Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 38: C38: Chương 38




Hứa Gia Ngôn để quên khăn quàng cổ trên xe Thẩm Thanh Dứu, lúc này thấy anh đứng ở cửa thì vội vàng chạy ra cầm khăn vào.

Bởi vì đang là giờ làm việc nên Thẩm Thanh Dứu không nhiều lời, chỉ dặn chiều nay mình có cuộc họp, nên sau khi tan làm cậu chờ trong văn phòng một lát.

Hứa Gia Ngôn nhìn anh vào thang máy rồi mới về vị trí làm, nhận ra ánh mắt đồng nghiệp A, B, C, D nhìn mình rất kì lạ, cậu chẳng hiểu ra làm sao.

Đồng nghiệp A thấy cậu về còn định kéo cậu lại tán gẫu mấy câu, nhưng dưới uy phong của quản lý Tề, chỉ đành ngậm miệng, tiếc nuối quay về chỗ ngồi của mình.

Sau khi hoàn thành sự kiện fanmeeting, năng lực của Hứa Gia Ngôn được quản lý công nhận, tuy trình độ chuyên môn vẫn cần nâng cao nhưng là người chịu khó, ham học hỏi, đồng thời thông qua phòng ban đánh giá toàn diện, cậu đã thành nhân viên chính thức.

Tính đến hiện tại, Hứa Gia Ngôn đã tới thành phố A ba tháng, cậu dần quen với tiết tấu sinh hoạt nơi đây, dần dung nhập vào công việc, quan hệ với Thẩm Thanh Dứu tiến vào trạng thái cực kì vi diệu.

Cậu không biết nên hình dung trạng thái này thế nào, nếu nhất định phải tìm một từ thì chỉ có thể nói thầm trong lòng. Bọn họ hiểu cảm giác khi đối diện với đối phương, tuy chưa chọc thủng hoàn toàn nhưng chỉ thiếu bước Hứa Gia Ngôn đáp lại.

Hứa Gia Ngôn chưa từng yêu đương, chỉ là trong suy nghĩ của cậu, thích hay yêu đều là chuyện cần thận trọng, cậu không muốn tâm tư chưa rõ ràng đã nói với Thẩm Thanh Dứu. Đối với tình cảm, cậu không muốn qua loa hay ba phải cái nào cũng được.

Buổi tối, Hứa Gia Ngôn chờ Thẩm Thanh Dứu một lát, cuối cùng không chờ được Thẩm Thanh Dứu mà nhận được điện thoại của Lâm Xuyên?

Hứa Gia Ngôn tắt máy tính, quấn khăn quàng cổ đi ra cổng công ty, thấy Lâm Xuyên đang đứng cạnh một chiếc xe hơi màu đen thì vẫy tay, chạy vội tới: “Ngài Lâm? Sao anh lại đến đón tôi?”

Lâm Xuyên mở cửa sau cho cậu: “Sếp Thẩm đang bận họp, hôm nay có lẽ sẽ đến khuya, anh ấy bảo tôi tới đón, cậu đỡ phải đợi lâu.”

Hứa Gia Ngôn: “Thế thì phiền quá, anh phải chạy tới đây một chuyến, tôi bắt phương tiện công cộng cũng được mà.”

Lâm Xuyên: “Không phiền, đây là công việc của tôi, sếp Thẩm có tính lương.”

Hứa Gia Ngôn xấu hổ mỉm cười: “Tối nay Thẩm Thanh Dứu phải tăng ca à?”

Lâm Xuyên: “Hẳn là đến tận khuya, cậu về sớm nghỉ ngơi trước, sáng mai tôi tới đón.”

Hứa Gia Ngôn: “Ngày mai anh ấy vẫn chưa về?”

Lâm Xuyên: “Hiện tại chưa rõ lắm, nhưng nếu không có vấn đề gì thì hai ngày tới tôi phụ trách đưa đón cậu.”

Từ khi mới tới thành phố A, Hứa Gia Ngôn đã nghe Lâm Xuyên nói Thẩm Thanh Dứu rất bận rộn. Chẳng qua trong phần lớn thời gian qua, anh đều làm việc tại nhà khiến cậu sinh ra ảo giác anh không bận rộn như thế.

Hơn nữa gần đây anh toàn đưa đón cậu, không biết có lãng phí thời gian không.

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Thẩm Thanh Dứu không về, Lâm Xuyên đã vào nhà chờ Hứa Gia Ngôn, tới chiều lại đón cậu về.

Vốn tưởng chỉ làm phiền Lâm Xuyên hai, ba ngày, không ngờ suốt một tuần, Thẩm Thanh Dứu đều không lộ diện, trong khoảng thời gian đó chỉ nhắn cho Hứa Gia Ngôn hai tin, một là dặn cậu ăn cơm đúng giờ, hai là dặn cậu ngủ sớm một chút.



Hứa Gia Ngôn đã gửi cho anh mấy tin nhắn, bảo anh nhớ kết hợp thời gian nghỉ ngơi và làm việc nhưng đều như chìm xuống đáy biển, anh có nghe theo không cũng không biết.

Hôm nay là cuối tuần, Hứa Gia Ngôn ở nhà nghỉ, không cần phiền Lâm Xuyên tới đón đưa nữa, tuy trợ lý Lâm đã nói Thẩm Thanh Dứu có thanh toán tiền lương nhưng làm phiền người ta như thế vẫn khiến Hứa Gia Ngôn khó xử.

Suốt một tuần, Thẩm Thanh Dứu không về nhà, hôm qua Hứa Gia Ngôn nghe Lâm Xuyên vô tình nhắc tới, hai hôm nay dạ dày anh lại không thoải mái. Anh kén ăn như thế, chắc chắn ở công ty không ăn cơm nghiêm túc. Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ rồi quyết định bảo dì Vương nấu cơm mang đến công ty cho anh. Trùng hợp dì Vương biết địa chỉ, Hứa Gia Ngôn cầm hộp cơm, bắt taxi, theo địa chỉ dì Vương cho tới công ty Thẩm Thanh Dứu.

Trước khi tới thành phố A, bà nội từng kể với Hứa Gia Ngôn nhà họ Thẩm làm giàu nhờ kinh doanh. Lúc ấy, ông Thẩm mở một cửa hàng bách hóa ở huyện M. Nói là cửa hàng bách hóa chứ thật ra là một siêu thị mini, sau đó càng làm càng lớn, mỗi con phố đều có một chi nhánh. Nghe nói trung tâm thương mại đầu tiên ở huyện M là do ông nội Thẩm Thanh Dứu xây dựng, sau đó huyện M quá nhỏ, không chứa được sản nghiệp nhà họ Thẩm nên mới di dời tới thành phố A phát triển tiếp.

Trong nhận thức của Hứa Gia Ngôn, công việc kinh doanh của Thẩm Thanh Dứu hẳn là không khác ông nội quá nhiều, dù sao là xí nghiệp thôi mà, vậy nên khi cậu đứng trước tòa nhà cao bốn mươi mấy tầng còn tưởng mình tìm sai.

Cậu xác nhận lại địa chỉ dì Vương đưa cho, ôm thái độ hoài nghi xách hộp cơm vào sảnh lớn tầng một tập đoàn nhà họ Thẩm.

Đằng sau bàn tiếp đón dài dần mười mét là hai cô gái xinh đẹp, thấy Hứa Gia Ngôn xách hộp cơm vào thì một trong hai lịch sự dò hỏi: “Xin chào, xin hỏi anh tìm ai ạ?”

Hứa Gia Ngôn ngắm trang trí hoành tráng ở tầng một, trả lời: “Xin chào, tôi muốn tìm Thẩm Thanh Dứu.”

“Thẩm Thanh Dứu?” Cô gái hơi kinh ngạc, đánh giá Hứa Gia Ngôn từ trên xuống dưới rồi chần chờ hỏi lại: “Anh tìm sếp Thẩm có việc gì ạ?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi đưa cơm cho anh ấy.”

Cô gái kia ngẩn người, nhìn hộp cơm cậu cầm trên tay rồi lấy điện thoại: “Anh chờ một lát, tôi hỏi xem nên để cơm ở đâu.”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Không thể tới văn phòng của anh ấy à?”

Cô gái xin lỗi: “Cái này tôi không quyết định được, tôi phải hỏi đồng nghiệp trong phòng thư ký đã.”

“À, tôi biết rồi.” Hứa Gia Ngôn đứng tại chỗ chờ cô gọi điện thoại, mười mấy giây sau, cô đặt điện thoại xuống và nói: “Anh cứ để hộp cơm ở đây, lát nữa trợ lý của sếp Thẩm sẽ xuống lấy.”

Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, đoán Thẩm Thanh Dứu còn đang bận, trước khi ra đường cậu đã gửi tin nhắn cho anh, đến giờ còn chưa nhận được trả lời, có lẽ anh không cầm điện thoại.

Dù là cậu đưa lên hay trợ lý xuống lấy, chỉ cần vào bụng anh là được. Hứa Gia Ngôn đặt hộp cơm lên bàn tiếp đón, dặn cô gái bên trong có canh, lúc nào Thẩm Thanh Dứu ăn thì bảo anh hâm nóng lại rồi mới rời khỏi sảnh.

Tầng ba mươi hai.

Phòng làm việc của giám đốc.

Lâm Xuyên cầm tài liệu đi ra, Trần Tiểu Thư ngồi gần cửa thấy y thì đứng lên nói: “Trợ lý Lâm, lúc nãy tiếp tân gọi có người đưa cơm cho sếp Thẩm, không biết có phải anh đặt không?”

Lâm Xuyên: “Tôi không đặt, hay là giao nhầm?”

Trần Tiểu Thư: “Không rõ lắm, tôi bảo họ để cơm ở quầy tiếp đón, nếu cần thì tôi xuống lấy.”



Lâm Xuyên: “Thế cô xuống xem thử, xem có phải giao nhầm không.”

Trần Tiểu Thư gật đầu, đang định đi thì thấy cửa mở, Thẩm Thanh Dứu cau mày đi về phía thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại, chỉ là không biết vì sao đầu kia không nhận khiến anh cau chặt mày, thoạt nhìn hơi dọa người.

Trần Tiểu Thư không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhìn trợ lý Lâm cầu cứu, Lâm Xuyên cũng hoang mang nhìn Thẩm Thanh Dứu, còn tưởng công việc xảy ra chuyện gì, vội theo sau hỏi: “Sếp Thẩm, sao thế anh?”

Thẩm Thanh Dứu vừa ấn thang máy vừa tiếp tục quay số, trầm giọng: “Hứa Gia Ngôn tới.”

Lâm Xuyên kinh ngạc: “Ngài Hứa? Không phải hôm nay cậu ấy nghỉ sao?”

Thẩm Thanh Dứu: “Em ấy tới đưa cơm cho tôi, cơm em ấy mang tới đâu?”

Lâm Xuyên lập tức nhớ tới hộp cơm Trần Tiểu Thư đề cập, trả lời: “Ở quầy tiếp đón, tiếp tân có lẽ không quen ngài Hứa nên cho là nhân viên giao thức ăn bình thường.”

Thẩm Thanh Dứu không nhiều lời, chỉ im lặng gật đầu, thang máy đến thì bước vào, xuống tầng một thì không thấy bóng dáng Hứa Gia Ngôn đâu.

Anh nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi không có ai nhận, trong mắt ánh lên vẻ cô đơn, đang định bước về phía quầy tiếp tân thì nghe thấy tiếng gọi trong trẻo từ phía nào đó của sảnh lớn: “Thẩm Thanh Dứu! Tôi ở đây! Điện thoại tôi rớt xuống dưới ghế sô pha rồi!”

Thẩm Thanh Dứu nghe tiếng nhìn sang, thấy Hứa Gia Ngôn đang đứng ở khu nghỉ ngơi vẫy tay với mình, anh đi qua hỏi: “Sao lại rơi xuống dưới sô pha?”

Hứa Gia Ngôn: “Không biết, tôi trượt tay thế là nó rớt xuống đấy, anh tìm giúp tôi cái chổi, tôi cứu nó ra đã!”

Thẩm Thanh Dứu đành tới quầy tiếp đón mượn chổi, cho đến khi Hứa Gia Ngôn lấy được điện thoại ra mới đứng tại chỗ nhìn cậu.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.

Gần đây đúng là Thẩm Thanh Dứu rất bận, công việc hết chuyện này đến chuyện khác, trong nước, ngoài nước, tất cả đều kéo đến cùng một lúc. Anh mở họp mấy ngày, ngủ cũng không yên, vốn tưởng mình vẫn chịu đựng được, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Hứa Gia Ngôn, dường như tất cả mệt mỏi đều ập xuống.

Anh nhìn Hứa Gia Ngôn: “Không cho tôi một cái ôm sao?”

Hứa Gia Ngôn còn chưa kịp giang tay thì Thẩm Thanh Dứu đã dán vào.

Trong sảnh người tới người đi, hai cô gái tiếp tân vẫn tò mò nhìn về phía này, dường như đang tự hỏi cậu là ai.

Cậu hơi căng thẳng, hai tay bên hông nắm chặt rồi thả lỏng, cho đến khi nghe thấy hô hấp nhịp nhàng của Thẩm Thanh Dứu mới thử đặt lên lưng anh vỗ nhẹ.

Giọng Thẩm Thanh Dứu hơi khàn, lẳng lặng cảm nhận vuốt ve của cậu, nói: “Tôi tưởng em về rồi.”

Hứa Gia Ngôn im lặng một lúc lâu mới đỏ mặt đáp lại: “Không, một tuần rồi anh không về, tôi hơi… muốn gặp anh, vậy nên chờ ở đây.”

~Hết chương 38~