Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 52: C52: Chương 52




Tới phòng làm việc của ông Tô không phải cứ thế mà đi luôn.

Hứa Gia Ngôn vẫn đang làm ở công ty, dựa theo quy trình bình thường, phải nộp đơn xin nghỉ việc trước nửa tháng.

Nửa tháng sau là Tết Âm Lịch, ý của ông Tô là hy vọng cậu giải quyết xong hết để sang năm tới thành phố S.

Hứa Gia Ngôn cũng định như thế, sau không thảo luận với ông Tô, thứ hai cậu xin quản lý Tề nghỉ việc, quản lý Tề vốn cho rằng cậu ở lại phòng thiết kế hơi lãng phí nên khi biết cậu có lựa chọn tốt hơn thì đồng ý đồng thời chúc mừng cậu luôn.

Nhưng trước khi nghỉ việc, cậu cần hoàn thành hết công việc được giao.

Sáng thứ hai, Hứa Gia Ngôn tiếp tục cầm phương án thiết kế khu triển lãm liên lạc với Cù Đạt Tây. Cậu cho rằng Cù Đạt Tây vẫn không để ý đến mình như trước, song không ngờ cậu ta không những nhận điện thoại mà còn hẹn giờ cụ thể.

Hai người ngồi đối diện là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Trong phòng tiếp khách của khách sạn, Hứa Gia Ngôn hơi câu nệ, giao ba phương án cho Cù Đạt Tây.

Khi đối diện với cậu, Cù Đạt Tây đã giấu bớt gai nhọn, tuy sắc mặt vẫn không tốt lắm nhưng thái độ đã có chuyển biến.

Cậu ta tùy ý lật xem rồi cầm lấy phương án đầu tiên Hứa Gia Ngôn trình bày với mình: “Cái này đi, tôi không có gì muốn sửa.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ lần này cậu ta dễ tính như thế, không khỏi hoài nghi nhìn lại.

Cù Đạt Tây dựa vào ghế sô pha, nhìn cậu một lát rồi thay đổi tư thế ngồi thẳng lưng: “Sản phẩm điêu khắc của anh đúng là không tồi, nghe nói anh là cháu của học trò Lâu Khánh Hi?”

Hứa Gia Ngôn: “Cậu biết thầy của tôi?”

Cù Đạt Tây ghét bỏ: “Tôi biết thầy của anh là chuyện kỳ lạ lắm hả? Nhưng mà anh ấy, rốt cuộc anh có ý thức được mình là truyền nhân của nghệ nhân cấp cao trong giới điêu khắc không hả?”

Hứa Gia Ngôn biết thầy mình có địa vị rất cao trong giới điêu khắc, tuy cậu là truyền nhân của Lâu phái nhưng chưa từng gặp mặt thầy, những hiểu biết của cậu về thầy đều nghe từ ông nội nên không hẳn là được tiếp xúc với thầy nhiều hơn người ngoài.

Có lẽ Cù Đạt Tây không muốn thảo luận với Hứa Gia Ngôn về đề tài này nữa, sau khi xác định phương án thì đứng lên định ra về.

Hứa Gia Ngôn thấy hôm nay cậu ta bằng lòng trao đổi nên cũng đứng lên: “Ngài Cù, tôi xin phép quấy rầy một chút, tôi tìm cậu nhiều lần như thế, tại sao cậu không muốn xem phương án của chúng tôi?”

Cù Đạt Tây dừng bước, dường như tự hỏi một lát rồi trả lời: “Không vì lý do gì hết, chỉ là không muốn xem.”

Hứa Gia Ngôn truy hỏi: “Phải có lý do chứ.”

Lúc này Cù Đạt Tây rất dễ nói chuyện, hờ hững đáp: “Không có lý do gì đặc biệt, bình thường tôi chịu nhiều áp lực, một tác phẩm sửa tới sửa lui lại bị những người không hiểu gì bàn tán sôi nổi, tôi vất vả như thế nên không muốn các anh thuận buồm xuôi gió thôi.”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy khó tin: “Chỉ vì thế?”

Cù Đạt Tây: “Nếu không thì sao?”

Hứa Gia Ngôn không đồng ý với cậu ta: “Tôi cảm thấy cậu như thế không được, mỗi người đều có áp lực riêng, cậu không thể vì áp lực của mình quá lớn mà kéo người vô tội xuống nước.”

Cù Đạt Tây lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Anh đừng lên mặt dạy đời người khác, đừng tưởng kĩ năng của anh tốt hơn tôi mà thích nói gì thì nói.”

Hứa Gia Ngôn lập tức ngậm miệng, cậu đúng là không có lập trường để lên mặt với ai.

Làm gì là quyền của mỗi người, dù tích cực hay tiêu cực thì đến một lúc nào đó, nhân một dịp nào đó, sẽ có người thích hợp nói với cậu ta việc cậu ta làm rốt cuộc là đúng hay sai.

Hiển nhiên, chưa chắc trong mắt Cù Đạt Tây đã có người thích hợp, nhưng không sao, cậu đã xác định được phương án tối ưu với cậu ta, nhóm cậu sẽ không bị cảm xúc cá nhân của cậu ta liên lụy nữa.

Tết Âm Lịch ngày càng đến gần, thành phố A lớn như vậy mà vẫn chưa có không khí tết.

Mọi người vẫn bận rộn, đi sớm về trễ vì muốn có một cái tết ấm no.

Tuần cuối cùng của năm, Thẩm Thanh Dứu dẫn Hứa Gia Ngôn về Cẩm Tú sơn trang.

Hứa Gia Ngôn từng nghe về Cẩm Tú sơn trang từ dì Vương, cậu tưởng đây là tên một tiểu khu, đến tận nơi mới nhận ra đây đúng là một trang viên rất rộng.

Nơi đây vừa có sân vườn vừa có ao cá, thậm chí còn có xưởng rượu tự sản xuất?

Hứa Gia Ngôn cảm thấy khó tin: “Tất cả đều là nhà anh à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Không phải, mảnh đất phía trước là khu nghỉ dưỡng, ngôi nhà ba tầng phía sau kia mới là nhà anh.”



Thật ra từ lúc nhìn thấy tòa cao ốc của tập đoàn nhà họ Thẩm thì Hứa Gia Ngôn đã đoán mang máng tình huống nhà Thẩm Thanh Dứu, dù cửa hàng bách hóa nhà anh tầm cỡ đến mức nào thì vẫn không thể xây được một tòa cao ốc ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố A được.

Cậu ngồi trên xe im lặng một lát rồi hỏi thử: “Thành phố A… có mấy doanh nhân họ Thẩm nhỉ?”

“Doanh nhân?”

“Ừm, là người rất nổi tiếng, nhắc tới tên thì ai cũng biết.”

Thẩm Thanh Dứu nắm vô lăng, vô thức cong môi: “Có thể là anh đấy.”.

||||| Truyện đề cử: Mượn Danh Nghĩa Hôn Nhân |||||

“Anh?”

“Ừ, ngoài anh ra thì trong giới kinh doanh ở thành phố A không có ai họ Thẩm thì phải.”

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ, nắm dây an toàn hỏi lại: “Nghĩa là anh là ông lớn đứng trên đỉnh kim tự tháp của giới kinh doanh thành phố A á!?”

Thẩm Thanh Dứu nghe thấy hình dung này thì không khỏi bật cười: “Người ta nói anh như thế à?”

Hứa Gia Ngôn ngơ ngác gật đầu.

Miêu tả này đúng là hơi quá nhưng Thẩm Thanh Dứu không khiêm tốn mà hỏi Hứa Gia Ngôn: “Thế em có thấy anh giỏi không?”

Hứa Gia Ngôn không ngờ ông lớn ở ngay bên cạnh mình, vẫn nắm dây an toàn gật đầu.

Thẩm Thanh Dứu nhìn phía trước, khóe mắt nhận thấy động tác gật đầu như gà mổ thóc của cậu, anh mỉm cười: “Nếu thấy anh giỏi như vậy sao không hôn anh một cái?”

Hứa Gia Ngôn muốn hôn nhưng lúc này anh đang lái xe: “Xuống xe rồi hôn!”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, một lát sau lại hỏi: “Nếu anh không giỏi như thế thì em còn muốn hôn không?”

Hứa Gia Ngôn: “Vì sao không? Dù anh là Thẩm Thanh Dứu đứng trên đỉnh kim tự tháp hay Thẩm Thanh Dứu đứng trên mặt đất thì vẫn là Thẩm Thanh Dứu mà, vẫn là Thẩm Thanh Dứu mà em thích.”

Thẩm Thanh Dứu nghe cậu nói vậy thì tìm chỗ đỗ xe ngay ven đường.

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Đến nơi rồi à anh?”

Thẩm Thanh Dứu lắc đầu: “Chưa tới, hôn trước đã.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ anh dừng xe vì muốn hôn, đang định vươn người sang thì nghe anh nói: “Anh muốn hai cái, một cái cho Thẩm Thanh Dứu đứng trên đỉnh kim tự tháp, một cái cho Thẩm Thanh Dứu đứng trên mặt đất.”

Hứa Gia Ngôn rất hào phóng, đặt lên môi anh hai nụ hôn rồi tặng má anh thêm một cái nữa.

Con đường từ khu nghỉ dưỡng tới nhà tổ của Thẩm Thanh Dứu vốn cần mười lăm phút nhưng bọn họ bò trên đường mất gần hai mươi lăm phút.

Bốn năm người đã đợi trước cửa, Hứa Gia Ngôn xuống xe rồi được Thẩm Thanh Dứu nắm tay dẫn đến trước mặt mọi người.

Hứa Gia Ngôn nhìn ra có ông bà nội và ba mẹ Thẩm Thanh Dứu, cúi chào trước rồi nghe anh giới thiệu từng người.

Thẩm Thanh Dứu kế thừa gần hết ưu điểm của ba mẹ, ông bà nội vừa hiền từ vừa dịu dàng, đặc biệt là bà Thẩm, nhìn thấy Hứa Gia Ngôn thì chủ động nắm tay, đánh giá ngũ quan của cậu: “Giống lão Hứa thật đấy!”

Ông Thẩm cũng hài lòng gật đầu, “Đúng là nhãi con xinh xắn, đẹp hơn cả lão Hứa.” Nói xong, ông lấy một bao lì xì trong túi áo khoác đưa cho Hứa Gia Ngôn.

Hứa Gia Ngôn nhất thời không biết làm sao, muốn từ chối.

Mẹ Thẩm với dáng vẻ quý phái và mái tóc búi gọn mỉm cười tiến lại gần: “Con nhận đi, đây là tập tục quê chúng ta, con mới đến lần đầu nên được nhận.”

Ba Thẩm thoạt nhìn nho nhã hơn Thẩm Thanh Dứu cũng tươi cười: “Đúng vậy, con nhận đi, nhận rồi vào nhà thôi, bữa trưa chuẩn bị xong hết rồi.”

Không biết Thẩm Thanh Dứu đã nói với bọn họ những gì, dường như tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa cậu và anh.

Hứa Gia Ngôn không thoái thác nữa, nhận lấy bao lì xì nặng trĩu rồi cùng Thẩm Thanh Dứu và mọi người vào nhà.

Nhà tổ đúng như tên, kiến trúc quả thật có nét cổ xưa.



Trong phòng là bộ bàn ghế bằng gỗ, trên mặt bàn bày đầy đủ các món thơm ngào ngạt.

Nhìn từ xa, phải có mười mấy món ăn, gần bảy tám món đều là món Hứa Gia Ngôn thích, tuy cậu không ăn kiêng nhưng vẫn có vài món thích ăn hơn cả. Hẳn là Thẩm Thanh Dứu nói sở thích của cậu cho người lớn trong nhà nên trong lúc chuẩn bị đồ ăn, mọi người đều cân nhắc các món cậu thích.

Nhận được sự đối đãi nhiệt tình như thế, Hứa Gia Ngôn cảm động.

Cậu không biết đáp lại thế nào, chỉ biết cúi đầu ăn hết đồ ăn mọi người gắp cho.

Thẩm Thanh Dứu sợ cậu no quá nên giúp đỡ ngăn cản mấy lần, nhưng nói chung không ngăn được niềm phấn khởi của ông bà nội, chỉ đành ghé vào tai bảo cậu ăn vừa phải thôi.

Ăn xong một bữa mà bụng Hứa Gia Ngôn đã tròn vo, cậu định kéo Thẩm Thanh Dứu đi dạo một vòng, kết quả vừa buông đũa thì ba Thẩm đã gọi anh đi bảo có chuyện muốn thảo luận.

Thẩm Thanh Dứu liếc Hứa Gia Ngôn, dặn cậu ăn xong thì ra phòng khách ngồi nghỉ một lát rồi đứng dậy theo ba Thẩm tới phòng làm việc ở tầng hai.

Lúc này phòng ăn chỉ còn bốn người, không khí vốn hòa thuận chợt có vẻ căng thẳng hẳn lên.

Mẹ Thẩm nhìn lên tầng lên, xác nhận ông xã và con trai không xuống mới nói với ông Thẩm: “Con trông ở đây, ba mẹ tốc chiến tốc thắng.”

Ông Thẩm gật đầu, đặt khăn lau miệng xuống rồi đến bên bà Thẩm, xách cái túi nhỏ trông như đồ trang trí cạnh bà rồi nói nhỏ: “Tiểu Ngôn, ra đây với ông.”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn không biết mọi người có ý gì, nhưng ông Thẩm đã mời nên cậu nghe lời đi theo.

Ông Thẩm như kẻ trộm dẫn Hứa Gia Ngôn ra một góc tương đối kín đáo phía sau nhà, thấy bà Thẩm vẫn trông chừng bên trong thì yên tâm chỉnh lại quần áo, vỗ vai Hứa Gia Ngôn.

Vừa nãy bọn họ tán gẫu trên bàn cơm, tuy trước kia chưa từng gặp nhưng người lớn hai nhà có quen biết, nói chuyện toàn về thời trẻ của ông bà nội nên Hứa Gia Ngôn không còn cảm thấy xa lạ nữa.

Thời gian thì ngắn, nhiệm vụ mới là quan trọng, đầu tiên ông Thẩm cười với cậu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Ông hỏi con này, con và Thẩm Thanh Dứu tiến triển đến giai đoạn nào rồi?”

Dạ?

Hứa Gia Ngôn bị hỏi mà ngẩn ngơ: “Chúng con… yêu nhau thôi ạ…”

Ông Thẩm: “Ông biết các con yêu nhau, chỉ là quan hệ của hai đứa… đến mức nào rồi?”

Yêu đương còn tiến triển đến mức nào á?

Hứa Gia Ngôn ngây thơ chớp mắt: “Con chưa hiểu ý ông ạ.”

Ông Thẩm vội đến dậm chân: “Sao lại không hiểu? Nhóc con ngốc nghếch, là cái đó đó, hai đứa ngoài ôm, hôn thì có bước tiếp theo chưa?”

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu, sau khi hiểu ý ông thì đỏ bừng mặt, vội vàng xua tay: “Không, không, chúng con chưa đâu ạ!”

Ông Thẩm ngạc nhiên: “Thanh niên các con bây giờ đều bảo thủ thế hử?”

Hứa Gia Ngôn không ngờ người cao tuổi lại cởi mở như thế, gặp mặt lần đầu tiên đã hỏi vấn đề này.

Ông Thẩm suy tư một lát: “Chưa cũng tốt, thế thì con cầm lấy cái này.” Nói xong, ông Thẩm thò tay vào túi nhỏ mới lấy từ chỗ bà Thẩm, mang ra một hộp bao cao su được là siêu mỏng!?

Đôi mắt Hứa Gia Ngôn vốn to tròn, lúc này trợn tròn như chuông đồng, cậu nhận không được, không nhận cũng không xong, mãi đến khi ông Thẩm cố nhét vào tay mới bất đắc dĩ cầm lấy.

Ông Thẩm thấy cậu nhận rồi mới nói chậm rãi: “Con không phải người ngoài, trong lòng ông nghĩ gì nói nấy. Thẩm Thanh Dứu chưa yêu ai bao giờ, từ nhỏ đến lớn chưa một lần nào hết, con nói xem, nói có kém chỗ nào đâu, người theo đuổi thì không thiếu, sao lại không yêu đương chứ? Cùng tuổi với nó có Tiền Phi Phàm và Hoắc Bạch Từ, hai đứa nó dẫn bạn trai bạn gái về nhà bao nhiêu lần rồi, chỉ riêng nó cô đơn ngần ấy năm rồi, hỏi nó có thích ai không thì nó bảo không, người nhà muốn giới thiệu đối tượng thì nó lại trốn ở công ty.”

“Con không biết đâu, nhiều năm qua, vì chuyện tình cảm của nó mà ông và ba mẹ nó ngủ không yên. Lúc đầu biết con chủ động liên lạc thì vui biết mấy, nghĩ xem nên để hai đứa gặp nhau thế nào, lừa gạt thế nào để hai đứa kết hôn, thậm chí vừa đe dọa vừa dụ dỗ cũng được. Nhưng về sau chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại.”

Ông Thẩm nói tới đây thì hạ thấp decibel: “Con nói xem, bao nhiêu năm qua nó không yêu đương, phải chăng sức khỏe có vấn đề?”

Hứa Gia Ngôn đúng là chưa nghĩ tới phương diện này, hai mắt chớp không ngừng: “Dạ, chắc không có vấn đề gì đâu ạ.”

Ông Thẩm liếc cậu: “Con thử rồi?”

Hứa Gia Ngôn nói lắp: “Không, không ạ.”

Ông Thẩm: “Thế sao con chắc chắn như thế? Ông nói này, chuyện này quan trọng lắm, hai đứa không phải Plato, yêu đương chỉ theo đuổi sự hài hòa về linh hồn là không được. Trước khi kết hôn, con phải xem hai đứa có phù hợp về phương diện kia hay không, nếu không thì kết cục vẫn dẫn tới ly hôn thôi. Tuy ông muốn thúc giục hai đứa kết hôn nhưng vì hạnh phúc về sau, hai đứa vẫn nên thử một lần. Nếu không hài hòa thì hai đứa chia tay sớm, còn nếu con luyến tiếc thì dẫn nó tới bệnh viện càng sớm càng tốt.”

“Dù sao hiện tại y tế phát triển như thế, bệnh viện nam khoa nhiều vô kể, không có gì là không thể.”

~Hết chương 52~