiến cả nhà vô cùng sửng sốt và Vu Duẫn cũng thế, lập tức phản ứng sắn đến ôm cô ra xa.

“ Em làm gì vậy? ”

“ Lam Xảo Nhiên, mợ quá đáng lắm rồi đấy! ”

Đường Tịnh Thi cũng chạy đến kéo Tần Di Linh ra xa, kiểm tra bên mặt đỏ rát của cô ta và thái độ cực kỳ lo lắng lẫn xót xa.

Lam Xảo Nhiên cười nhạt, lập tức vung tay và đẩy Vu Duẫn tránh xa, kiên định nhìn lên anh rồi nhìn sang cô ta nở nụ cười giễu cợt cùng ánh mắt ngập tràn sự khinh bỉ, cất tiếng:

“ Cái tát đó đã đủ mạnh để tháo bỏ lớp mặt nạ giả tạo của chị chưa? ”

“ Xảo Nhiên, em làm loạn đủ chưa? ”

Vu Duẫn gằn giọng, nhưng đổi lại là ánh mắt căm hờn từ Lam Xảo Nhiên dành cho anh, sau đó cô lắc đầu khẽ cười thua cuộc, tiếp tục nhìn sang Tần Di Linh và lên tiếng:

“ Phải, chị nói đúng, chiếc váy cưới tôi mặc thực sự rất rộng, nó chỉ phù hợp với chị. ”

Lúc này, Vu Tiệp Trân tiến tới vài bước ôm ngang bả vai của Lam Xảo Nhiên, ánh mắt răn đe nhìn Vu Duẫn lẫn cả Đường Tịnh Thi, sau đó điềm đạm cất lời:

“ Di Linh, dưới tư cách là chị hai bảo vệ hôn nhân cho em trai, chị mong em sau này hạn chế tiếp xúc với Vu Duẫn, dẫu sao nó đã có gia đình. Hơn nữa, chị nghĩ em nên nghỉ việc ở tập đoàn Vu Hoàng. ”

Hai giọt nước mắt của Tần Di Linh khẽ tuông xuống khuôn mặt mĩ miều xinh đẹp, lặng thinh đứng đó trông vô cùng tội nghiệp như chịu nhiều uất ức, tủi nhục lẫn nhẫn nhịn, tiếp tục diễn xuất đến cùng để lấy sự thương hại của mọi người. Thấy thế, Vu Duẫn lên tiếng giải thích:

“ Chị hai à, giữa em và Di Linh chỉ là bạn bè, chưa bao giờ xảy ra điều gì có lỗi với Xảo Nhiên. ”

Nghe được câu nói đó của Vu Duẫn, tiếp thêm động lực cho Lam Xảo Nhiên từ bỏ cuộc hôn nhân vốn dĩ lúc bắt đầu đã sai lầm. Và rồi, cô lần nữa bật cười nhưng chẳng thấy chút niềm vui, chỉ là sự chua chát của một cô gái thua cuộc.

Lúc này, Tần Di Linh vẫn giữ trạng thái trầm tĩnh, từ tốn lên tiếng:

“ Chị Tiệp Trân, không phải em chưa từng xin nghỉ việc hay cứ cố tình tiếp xúc với anh Duẫn, em cũng có lòng tự trọng và sỉ diện của mình. Thế nhưng, chính anh Duẫn đã bảo ‘ giữa chúng ta không có gì, sao phải sợ người khác dị nghị? ’.

- Xảo Nhiên, quả thật đến giờ tôi vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì, mà cô cứ chèn ép và sỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác. Tại sao tôi phải chịu đựng, chính là vì dì và anh Duẫn, để bảo vệ hạnh phúc cho anh ấy. Cô có quyền không thích tôi, nhưng cô phải tin tưởng anh Duẫn chứ. ”

“ Thôi, thôi, đừng làm tôi phải cười! ”

Vu Duẫn thở quắc ra một hơi, bất lực lên tiếng:

“ Sao em cứ cố chấp không chịu hiểu vậy, Xảo Nhiên? ”

“ Người hồ đồ không hiểu chính là anh đấy, Vu Duẫn! ”

Cuối cùng, Lam Xảo Nhiên xoay người nhìn sang ông bà Vu, họ đều im lặng và nghiêm túc chuẩn mực suy xét cẩn thận tình hình. Cô lần nữa cúi đầu trước họ, nhỏ nhẹ lên tiếng:

“ Ba mẹ, con xin phép trở về nhà ba mẹ con. ”

Ông Vu trả lời:

“ Được, ba mẹ cho hai đứa một tuần suy nghĩ, nếu sau đó vẫn muốn ly hôn thì ba mẹ tôn trọng. ”

Lam Xảo Nhiên lễ phép gật đầu, sau đó quay gót bước nhanh về hướng cầu thang để lên phòng. Lúc này, ông Vu uy nghiêm đứng dậy, nhìn đến Vu Duẫn, nói:

“ Nếu con để cho Xảo Nhiên bỏ đi, thì xem như con mất vợ và nên nhớ, ba chỉ đi xin cưới vợ cho con duy nhất một lần, sau này thương ai tự lo liệu, ba không biết đến cũng chẳng chấp nhận! ”

Vu Tiệp Trân xô đẩy cả người của anh, lên tiếng:

“ Mau lên phòng giữ Xảo Nhiên ở lại. ”

Đường Tịnh Thi bĩu môi, nhàn nhạt cất lời:

“ Mợ ta muốn đi thì cho đi đi, ông và mẹ nghĩ sao bảo cậu út hạ mình năn nỉ vậu, lần đầu sẽ có nhiều lần sau, sau này coi chừng còn trèo lên đầu cậu ấy ngồi. ”