Hôn Ước, Mê Đắm Em

Chương 35: Phải, Sai Rồi!




“ Sang chứ, hôn lễ của tớ cậu ấy còn làm phù dâu, ở chơi đến một giờ tối, vô cùng nhiệt tình, như thế sao tớ có thể không đi. ”

Nghĩ đến Lam Xảo Nhiên cảm thấy khó chịu, vốn dĩ hôm đó sẽ đi cùng với Vu Duẫn và anh đã đồng ý, bây giờ cả hai đang giận nhau, mặt còn không muốn nhìn huống chi đi chung.

Thế nhưng, bước chân của Xảo Nhiên sau đó dừng hẳn và ngay cả Tịch Tố Hinh cũng thế, bởi vì chợt nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở ngay vị trí chiếc xe của cô.

Vu Duẫn đứng thẳng người dậy, sau đó bước tới đối diện với cả hai. Lúc này, anh cầm lấy chìa khóa xe trên tay cô đưa cho Tịch Tố Hinh, lên tiếng:

“ Cô lái xe về đi. ”

Lam Xảo Nhiên nổi nóng giật lại, lên tiếng:

“ Anh làm gì vậy? ”

Tịch Tố Hinh nhìn qua Lam Xảo Nhiên rồi nhìn lên Vu Duẫn, đắn do một chút rồi cất lời:

“ Xảo Nhiên, tớ đón taxi về nhà trước. ”

Sau đó, Tịch Tố Hinh khẽ cúi đầu lịch sự rồi nhanh chóng rời đi.

Bỗng dưng, Vu Duẫn chụp lấy cổ tay của Lam Xảo Nhiên kéo đi xồng xộc về phía chiếc xe ô tô, thế nhưng cô cứ vùng vằng ghì lại, lên tiếng:

“ Vu Duẫn, anh làm gì vậy? Người ta nhìn kìa! ”

Và rồi, bàn tay của Vu Duẫn đặt lên hai bờ vai mảnh khảnh của Lam Xảo Nhiên, ép lưng cô vào xe làm điểm chống đỡ, hỏi:



“ Chịu về nhà chưa? ”

“ Thái độ và hành động của anh như thế là sao? ”

Lam Xảo Nhiên vùng vẫy vung tay, xô đẩy Vu Duẫn tránh ra xa mình. Thế nhưng, anh lần nữa không nhân nhượng, nhẫn nhịn như Đinh Tẫn Dực hay Khưu Đông Bách, dứt khoát chớp lấy cổ tay của cô giữ cho cả người đứng yên, đanh giọng cất lên:

“ Xảo Nhiên, em đừng chọc điên tôi, chỉ cần một cuộc gọi của tôi thôi, Cao Vỹ Tường đó lập tức bị sa thải, em có tin không? ”

Lam Xảo Nhiên nóng đến thân thể phát run, hốc mắt đỏ trạch nhìn trân trân vào đôi mắt hằng lên tia máu của đối phương, cứng rắn nói:

“ Vu Duẫn, con người của anh tàn nhẫn, không biết nhận thức như thế sao?

“ Em vì thằng đàn ông khác mà nói chồng mình như vậy ư? ”

“ Anh ấy bị bệnh, mất việc thì lấy đâu ra thu nhập để chữa trị? Tôi cảnh cáo anh, anh không được làm thế. Anh Vỹ Tường thì liên quan gì đến chuyện này, bạn bè nhắn tin với nhau thì quá đáng lắm à, sao anh cứ kéo vào? ”

“ Vậy thì Di Linh liên quan gì đến chuyện này? ”

Giọt nước nóng hổi chảy ra từ đôi mắt long lanh tròn xoe của cô gái, lăn dài xuống gò má ửng hồng và da mặt trắng mịn. Sau đó, Lam Xảo Nhiên dùng tay quệt ngang ngông nghênh ưỡn người, lập tức gỡ tay của Vu Duẫn ra khỏi cổ tay mình, nói:

“ Tôi sai, tất cả đều do tôi, tôi là một người phụ nữ không hiểu chuyện, chị ta đáng thương còn tôi đáng trách. Vu Duẫn, từ nay về sau tôi sẽ chẳng bao giờ nhắc đến Tần Di Linh, được chưa? ”

“ Ngay cả em cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân, em không thích Di Linh tiếp xúc với tôi vậy chắc tôi thích thằng đàn ông khác nhắn tin với em vào buổi tối, thậm chí đi chơi cùng, hơn nữa còn về nhà riêng, em và anh ta làm gì ở đó?

- Trước khi kết hôn, em không cho tôi, tôi không trách. Thế nhưng, bây giờ tôi là chồng em mà, tại sao quyền lợi được chạm vào em cũng chẳng có? Em giữ gìn cho ai?



- Em có từng quan tâm đến cảm xúc của tôi không, Xảo Nhiên? ”

Hai đôi mắt giao nhau chăm chú nhìn vào đối phương, sự lạnh lẽo lan tràn vào trái tim. Lúc này, bầu trời trên đầu của cả hai cũng kéo những đám mây đen kịt, gió lớn lùa mạnh có thể sắp sửa xảy ra một trận mưa khá lớn.

“ Vu Duẫn, cuộc hôn nhân này có lẽ đã sai rồi, giữa chúng ta chưa thực sự thấu hiểu đối phương. ”

“ Phải, sai rồi! ”

Mi mắt của Lam Xảo Nhiên rũ xuống, tầm nhìn dịch dời đi nơi khác, sau đó nhẹ nhàng xoay người mở cánh cửa xe, trước khi ngồi vào lên tiếng:

“ Giữa tôi và anh Vỹ Tường chỉ là anh em thân thiết, duy nhất một lần tôi đến nhà thăm anh ấy khi hay tin mắc phải căn bệnh ung thư máu, ngoài ra luôn từ chối các cuộc hẹn riêng. Tối đó gặp nhau là do trùng hợp và chắc chắn tôi chưa làm điều gì có lỗi với anh, dù trong tư tưởng cũng không có.

- Anh tin hay không thì tùy, nhưng mong anh đừng tàn nhẫn đến mức chặn đi đường sống của một người, tội nghiệp anh ấy lắm! ”

Nói dứt câu, Lam Xảo Nhiên dứt khoát ngồi vào trong xe ô tô của mình, cánh cửa nhanh chóng được đóng kín. Lúc này, Vu Duẫn vừa lắng nghe vừa dõi theo, nhưng không ngăn cản hay giữ cô lại, sau đó lẳng lặng nhìn chiếc xe di chuyển bon chen trên đường, dần dần biến mất trong tầm mắt.

“ Anh Duẫn…! ”

Bỗng nhiên, một giọng nói nữ tính phát ra, chắc chắn chẳng phải Lam Xảo Nhiên và đây cũng không phải là cách xưng hô của cô. Vào lúc chín giờ tối, vì không thể chịu nổi nên Vu Duẫn đã xin phép về trước, để Tần Di Linh, Sở Thần, Vu Trác và trợ lý tiếp các đối tác làm ăn.

“ Nếu sự tồn tại của em đã khiến cho Xảo Nhiên cảm thấy khó chịu, không vui và hai người cãi nhau, vậy thì em xin phép được nghỉ việc ạ. ”

Vu Duẫn xoay sang trực tiếp đối diện với Tần Di Linh, sau đó anh cố tình lãng tránh ánh mắt, lên tiếng:

“ Giữa chúng ta không có gì, sao phải sợ người khác dị nghị? ”