Ông Vu vốn dĩ có hai người vợ, người vợ đầu tiên mất cách đây gần bốn mươi năm do bị tai nạn giao thông, khi con gái chung của cả hai là Vu Tiệp Trân chỉ vừa lên ba tuổi.
Cách chín năm sau đó, dưới sự giới thiệu của các cô và được Vu Tiệp Trân đồng ý, ông Vu đã mở lòng tìm hiểu một cô gái, cuối cùng sau gần một năm quen nhau thì cả hai chính thức về chung nhà và chào đón con chung chính là Vu Duẫn.
Mối quan hệ mẹ kế và con chồng từ trước tới nay vô cùng tốt đẹp, đối xử với nhau văn minh, không hề có sự khoảng cách, luôn luôn tôn trọng đối phương và xem như ruột thịt.
Về phần tài sản cũng rất đồng đều, Vu Duẫn là con trai có thể chịu được áp lực nhiều hơn nên bắt buộc phải gánh vác tiếp quản tập đoàn Vu Hoàng do ông tự tay thành lập, còn các chuỗi nhà hàng khách sạn, các khu nghỉ dưỡng, bất động sản...đều là của Vu Tiệp Trân.
Những ngày gần cuối năm không khí thật mát mẻ và dễ chịu, tuy công việc bận bịu nhưng tối nay vẫn sắp xếp và hẹn với Đinh Tẫn Dực đến Khưu Gia thăm Khưu Đông Bách xuất viện vừa từ thành phố A trở về.
Lúc này, sau khi nói về chuyện tình cảm của Khưu Đông Bách và Đinh Tẫn Dực, thì bỗng dưng Vu Duẫn thay đổi sắc mặt trở nên trầm lặng hơn hẳn, khiến cho hai người bạn thân chú ý.
Đinh Tẫn Dực lên tiếng:
“ Tôi vừa nghe mẹ tôi nói, cậu sắp lấy vợ phải không? Là cô gái mà cậu có hôn ước ư? ”
Vu Duẫn lập tức gật đầu, nâng tách cafe lên miệng uống lấy một ngụm, sau đó đặt xuống dưới bàn rồi nghiêm túc trả lời:
“ Ừ, ba tháng nữa sẽ kết hôn! ”
“ Hửm? Sao gấp vậy? Thế mà cậu không thông báo! ”
“ Cũng vừa quyết định hôm qua thôi, định thông báo thì cậu hỏi đấy! ”
Sắc mặt của Vu Duẫn cũng không đến nổi tệ hại, dường như tự nguyện chấp thuận thực hiện hôn ước giữa ông của anh và ông của Lam Xảo Nhiên cô đã thỏa thuận, hứa hẹn với nhau từ rất lâu về trước.
Hiện tại, Lam Xảo Nhiên đã hoàn thành chương trình học tập và lấy bằng Thạc sĩ. Do Vu Duẫn cũng đã đến tuổi lập gia đình, thế nên bên Vu Gia nhanh chóng sang nhà ông bà Lam hỏi ý, mong muốn cưới cô cho anh và nhắc lại hôn ước đã giao ước từ trước.
Ông cô vẫn khỏe mạnh, ông bà Lam không có ý kiến ngược lại còn thúc giục, chỉ có Lam Xảo Nhiên là chưa gật đầu. Thế nhưng, dưới sự khuyên nhủ của gia đình, có cả sự bắt ép từ vị trí ông cô và hai ngày trước thì cô đã đồng ý.
Vào hơn hai năm trước, những ngày gần cuối cuộc đời, ông nội Lam có đến thăm ông nội Vu. Và khi đó, có sự chứng kiến của Vu Duẫn lẫn tất cả người họ Vu, ông anh vẫn còn nhớ rõ và nhắc đến hôn ước, căn dặn anh nhất định phải thực hiện, bởi vì đó là cô gái ông ấy đã chọn là cháu dâu.
“ Lúc trước bảo tôi nên xác định rõ ràng trong tim, sau đó hãy bắt đầu một mối quan hệ...Còn cậu, cậu đã thông suốt trái tim mình chưa? ”
Nghe Đinh Tẫn Dực nói thế, Khưu Đông Bách lại nghiêm túc bồi thêm, cất tiếng:
“ Hôn nhân là chuyện cả đời, cậu nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định. ”
Và rồi, Vu Duẫn điềm tĩnh nhìn hai người bạn thân thành thật trả lời:
“ Tôi có thích cô ấy! ”
...----------------...
“ Cái gì? Cậu đồng ý rồi hả? ”
Tối nay, Lam Xảo Nhiên có hẹn với một cô bạn tên là Tịch Tố Hinh đi ăn đồ nướng. Cả hai chơi thân với nhau từ năm học cấp hai đến nay, dù vui hay buồn cũng đều chia sẻ cùng đối phương, dĩ nhiên ngay cả việc mình có hôn ước với Vu Duẫn.
Vừa nghe xong thông tin, cô ấy vô cùng chấn động, bởi vì cả hai vừa du học trở về, còn rất nhiều điều được bàn tính nhưng vẫn chưa thực hiện cùng nhau.
Lúc này, Lam Xảo Nhiên buồn bã gật đầu, xong rồi lên tiếng trả lời:
“ Ừ, hai ngày nữa bên nhà anh ấy sẽ sang thông báo thời gian kết hôn, hy vọng là cuối năm sau...Tớ chưa muốn lấy chồng chút nào hết! ”
Lam Xảo Nhiên đặt mạnh đôi đũa xuống bàn với thái độ cọc cằn cực kỳ khó chịu, tuy đã đồng ý nhưng cô vẫn chưa tự chấp nhận với bản thân rằng mình sắp theo chồng và bị ràng buộc bởi một người nào đó.
Thấy thế, Tịch Tố Hinh lại dè dặt lên tiếng:
“ Ông của cậu ép cậu sao? Sao không nhường hôn ước đó cho em họ cậu đi. ”
“ Không được, cứ phải là tớ đấy. Ông nội Vu và ông tớ là anh em thân thiết từ hồi còn trẻ, giúp đỡ gia đình tớ rất nhiều nên mới có ngày hôm nay...hazzz tớ thực sự...thực sự... thực sự chẳng có cách nào để từ chối! ”
Tịch Tố Hinh trầm tư, híp mắt suy tính tìm cách giúp cho bạn thân. Sau đó, ánh mắt của cô ấy đột nhiên sáng rực hẳn lên, đôi môi vẻ ra nụ cười tràn đầy tự tin, cất tiếng:
“ Cậu đồng ý, nhưng mà bảo với ông rằng muốn tìm hiểu Vu Duẫn thêm một thời gian, có tình cảm thì mới chấp nhận kết hôn. Sau đó, cậu làm cho anh ta bất mãn về cậu, thế nào cũng chủ động hủy bỏ hôn ước thôi. ”
Lam Xảo Nhiên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt não nề thê lương, trả lời:
“ Làm như vậy thì bên Vu Gia sẽ nghĩ thế nào về gia đình của tớ, tớ không thể chỉ biết cho bản thân mình được. ”
Lam Xảo Nhiên cô từng hy vọng Vu Duẫn sẽ từ chối hủy bỏ hôn ước giữa cả hai, nhưng với tình hình hiện tại thì xem như đã bị dập tắt.
Gia đình của cô ngày trước rất khó khăn, nếu không có ông nội Vu giúp đỡ, thì cô của cô đã qua đời khi còn trẻ vì không có tiền chữa bệnh, càng chẳng có cuộc sống sung túc, giàu sang như ngày hôm nay.
Thế nhưng, cô thực sự không sẵn sàng để bước vào một cuộc hôn nhân, chỉ vừa du học trở về và còn biết bao mục tiêu chưa được thực hiện.
Cô đã xin thêm thời gian, ít nhất cũng phải một năm để cho cả hai tìm hiểu và cô ổn định công việc, nhưng ông cô nhất định không đồng ý, bảo rằng [ Ông đã già yếu và cận kề với cái chết rồi, muốn chứng kiến ngày cháu và tiểu Duẫn kết hôn để hoàn thành lời hứa, như thế thì ông mới có mặt mũi lúc gặp người anh thân thiết của ông. Nếu không, ông ăn nói làm sao đây tiểu Nhiên? ].
“ Nhưng mà gả cho Vu Duẫn cũng sướng muốn chết, làm dâu hào môn, biết bao nhiêu cô gái ao ước được như cậu đấy, vậy mà cậu còn ngồi ở đây than thở. ”