Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 48




Sau khi hai người đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng đưa ra kiến nghị giống hệt với ông Khâu.

Hiện tại Dư An không có vấn đề gì cả, mọi thứ đều ổn, hai đứa nhỏ rất khỏe mạnh, nhưng dù sao cũng mang thai tận hai đứa, nguy hiểm cũng nhiều hơn những thai phu khác, nhập viện sớm một thời gian sẽ thuận tiện để bác sĩ quan sát tình huống của cậu, lỡ như xảy ra tình huống đột ngột nào cũng kịp thời xử lý.

Bùi Diệu xác nhận lại với bác sĩ lần nữa: "Em ấy thật sự không có vấn đề gì?"

Bác sĩ gật đầu: "Đúng vậy, Bùi phu nhân rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì. Nhập viện sớm là để bảo đảm, thai đôi sẽ nguy hiểm hơn bình thường chút, sau này bụng càng lớn, có hộ sĩ chuyên nghiệm bên cạnh chăm sóc sẽ an tâm hơn, hai người thấy thế nào?"

Hai người nhìn nhau, Dư An cho Bùi Diệu một ánh mắt vỗ về để anh an tâm.

Về nhà, Bùi Diệu vào phòng ngủ chính chuẩn bị đồ đạc, phải nằm viện hơn một tháng, anh lấy một chiếc vali thật to, bỏ vài thứ Dư An thường dùng và cả quần áo của mình vào.

Dư An cầm bát canh gà mà dì giúp việc hầm cho cậu chậm rãi bước vào, hiện tại bụng cậu rất lớn, nặng trịch, người mập lên một vòng nên cũng phải mặc áo dài hơn, nếu không sẽ lộ bụng mất.

Cậu lười mua đồ mới, đợi giao đến đã mặc hết vừa rồi, cộng thêm sự ỷ lại pheromone của Alpha trong lúc mang thai nên hiện tại chỉ mặc đồ của Bùi Diệu, lúc trước thì trông như trang phục diễn kịch vậy, giờ đây lại vừa vặn với chiếc bụng to tròn.

Dư An đứng bên cánh cửa tủ nho nhỏ húp canh gà, lại thấy Bùi Diệu không nói lời nào, chủ động nói: "Canh gà này mặn quá trời, anh lại đây nếm thử nè."

Bùi Diệu: "Em uống đi."

Giọng nói Dư An dịu dàng, còn mang chút nũng nịu mà không tự biết: "Bảo anh lại đây thử một miếng cơ mà."

"..." Bùi Diệu chỉ có thể bỏ đồ trong tay xuống, bước sang để được Dư An đút một muỗng canh gà.

"Ngon không?"

"Cũng được."

"Vậy anh ăn hết đi." Dư An thừa dịp đẩy bát canh cho anh, "Em ăn hai bát rồi, ăn không nổi nữa."

Bùi Diệu cũng không nói gì, nhanh chóng giải quyết bát canh gà còn lại của cậu.

Dư An ngắm nhìn gương mặt không chút biểu tình của Alpha, dùng ngón tay véo mặt anh.

Bùi Diệu nhìn cậu một cái, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.

"Nghĩ gì đó?" Dư An hỏi, "Bác sĩ cũng nói em không sao rồi mà, vẫn lo lắng à?"

Bùi Diệu: "Lo em ở bệnh viện sẽ không quen."

Dư An bật cười, "Có gì mà không quen, phòng bệnh VIP có khi còn bày trí tốt hơn ở nhà, anh quên rồi à? Ban đầu em nằm tận nửa năm cơ."

Bùi Diệu lại im lặng một hồi mới nói tiếp: "Đợi em sinh xong anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh."

Dư An khựng lại, phì cười: "Không đến mức này chứ?"

Bùi Diệu: "Tránh thai đối với em không có tác dụng gì."

Dư An biết mình đuối lý nên mím môi, chưa kịp nói gì đã bị Bùi Diệu hôn lên.

Từ sau khi cậu mang thai, Alpha vẫn luôn dịu dàng, nụ hôn của hôm nay lại mang theo chút tâm tình, nặng nề cắn một cái trên đầu môi Omega, triền miên qua lại trên phiến môi ướt át của cậu, cạy mở khớp hàm rồi đưa đầu lưỡi vào.

"Ưm..." Dư An đau nên nghẹn ngào rên lên một tiếng, bị đè lên cửa tủ mà hôn, đầu lưỡi không thể tự khống chế mà dây dưa với kẻ xâm nhập, hơi thở vừa nhanh vừa loạn, môi lưỡi vừa đau vừa có cảm giác thoải mái đã lâu không thấy.

Pheromone hòa quyện giữa hương hoa và gỗ cũng theo đó mà nóng bỏng lên, tựa như chất xúc tác nâng cao nhiệt độ cơ thể của hai người.

Dư An sắp sinh, có chiếc bụng to tròn ngăn ở giữa khiến họ chẳng thể làm gì thêm, nhưng đã quá lâu không làm chuyện thân mật, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến pheromone của hai người mất khống chế, lấp đầy cả phòng rồi cũng không đủ, mùi hương nồng nhiệt dần bay ra thu hút Nữu Nữu đang nô đùa bên ngoài.

Cún nhỏ giơ chân cào nhẹ mu bàn chân của Dư An, mí mắt cậu run rẩy dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn không chủ động bảo Bùi Diệu dừng lại.

Đợi đến khi anh buông ra, hai người đều thở dốc không ngừng, bờ môi Dư An bị hôn đến đỏ hồng, hai mắt ngấn nước, dựa vào tủ quần áo không còn chút sực lực nào, một tay đặt trên bụng, một tay đè ngực muốn đè nén nhịp tim đang đập nhanh.

Hơi thở Bùi Diệu gấp gáp, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào bộ dáng hoảng loạn và thất thần của Dư An, vươn tay vuốt ve đôi môi bị bắt nạt đến phiếm hồng của cậu, rồi lại vân vê không nặng không nhẹ.

Nữu Nữu vẫn đứng bên chân, bên ngoài còn có dì giúp việc, Dư An xấu hồ nhắm mắt lại, chuyển sang chủ đề khác: "Chúng ta... có mang Nữu Nữu theo không?"

Alpha liếc mắt nhìn nhóc cún kia một cái, "Không mang theo."

"Vậy nó phải làm sao?" Dư An hỏi.

Bùi Diệu cởi ra hai cúc áo trên cùng mới dễ thở hơn chút, cụp mắt xuống, khuôn mặt sắc bén lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, "Tùy nó."

Dư An buồn cười, kéo áo anh, "Anh lại đây."

Alpha không nguyện ý, đối với anh bây giờ, hơi thở của Dư An không khác gì sức hấp dẫn chết người.

"Nhanh lên." Dư An lại kéo, "Qua đây."

Bùi Diệu nghe lời lại gần, bị Omega ôm lấy mặt thơm một cái lên trán, "Biết anh lo cho em rồi mà, không sao hết, ngay cả tai nạn xe lúc đầu em cũng vượt qua được, sinh hai đứa con thôi mà, không vấn đề gì."

Bùi Diệu không đồng ý với cách nói này, mang thai rất nguy hiểm, tổn thương rất lớn đến cơ thể người mang thai, dù cho sau này có điều dưỡng tốt trở lại thì dấu vết thương tổn vẫn còn đó.

"Anh không cần phải đi thắt ống dẫn tinh, có hai đứa nhỏ này là được rồi, em cũng sẽ không dằn vặt đi sinh thêm đứa thứ 3." Dư An ôm lấy Bùi Diệu, xoa dịu tâm trạng nôn nóng của anh, "Anh phải tin ở em, em may mắn được ông trời nâng đỡ, còn có ông Khâu phí sức điều dưỡng sức khỏe cho em, em chẳng sợ gì hết, anh sợ cái gì?"

"..." Cảm giác khó chịu trong lòng Bùi Diệu đã vơi đi bớt, ôm lấy eo Dư An, chôn mặt vào cổ Omega, trong hơi thở toàn là hương hoa ngọt ngào dịu dàng.

"Anh xin lỗi." Bùi Diệu nói, "Anh không khống chế được cảm xúc."

Dư An mỉm cười hiểu ý, vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Alpha, "Không sao hết, trước giờ đều là anh dỗ dành em, phải để em dỗ dành anh nữa mới công bằng chứ."

Bùi Diệu hôn lên tuyến thể cậu, hai cánh môi dán lên nơi đó giày vò qua lại.

Hơi thở Dư An lại trở nên gấp gáp hơn, nhìn sang bé cún nhỏ ngoan ngoãn ngồi một bên rồi dành ra chút sức lực để nói, "Chúng ta đưa Nữu Nữu đến nhà Thừa Nhiên nhé? Làm phiền họ nuôi giúp một thời gian, Cốt Đóa cũng thích nó lắm, hơn nữa nhà họ cũng có một bé cún, nó sẽ không quá cô đơn."

Bùi Diệu đáp ứng, "Được."

Tốc độ làm việc của Alpha vẫn luôn như sấm rền gió cuốn, rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ đạc cho Dư An.

Dư An ngồi một bên làm người giám sát, nói với Bùi Diệu muốn mang cái này mặc cái kia, Alpha nói gì nghe thấy, nhưng nghe đến việc mang theo thiết bị theo dõi tim thai thì lại không đồng ý.

"Bệnh viện có." Anh nói.

"Nhưng em muốn dùng đồ của mình thôi." Dư An cãi lại, "Muốn nghe lúc nào cũng được, đồ của bệnh viện không phải lúc nào muốn cũng được nghe."

Bùi Diệu: "Có thể yêu cầu họ."

Dư An: "Em không chịu."

"..." Bùi Diệu chỉ có thể bỏ dụng cụ theo dõi tim thai vào vali.

Đợi khóa vali xong, anh thuận tiện chuẩn bị luôn đồ đạc cho Nữu Nữu, đồ của cún nhỏ chẳng bao nhiêu, lấy vài ba thứ là xong.

Dư An ngồi trên sô pha gọi điện cho Mễ Nam để nói đến chuyện này, Mễ Nam nghe nói cậu phải nằm viện đột nhiên lo lắng không thôi, quan tâm hỏi han có phải sức khỏe gặp vấn đề gì không.

Dư An giải thích một hồi lâu, Bùi Diệu cũng ngồi một bên gọi điện thoại cho ba mẹ, báo cho họ việc Dư An phải nằm viện, để lần tới họ có muốn đến thăm thì không cần phải ghé nhà.

Chẳng bao lâu Mễ Nam đã đến đón Nữu Nữu, trò chuyện với Dư An một lúc, cún nhỏ dường như dự cảm được gì đó, cả buổi chiều bám lấy cậu không buông, im lặng dựa bên chiếc bụng to nặng của cậu, không quậy phá cũng không chơi đồ chơi của nó nữa.

Dư An có hơi không đành lòng, ôm lấy nó hôn hôn, nhìn vào đôi mắt tròn xoe của nó, nói: "Con ngoan nhé, sẽ đón con về nhanh thôi."

Nữu Nữu vươn đầu lưỡi ra liếm liếm ngón tay cậu, chiếc đuôi nhỏ đầy lông lắc lư qua lại.

Mễ Nam nói: "Anh dâu yên tâm, em bảo đảm Nữu Nữu về nhà em sẽ trắng trẻo mập ú cho xem."

Dư An mỉm cười đưa bé cún cho cậu ấy, "Giao cho nhà em đương nhiên là an tâm rồi."

Đợi Mễ Nam đi rồi, Dư An cũng dặn dò dì giúp việc một tháng tới đây mỗi tuần đến một lần để dọn dẹp vệ sinh là được, đợi cậu xuất viện rồi sẽ thông báo thời gian cụ thể sau.

Ăn xong cơm tối, Dư An đi tới đi lui trong phòng khách cho tiêu cơm, đỡ eo đi có thể tiết kiệm chút sức lực, đi được vài vòng lại nhìn thoáng qua hai chiếc vali đặt ở huyền quan, tay đặt lên bụng theo thói quen, khóe miệng ngậm đầy ý cười.

Bùi Diệu bước ra khỏi nhà vệ sinh thì trông thấy Dư An đứng ngoài phòng khách, anh bước đến ôm lấy người từ phía sau, lòng bàn tay dán lên mu bàn tay cậu, "Sao vậy em?"

"Em chỉ đang nghĩ, đợi đến lúc chúng ta về nhà lần nữa, đã là một nhà bốn người rồi." Mắt cậu chứa đầy ý cười, "Anh có mong chờ không?"

Bùi Diệu đỡ lấy Dư An, khuôn mặt anh tuấn chẳng có biểu tình gì, "Có mong chờ, nhưng không nhiều."

Dư An hỏi: "Sao vậy anh?"

Mong chờ vì đó là cục cưng của họ, là kết tinh tình yêu mà Dư An đã hi sinh rất nhiều để sinh cho anh.

Còn không mong chờ...

Bùi Diệu nhìn cậu, hỏi: "Thế giới của hai người phải làm sao đây?"

Dư An chớp mắt, sau đó cười nhẹ một tiếng, vuốt ve bụng mình thì thầm với cục cưng: "Ba con keo kiệt lắm đấy."

Bùi Diệu: "Anh nghe đấy."

"Vậy thì sao chứ?" Dư An làm mặt quỷ với anh, "Quỷ hẹp hòi."