Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 17: C17: Chương 17




Hứa Gia Ngôn chớp mắt, hỏi: “Đây là cái gì?”

Thẩm Thanh Dứu đưa cho cậu: “Hợp đồng cho thuê.”

Hứa Gia Ngôn khó hiểu nhận lấy bản hợp đồng, tạm dừng một lát rồi hỏi: “Tôi biết là hợp đồng cho thuê… Nhưng là cho thuê chỗ nào?”

Thẩm Thanh Dứu: “Nhà tôi.”

Hứa Gia Ngôn khiếp sợ: “Nhà anh? Anh muốn cho thuê phòng?”

Thẩm Thanh Dứu: “Có gì không ổn à?”

Hứa Gia Ngôn: “Không, không có gì.”

Thế thì một tháng đắt đến mức nào nhỉ?

Hứa Gia Ngôn mở hợp đồng ra xem định giá mới phát hiện bên A và bên B đã điền đầy đủ thông tin.

Bên A đương nhiên là chủ nhà Thẩm Thanh Dứu, mà bên B… khách trọ là Hứa Gia Ngôn?!

Hứa Gia Ngôn ngẩn ngơ, không thể tin giơ bản hợp đồng đến cách mắt năm centimet, sau khi xác nhận mình không nhìn lầm mới kinh ngạc hỏi: “Tôi là bên B?”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu.

Hứa Gia Ngôn: “Nhưng tôi không thuê nổi phòng nhà anh đâu!”

Lấy điều kiện và vị trí căn biệt thự của Thẩm Thanh Dứu, dù chỉ là phòng dành cho khách trên tầng hai thì cậu cũng không thuê nổi.

Thẩm Thanh Dứu: “Đương nhiên không cho cậu thuê với hình thức trực tiếp, cậu phải trả bằng tiền công nữa.”

“Tiền… tiền công?”

“Đúng vậy, sáng nay tôi nghiên cứu giá thuê nhà ở khu đông rồi, đúng là không nằm trong phạm vi cậu chi trả được, chúng ta tạm thời không nói về chuyện hôn ước, chỉ tính riêng quan hệ giữa ông nội cậu và ông nội tôi đã đủ khiến tôi phải chiết khấu ba mươi phần trăm cho cậu.”

“Chiết khấu ba mươi phần trăm?!”

“Lúc nhỏ, ông nội cậu từng cứu ông nội tôi một mạng, cậu không biết à?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi biết, bà nội từng kể rồi, hình như ông Thẩm từng rơi vào hồ băng, là ông nội tôi cứu. Nhưng đấy là ông nội tôi làm, liên quan gì đến tôi…”

Thẩm Thanh Dứu: “Nếu nói sâu xa thì biệt thự nơi tôi đang ở nhờ vào căn cơ ông nội để lại mới thúc đẩy tôi có tiềm lực mua. Nếu không có ông nội, chủ nhân của biệt thự ấy chưa chắc đã họ Thẩm, có khi là họ Vương nào đó.”

Nói thì như thế, nhưng mà…

“Nhưng… dù chiết khấu ba mươi phần trăm thì tôi vẫn không trả nổi tiền thuê phòng nhà anh đâu.”

“Vậy nên mới có thêm tiền công.”

Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ: “Tiền công… Tôi có thể làm gì?”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu chịu thỏa hiệp thì thừa thắng xông lên: “Biệt thự lớn như thế mà chỉ có dì Vương phụ trách, công việc chủ yếu của dì là nấu cơm, chuyện quét tước không thuộc quản lý của dì, bình thường đều trả tiền công tìm người ngoài tới dọn dẹp, tám trăm một tiếng…”



Thẩm Thanh Dứu chưa nói xong, Hứa Gia Ngôn đã ngắt lời: “Anh nói dối, tiêu dùng ở thành phố A tuy đắt đỏ nhưng nhân viên dọn dẹp với tiền công một trăm đã cao lắm rồi, phần lớn chỉ khoảng năm mươi tệ, tám trăm một tiếng là tiền lương tôi làm người mẫu mặc váy đứng bên ngoài thì có.”

Thẩm Thanh Dứu chớp mắt, không ngờ thợ mộc chưa trải sự đời mà đầu óc nhảy số nhanh thế, anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Nếu cậu muốn mặc váy quét nhà thì tôi không ngại.”

Hứa Gia Ngôn nghe anh nói xong thì im lặng, lát sau mới thì thầm: “Thế có phải hơi biế.n thái không?”

Thẩm Thanh Dứu đối diện với cậu vài giây, che miệng hắng giọng: “Tôi nói rồi, tôi không ngại.”

Hứa Gia Ngôn nhìn anh cười “hihi”, cúi đầu lật hợp đồng. Nội dung trên hợp đồng không khác những điều Thẩm Thanh Dứu nói là bao, đại khái chiết khấu ba mươi phần trăm tiền cho thuê căn phòng cậu đang ở, phần không đủ khả năng chi trả có thể khấu trừ theo phương thức trả lương theo giờ, công việc cậu phải làm là dọn dẹp nhà cửa và sân vườn những lúc rảnh rỗi. Tuy với diện tích căn biệt thự của Thẩm Thanh Dứu, công việc này không hề nhẹ nhàng, nhưng Hứa Gia Ngôn vẫn cảm thấy mình được lời.

Tuy nhiên cậu và Thẩm Thanh Dứu cứ báo đáp nhau qua lại như thế thì bao giờ mới xong.

Thẩm Thanh Dứu nhìn ra cậu tự hỏi: “Hiện tại ở nhà tôi, cậu có cảm thấy bất tiện không?”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu: “Không.”

“Cậu đột nhiên muốn tìm phòng trọ không phải vì không thoải mái với hành động của tôi mà chỉ đơn thuần không muốn phiền tôi quá nhiều?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu, trước giờ Thẩm Thanh Dứu luôn thể hiện lịch sự chu đáo, bản thân cũng tự kiềm chế và tu dưỡng, cậu đúng là không muốn làm phiền anh nên mới muốn chuyển ra ngoài nhanh nhất có thể.

Thẩm Thanh Dứu: “Một khi đã như vậy, cậu hãy cân nhắc đề nghị của tôi, nếu vô duyên vô cớ ở nhà tôi khiến cậu cảm thấy áp lực thì tiền thuê phòng và tiền công hẳn là có thể gỡ bỏ phần nào bất an. Dù sao cậu cần tìm phòng, ở nhà người quen vẫn hơn thuê một nơi là hiện trường vụ án hay có hàng xóm là kẻ nghiện rượu chứ.”

Hứa Gia Ngôn nghe anh nói xong, hơi vui vẻ: “Bây giờ chúng ta được tính là người quen hử?”

Thẩm Thanh Dứu vỗ đầu cậu qua lớp mũ bucket, đứng dậy trả lời: “Tôi sẽ không để người xa lạ ở nhà tôi lâu như thế.”

Hai người trò chuyện nửa giờ, kim đồng hồ đã chạy đến con số chín.

Gió núi lạnh buốt thấu xương, nhiệt độ thấp hơn chân núi tầm ba, bốn độ, Hứa Gia Ngôn mặc áo sơ mi màu kaki cùng chiếc áo khoác trần bông, đầu đội mũ, chân mang ủng đi mưa, tay xách một cái xô nhỏ, dọc đường đi hưng phấn tiến về phía mục tiêu sáng nay bọn họ muốn tới.

Công viên cây xanh rất rộng, có dây đằng cổ xưa đan xen khó gỡ cùng với dòng suối tươi mát lãng mạn chỉ có trong tranh.

Phong cảnh nổi tiếng nhất ở đây phải kể đến “Hồ ngũ sắc” ở tận sâu trong rừng. Hồ không lớn nhưng nước trong thấy được cả đáy, mặt hồ là lá vàng mùa thu rụng cùng vô số cá chép đốm bơi tung tăng. Nhìn từ xa chúng trông như một bức tranh sơn dầu với độ bão hòa được chỉnh tối đa.

Lúc Hứa Gia Ngôn nghiên cứu đã tìm được rất nhiều ảnh, hiện giờ lạc vào đây không khỏi phát ra vài tiếng tán thưởng.

So sánh với bờ biển, bản thân cậu thích núi rừng hơn, nhưng lúc ấy suy xét đến việc Thẩm Thanh Dứu có thể đi chơi vui vẻ nên cậu chấp nhận sở thích bị đẩy xuống, chỉ là không ngờ Thẩm Thanh Dứu không hứng thú với đi biển mà lựa chọn leo núi.

Hứa Gia Ngôn vừa cảm thấy may mắn vừa ra sức giới thiệu những nơi thú vị trong công viên cây xanh, cậu xách xô tới nhà gỗ bên cạnh hồ ngũ sắc mua một gói thức ăn cho cá rồi chia cho Thẩm Thanh Dứu một ít, phần còn lại để cho mình.

Cá trong hồ không biết bị bỏ đói bao lâu rồi, theo thức ăn hai người rải xuống đồng loại tập trung lại, đẩy những chiếc lá vàng ra xa, chúng như những chiếc thuyền nhỏ trôi dạt ra giữa hồ.

Dường như Thẩm Thanh Dứu cũng bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, im lặng cho cá ăn một lúc mới hỏi: “Hồ nông như này, tới mùa đông đàn cá sống sao?”

Hứa Gia Ngôn đáp: “Nước ở đây không hề cạn, chỉ là nước quá trong nên mới nhìn thấy đáy. Hơn nữa tới mùa đông, phong cảnh nơi đây càng thơ mộng, lúc đó hồ đóng băng, lá cây và lục bình như tiêu bản được cố định ở mặt băng, trông cực kì đẹp.”

Hứa Gia Ngôn rải hết thức ăn cho cá: “Hơn nữa hồ ngũ sắc này còn có truyền thuyết đấy.”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu hứng thú nên hỏi theo: “Truyền thuyết gì?”



Thợ mộc Tiểu Hứa biến thành hướng dẫn viên du lịch trong nháy mắt, giả vờ giơ microphone lên nói: “Tương truyền có vị vua làm chủ cánh rừng này, lúc ra ngoài chinh chiến, nhà vua bất cẩn bị thương, rơi xuống hồ ngũ sắc, trùng hợp gặp tiên nữ đang giặt đồ ven hồ…”

Hứa Gia Ngôn chưa kể hết, Thẩm Thanh Dứu đã ngắt lời: “Tiên nữ còn phải tự giặt quần áo?”

Hứa Gia Ngôn: “Tại sao không thể giặt?”

Thẩm Thanh Dứu: “Đã là tiên nữ thì hẳn là có phép thuật đúng không?”

Hứa Gia Ngôn: “Chẳng lẽ có phép thuật thì không thể giặt đồ?”

Thẩm Thanh Dứu nghiêm túc thảo luận: “Ngay cả việc đơn giản như giặt quần áo mà tiên nữ còn không làm được, vậy tu luyện nhằm mục đích gì?”

“Có lẽ… Có lẽ…” Hứa Gia Ngôn ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn không nghĩ ra vì sao đã là tiên nữ mà còn phải ngồi bên hồ giặt quần áo.

Chẳng lẽ để trải nghiệm cuộc sống? Hay có ẩn tình gì khác?

Hứa Gia Ngôn đang định bổ sung lỗ hổng cho truyền thuyết thì thấy Thẩm Thanh Dứu đứng cạnh hồ nhếch miệng cười, như thể muốn xem cậu tìm được lý do gì cho chuyện này.

Hứa Gia Ngôn chợt ý thức được anh đang cố ý, nhìn anh bằng vẻ mặt khó tin. Không biết từ bao giờ, một Thẩm Thanh Dứu mặt không cảm xúc, lúc nào cũng nghiêm trang trước mặt cậu giờ đây trở nên sống động hẳn lên. Loại sống động này không chỉ riêng biểu cảm trên mặt được thể hiện nhiều hơn, mà anh chỉ là một người bình thường hơi nghiêm túc, người này sẽ nói, sẽ cười, sẽ đàm phán, sẽ tranh luận với cậu. Dường như không còn là sếp Thẩm với khí thể mạnh mẽ cứng nhắc hôm đầu tiên cậu gặp ở thành phố A nữa.

Chẳng lẽ cái này gọi là trưởng thành?

Hứa Gia Ngôn vui vẻ: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là tiên nữ cứu nhà vua, không những chữa thương mà còn giúp nhà vua tránh khỏi truy lùng của kẻ địch, trong quá trình dưỡng thương, nhà vua động lòng với tiên nữ, tiên nữ cũng cảm nắng nhà vua, lúc nhà vua tỏ tình, nàng hiển nhiên đồng ý.”

Thẩm Thanh Dứu: “Thế là hết?”

Hứa Gia Ngôn: “Hết rồi.”

Cốt truyện theo khuôn sáo cũ, Thẩm Thanh Dứu còn tưởng sẽ nghe được gì đó mới lạ, ai ngờ đã không có thì thôi, kết cục anh đã sớm đoán ra.

Thẩm Thanh Dứu cho cá ăn xong thì hỏi Hứa Gia Ngôn muốn đi đâu tiếp, vừa đi qua nhà gỗ thì nghe thấy Hứa Gia Ngôn đi phía sau lải nhải: “Tuy chuyện xưa không có gì mới nhưng ngụ ý tốt đẹp mà, vua của núi rừng và tiên nữ sống hạnh phúc bên nhau, dựng một căn nhà gỗ nhỏ nơi bọn họ gặp nhau lần đầu, cùng nhau sống thật lâu thật lâu, lâu đến tận cuối đời rồi cùng hóa thành tượng đá được người đời sau cúng bái, xem chúng là biểu tượng của tình yêu.”

Thẩm Thanh Dứu đi được gần một trăm mét, nghe Hứa Gia Ngôn nói thì dừng bước: “Tượng trưng cho cái gì?”

Hứa Gia Ngôn trả lời: “Tình yêu.”

Thì ra là thế, căn nhà gỗ ven hồ ngoài bán thức ăn cho cá còn có cả tơ hồng. Lúc nãy Thẩm Thanh Dứu không nhìn kĩ, bây giờ quay đầu mới thấy cây cổ thụ phía sau nhà gỗ, những sợi lụa đỏ buộc trên cành cây tung bay theo gió, có lẽ là chàng trai cô gái tin vào truyền thuyết tới đây cầu duyên.

Anh hỏi một cách nghiêm túc: “Chuẩn không?”

Hứa Gia Ngôn bị hỏi mà ngớ người: “Cái gì chuẩn cơ?”

Thẩm Thanh Dứu nhìn thoáng qua căn nhà kia.

Hứa Gia Ngôn: “Không biết, mấy thứ này vốn dĩ tin thì có, không tin thì thôi, tuy nhiên lúc tôi tìm hiểu thì thấy có người bảo tới đây buộc một sợi tơ hồng, ngay tháng sau đã gặp được bà xã hiện tại đấy…”

Không biết vì sao, Hứa Gia Ngôn cảm thấy Thẩm Thanh Dứu lại hứng thú với truyền thuyết có nội dung cũ kĩ kia.

Cậu chợt nhớ tới quan niệm kỳ lạ về tình yêu của anh bèn tận tình khuyên nhủ: “Ngài Thẩm, tôi cảm thấy một số truyện không thể dựa vào tâm linh, nếu anh thật sự muốn cầu nhân duyên thì vẫn nên thay đổi phương thức tiếp cận, trong quan điểm của tôi, tình yêu là một quá trình.”

~Hết chương 17~