Hôn Ước Hữu Hiệu - Thất Tử Hoa

Chương 34




Vốn dĩ Dư An vẫn còn hơi buồn ngủ, trông thấy chú chó nhỏ thì ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ, “Bé cún này nhỏ quá.”

“Ừ, giống này là thế, có chú chó Phốc sóc tên Shunsuke, lông ngắn hơn chút, nó cũng là kiểu này, không lớn nữa.” Tay Bùi Diệu lớn, chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm gọn nó, “Đã tẩy giun, cũng tiêm ngừa luôn rồi, trong nhà có thú cưng sẽ hữu ích cho việc tăng cường sức miễn dịch cho trẻ nhỏ, không phải em ở nhà rất nhàm chán à? Vừa đúng lúc, để nó chơi với em.”

Dư An ngồi dậy, ôm lấy chú cún nhỏ lông trắng tinh, rất vui vẻ, “Nó tên là gì?”

“Chưa có tên.” Bùi Diệu ngắm nhìn vẻ mặt dịu dàng và hạnh phúc của Dư An, “Em đặt cho nó cái tên đi.”

“Gọi Tiểu Diệu thì sao?” Dư An đùa.

Bùi Diệu: “Anh thấy gọi Tiểu An sẽ hay hơn.”

Nụ cười của Dư An càng xán lạn hơn, “Anh ấu trĩ thật.”

“Là ai ấu trĩ trước vậy?”

“Được rồi, nghĩ nghiêm túc nào.” Dư An ôm chú chó nhỏ vào lòng, vuốt ve đầu nhỏ của nó, “Nó là chó đực hay cái?”

Bùi Diệu: “Cái, vừa trưởng thành, đã triệt sản rồi.”

Dư An ôm chú chó lên cao thơm thơm mặt nó, đám lông lá mềm mại cọ vào mặt, nó cũng vươn lưỡi ra liếm liếm ngón tay cậu.

“Gọi là Nữu Nữu nhé?” Dư An càng nhìn càng thích, chọt nhẹ một cái vào chóp mũi đen của nó, “Anh thấy sao?”

Bùi Diệu: “Em thích là được.”

Sau khi có Nữu Nữu, trạng thái của Dư An tốt lên thấy rõ, mỗi ngày ngoại trừ ăn và ngủ thì còn có thêm việc trêu ghẹo nó.

Chó Phốc sóc nhỏ vừa thông minh vừa thích sạch sẽ, hơn nữa vừa nhìn đã nhận ra là từng được huấn luyện, vừa đến nhà ngày đầu tiên đã biết chạy vào toilet đi vệ sinh, cũng không ăn đồ ăn trên tay, phải cho vào bát thức ăn cho chó thì mới ăn.

Mặc dù Bùi Diệu không thích để Nữu Nữu lên giường, nhưng Dư An không xuống giường được, nó lại quá nhỏ nên chỉ có thể ôm trên tay, hiện tại trên giường của họ ngoại trừ hương pheromone còn có mùi sữa tắm thơm ngào ngạt của cún ta, ban ngày chơi với nhau vẫn chưa đủ, đêm đến vẫn nằm lì bên cạnh cậu không chịu đi.

“Nó không được phép ngủ cùng chúng ta.” Bùi Diệu đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống chú chó nhỏ trong lòng Dư An, nói một cách dứt khoát.

Dư An có hơi không nỡ, “Nhưng mà nó vừa về đây, rất thích bám em.”

Bùi Diệu trực tiếp túm cổ nó đưa về ổ của chó nhỏ ngoài phòng khách, “Anh không thích nó bám lấy em.”

Dư An bật cười, bị ôm lấy từ phía sau, cái ôm ấm áp, “Sao anh còn so đó với chó nhỏ nữa vậy?”

“Anh đem nó về để nó giúp em giải sầu.” Bùi Diệu nói, “Không phải là để nó cướp vợ với anh, ban ngày nó ngủ với em chưa đủ à?”

“Gì mà cướp vợ chứ.” Dư An cười không ngưng được, “Em là của anh, ai có thể cướp đi được.”

Bùi Diệu không đáp, hôn lên tuyến thể của Dư An, ôm cậu vào lòng, “Ngủ thôi.”

Nữu Nữu khiến Dư An vui lên rất nhiều, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, hơn nữa không bao giờ đi vệ sinh lung tung, chỉ có điều nó quá nhỏ nên không thể nhảy lên giường, để tiện cho cún ta có thể lên giường mọi lúc, Dư An đặc biệt mua một chiếc cầu thang nhỏ đặt bên giường.

Sau khi cún nhỏ đã quen với hoàn cảnh xung quanh, mỗi sáng vừa mở cửa phòng đã vụt qua Bùi Diệu chạy đến thang nhỏ leo lên giường, chạm vào gương mặt đang ngủ say sưa của Dư An, hết ngửi lại liếm, lại xoay hai vòng trên giường, sau nó nằm xuống bên cạnh cậu, chiếm một chỗ nhỏ trên gối đầu, ngủ cùng cậu.

Chớp mắt đã vài tuần trôi qua, Dư An vừa qua 3 tháng đầu thai kỳ, bụng cũng nhô lên rõ ràng, bụng nhỏ căng lên một vòng cung nho nhỏ, khiến cậu cảm nhận càng rõ hơn những triệu chứng khi mang thai hơn ba tháng, nôn nghén vô cùng nghiêm trọng.

Gần như ăn gì là nôn nấy, nhưng không còn cách nào khác, để hấp thu chất dinh dưỡng, chỉ có thể ăn rồi lại nôn ra, nôn rồi lại tiếp tục ăn thứ khác.

Đã đến bệnh viện kiểm tra qua, được đánh giá là tình trạng ốm nghén nặng, kê vài thuốc kích thích ăn ngon và chống nôn cho thai phụ nhưng chẳng giải quyết được vấn đề, hiệu quả không tốt lắm.

Đúng lúc qua ba tháng cần đến chỗ ông Khâu tái khám, vừa mở cửa xe, Dư An ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc ngoài xe đã buồn nôn, nôn hết trái cây vừa ăn trước khi lên xe ra, ngay cả dịch dạ dày cũng nôn ra hết.

Hiện tại mỗi lần ra ngoài Bùi Diệu đều mang theo nước để tiện cho Dư An súc miệng.

Đợi lấy lại sức rồi Dư An mới được anh ôm vào trong, mùi thuốc trong phòng càng nồng hơn, là kiểu nhiều loại thảo dược đắng nghét trộn lẫn với nhau nên mùi càng thêm hăng.

Dư An vẫn còn buồn nôn, nhưng cậu không còn nôn ra được gì nữa, thần sắc suy nhược dựa vào lòng Bùi Diệu, vẫn là mùi đàn hương quen thuộc khiến cậu thư thái.

Ông lão từ bên trong bước ra, cầm một bát thuốc nóng đặt trước mặt Dư An, “Uống hết.”

Nét mặt Dư An bối rối, “Ông Khâu, giờ cháu thật sự không uống nổi gì hết.”

“Bảo cậu uống thì cứ uống đi.” Ông lão nói, “Cùng lắm là lại nôn ra thôi, tôi không xót thuốc của tôi thì thôi, cậu còn già mồm cái gì?”

“…” Dư An mím mím môi, cầm bát lên nhắm mắt uống ực một hơi.

Không giống như vị thuốc đắng nghét ở nhà, thuốc lần này khó ngửi nhưng vị đắng lại không nồng, thậm chí còn có chút vị ngọt vươn lại nơi đầu lưỡi.

Dư An uống xong cũng không buồn nôn, chỉ có điều hàng mày vẫn luôn nhíu chặt, vẫn luôn cảm giác mùi vị trong miệng không dễ chịu.

Bùi Diệu lột cho cậu một viên kẹo vị chua ngọt, át đi vị đắng.

Ông Khâu bắt mạch cho cậu, sau đó kê một ít loại thảo dược mới.

“Ông Khâu, xin hỏi thuốc lần này là để giúp cháu bớt nôn nghén sao ạ?” Dư An hỏi.

“Nôn nghén là biểu hiện bình thường của người có thai, tôi ngăn không được.” Ông lão lười nhác ngồi trên ghế mây phe phẩy cái quạt, hàm râu trắng muốt bay lơ phơ theo từng luồng gió.

Dư An lại hỏi, “Vậy thuốc lần này là…”

“Cậu cũng chả hiểu, hỏi nhiều thế làm gì?” Ông lão lười giải thích, “Đều là thuốc tốt cho cậu và thai nhi, chẳng lẽ tôi lại hại cậu à?”

Dư An không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn trở về tiếp tục uống thuốc.

Thuốc của ông Khâu quả thật có hiệu quả, uống xong, vài ngày sau tình trạng của Dư An thay đổi rõ rệt, pheromone được điều trị từ rất lâu hiện tại đã khôi phục lại một lượng dồi dào, gần như sánh ngang với trước khi bị tai nạn.

Sau khi hormoon ổn định lại, chức năng cơ thể cũng theo đó mà tốt lên, các mặt đều tốt hơn một cách rõ ràng. Sức miễn dịch và đề kháng đều tăng lên, sắc mặt và khí huyết khôi phục, thai nhi đương nhiên cũng khỏe mạnh.

Tuần thứ mười hai thai kỳ, Dư An được Bùi Diệu đưa đi khám thai, lần lượt kiểm tra một số bệnh thường gặp và khám lại tình trạng chảy máu trước đó.

Tất cả mọi chỉ số đều ổn, lần này siêu âm B cũng thấy được hai tim thai, khẳng định được việc mang song thai là thật.

Đối với lời chúc mừng của bác sĩ, hai người họ đều không bất ngờ mấy, chỉ có điều trên đường về nhà, Dư An cảm thán.

“Ông Khâu đúng là người tài giỏi, dùng tay sờ mà lại chính xác ngang ngửa với máy móc hiện đại.”

Bùi Diệu ừ một tiếng, sờ thấy tay Dư An hơi lạnh thì chỉnh điều hòa trong xe ấm hơn chút.

“Bác sĩ nói tình trạng của em rất tốt, ông Khâu cũng nói có thể đi lại từ từ được rồi.” Dư An thương lượng với anh, “Em muốn ra ngoài đi lại, tối nay tản bộ nhé?”

“Được.” Bùi Diệu nói, “Nhưng đợi anh về nhà đã, em cũng có thể đi lòng vòng trong nhà.”

Dư An dựa vào lòng Bùi Diệu, “Vâng.”

Lúc sắp về đến nhà, Dư An nhận được điện thoại của Mễ Nam, đầu dây bên kia là giọng bé gái non nớt.

“Chú nhỏ ơi, cháu là Cốt Đóa ạ.”

“Bé Cốt Đóa.” Dư An rất thương cô bé, giọng nói vô thức dịu dàng hơn, “Có gì không cháu?”

“Cháu nhớ chú lắm, nhưng lâu rồi chú không đến thăm cháu nên hôm nay cháu muốn ba dắt cháu sang nhà chú, nhưng ba bảo phải được chú đồng ý cơ.” Lúc Cốt Đóa nói chuyện, giọng điệu vẫn mang chút ngọt ngào của trẻ nhỏ, “Cháu có thể đến thăm chú không ạ? Chú có đồng ý không?”

Dư An bật cười, “Đương nhiên là được, không phải lần trước chú có bảo nhà chú đang nuôi một bé cún nhỏ à? Nó đáng yêu lắm, cháu có thể đến chơi với nó.”

“Được ạ!” Giọng nói của Cốt Đóa trở nên xa hơn, “Ba ơi, chú nhỏ đồng ý rồi, ba mau dắt con đi gặp chú ấy đi, con nhớ chú ấy lắm.”

Có lẽ bởi vì pheromone của Dư An cũng là hương hoa, lại cộng thêm việc trước đây dù có việc gì hay không cậu cũng sẽ chạy đến nhà Mễ Nam và Bùi Thừa Diệu để thăm cô nhóc, thế nên Cốt Đóa rất thích cậu.

Kể từ khi mang thai, cậu luôn ở lì trong nhà, đã hơn ba tháng không đến thăm bé rồi, tuy là có thể gọi điện thoại hoặc là gọi video, nhưng cũng không tránh khỏi việc cô bé sẽ nhớ nhung.

Mễ Nam nhận lấy điện thoại, “Anh dâu, vậy lát nữa em đưa bé sang nhà anh nhé, có phiền anh không ạ?”

“Không đâu, anh cũng nhớ bé Cốt Đóa lắm.”

Sau khi ngắt điện thoại, Bùi Diệu nói: “Nếu thế thì chuyện em có thai sẽ không giấu được mọi người nữa.”

“Không sao hết, tình huống của con đã ổn định rồi mà.” Tay Dư An đặt trên phần bụng nhô lên của mình, “Cũng nên báo tin mừng cho mọi người rồi.”

“Nhưng gần đây em không thoải mái.” Bùi Diệu nói, “Ý anh là đợi đến khi việc nôn nghén dần bớt đi rồi hẵng nói.”

“Không sao đâu mà.” Dư An cười, “Đừng xem em như búp bê sứ chứ, người lớn có đến thì chẳng qua cũng chỉ trò chuyện dặn dò vài câu thôi mà. Họ mà thấy em khó chịu, chắc chắn sẽ còn căng thẳng hơn anh nữa cơ.”

Bùi Diệu nhận ra ý đùa nghịch trong lời nói của cậu, liếc cậu một cái, “Đúng là thế thật đấy.”

Lúc Mễ Nam đưa con gái đến đây, họ cũng vừa về đến nhà, Dư An dặn dì giúp việc đi chuẩn bị hoa quả và mấy món ăn ngọt, còn chưa kịp bày lên bàn thì chuông cửa đã vang.

Dư An mặc một chiếc áo thun ở nhà, bước ra từ phòng ngủ chính, kiểu áo rộng rãi che đi chiếc bụng bầu, trông không khác gì với lúc bình thường.

“Chào bác ạ.” Cốt Đóa mặc một chiếc váy xinh xắn, ngoan ngoãn chào người lớn, ở trước mặt Alpha, con bé không hoạt bát và tùy ý như trước mặt Dư An.

Mễ Nam: “Anh cả, lâu rồi không gặp ạ.”

Bùi Diệu gật đầu, “Chào hai ba con.”

Cốt Đóa vẫn luôn được Mễ Nam dắt tay đi vào phòng khách, lúc trông thấy Dư An, đôi mắt đen lúng liếng chợt sáng lên, khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào vì vui sướng, giãy khỏi tay ba mình, chạy đến chỗ cậu như mọi lần trước đây.

“Chú nhỏ ơi! Cháu rất là nhớ…”

Giọng nói trong trẻo và non nớt chợt im bặt, chỉ trông thấy Cốt Đóa còn cách vài bước chân là đến bỗng dưng bị bế lên từ phía sau, cơ thể mất đi trọng lượng, đợi cô bé phản ứng lại thì đã nằm trong vòng tay của Bùi Diệu, phạm vi tầm nhìn cao như lúc bé được cha Alpha của mình bế lên vậy.

“Không được chạy.” Giọng nói Bùi Diệu nhẹ nhàng, “Chú nhỏ của cháu không đỡ được cháu đâu.”

“A?” Cốt Đóa lập tức nhăn mày nhìn sang Dư An, “Chú nhỏ ơi, sao vậy ạ?”

Mễ Nam cũng hỏi: “Anh dâu, sức khỏe anh lại gặp vấn đề ạ?”

“Đúng là có vấn đề, nhưng mà là vấn đề tốt.” Dư An bước đến xoa xoa gương mặt núng nính của Cốt Đóa, cầm tay cô bé đặt lên bụng mình, “Cháu sắp có em trai và em gái rồi.”