Cuộc đời Hiên Viên Long cho tới bây giờ đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng trải qua chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả chuyện phải cưới người vợ hung dữ có hơi không thích nhưng cũng không thể coi là không như ý.
Nhưng lúc này đây, đầu cậu cứ ong ong không ngừng như bị người ta đánh, tim thì đập thình thịch như sắp tắt thở. Sợ hãi, lần đầu tiên cậu cảm nhận được sợ hãi là như thế nào, lần đầu tiên cậu biết thế nào là đau nhói tim gan.
"Sao lại thành thế này? Khó khăn lắm mới có thai, mình làm cha cũng không biết, còn để Tiểu Vũ bị người ta đánh vào bụng? Lỡ như đứa bé không giữ được thì sao? Muốn một xác hai mạng à?" Ba nhỏ giận dữ đi tới đi lui, nước mắt cũng chực trào ra, Hiên Viên gia khó khăn lắm mới có chút tiến triển, kết quả lại thành ra không xong thế này.
Thần sắc của cha cũng trở nên trầm trọng, ông biết rõ con nối dõi của nhà Hiên Viên trước nay vốn đã ít, hầu hết đều là con độc đinh, nếu đứa con này của Hiên Viên Long sảy mất thì sau này có thể có được đứa nữa hay không cũng không thể nói được, cũng rất có thể là cậu sẽ không bao giờ có thêm bất kỳ đứa con nào nữa. Nghĩ đến nếu tuyệt hậu, vẻ mặt mọi người trong nhà đều trở nên nặng nề.
Nhiếp Tuyên áy náy lên tiếng: "Thật xin lỗi, tại tôi mà cậu ấy mới ra thế này."
Ba nhỏ đau lòng không thôi, nhưng việc này thật sự không thể trách Nhiếp Tuyên, ông hung hăng véo chồng mình một cái: "Lão già, Anh mau đem cái tên Lục thiếu gì đó dạy bảo một trận cho tôi, cháu tôi mà không còn tôi cũng muốn nó chết theo! Khốn nạn!"
"Em yên tâm đi, Anh chắc chắn sẽ không cho nó được sống yên ổn."
Cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng được mở ra, thấy các bác sĩ đi ra, Hiên Viên Long lập tức chạy lại hỏi thăm.
Bệnh viện này là thuộc sản nghiệp của nhà Hiên Viên, mọi bác sĩ đều là giỏi nhất, mà cha cũng đã cho Khiết Vũ uống bảo mệnh hoàn rồi mới đưa vào phòng cấp cứu.
"Thế nào rồi? Vợ tôi và đứa bé có chuyện gì không?"
Vị bác sĩ phụ trách nói: "Hiên Viên thiếu gia yên tâm, phu nhân và đứa nhỏ đã ổn định, tuy nhiên cậu ấy chỉ mới mang thai một tháng, hôm nay lại bị tác động và kích thích nên bị động thai, cần phải nằm viện điều dưỡng."
Hiên Viên Long lập tức vọt vào phòng bệnh, gương mặt Khiết Vũ vẫn còn sưng phù, đôi mắt đỏ hoe, thoạt trông thật tiều tụy và chật vật, thật ra là do sợ hãi quá độ, anh thật sự sợ đứa nhỏ sẽ không còn nữa, cho nên cũng không buồn chú ý đến vết thương trên người.
"Vợ à, xin lỗi vợ, là chồng không bảo vệ được cho vợ." Hiên Viên Long buồn rầu giải thích: "Tôi đi nhầm tầng nên tìm hoài không thấy, nếu không đã đến đó từ lâu, anh sẽ không bị đánh."
Nghe những lời này Khiết Vũ cảm thấy có hơi muốn cười, nhưng trong lòng lại như có gì đó chua xót: "Sao có thể trách cậu... Là tôi lỗ mãng... Tôi không phát hiện ra mình có thai. Tôi còn phải cảm ơn cậu, may là cậu đã đến kịp..."
"Là lỗi của chồng, vợ không có lỗi, đều tại chồng." Hiên Viên Long ôm chặt Khiết Vũ, giờ anh mới nhận ra cậu đang khóc, nước mắt rơi lên cổ anh làm anh bất chợt như muốn ngừng hô hấp.
Cái tên ngốc này... Sao tự nhiên lại khóc...
"Chồng suýt chút nữa là đãi hại chết vợ và con rồi... Lúc nãy ở ngoài đợi, chồng thực sự rất sợ, lần đầu tiên chồng sợ như thế, tay chân còn run lẩy bẩy, nếu hai người mà xảy ra chuyện gì chắc chồng sẽ ân hận cả đời..."
Lúc này Khiết Vũ mới hiểu được, ai cũng có một mặt yếu đuối. Cái tên ngốc này, trước giờ đều tùy ý ngông cuồng, cậu ta giống như một đứa trẻ vậy, không biết suy nghĩ vì người khác, không biết trách nhiệm là cái gì. Nhưng ai rồi cũng sẽ trưởng thành, có lẽ chuyện hôm nay khiến cậu nhận ra rằng mình chính là một người đàn ông, nhưng chưa đủ mạnh mẽ, chưa thể gánh vác mọi thứ, chưa có khả năng làm chủ hết thảy.
Khiết Vũ đẩy Hiên Viên Long ra, làm bộ giận dỗi: "Đương nhiên đều lỗi tại cậu, cậu làm chồng mà không thể bảo vệ được cho vợ, hơn nữa cái tên họ Lục kia cũng là người quen của cậu, cậu sao lại kết bạn với cái loại này, hắn ta chẳng những đánh tôi mà còn muốn cưỡng bức tôi. Bạn bè của cậu đều là cái loại như vầy hết sao?"
"Vợ à, chồng sai rồi, chồng xin lỗi, sau này chồng sẽ không bao giờ chơi với loại bạn bè như vầy nữa đâu, chồng ghét nhất là loại cưỡng hiếp người khác, chồng nhất định sẽ dạy dỗ hắn một trận rồi bắt hắn quỳ trước mặt vợ xin lỗi."
"Hừ, ai cần. Nếu hắn không ức hiếp Nhiếp Tuyên thì tôi cũng sẽ không ra mặt."
"Người tên Nhiếp Tuyên là ai? Vợ thế nhưng lại vì người đó mà làm liều."
"Là... anh họ tôi, cũng là người họ Khiết. Cậu đừng có tìm anh ấy kiếm chuyện."
"Được rồi... Vậy vợ nghỉ ngơi đi, chồng sẽ ở đây với vợ."
Nhiếp Tuyên biết được hai cha con không có chuyện gì, lúc này mới thở phào rồi đi khỏi.
Không bao lâu sau, Hiên Viên Hoàng và Cố Mạt cùng nhau đến thăm.
Hiên Viên Hoàng là anh trai, dĩ nhiên là túm em trai đến dạy dỗ một hồi: "Chú là một người đàn ông vậy mà lại để vợ con mình bị ức hiếp, bình thường chỉ biết chơi bời, vậy giờ đã biết hối hận chưa? May mắn là không có chuyện gì xảy ra, chứ không có hối cũng không kịp. Khó khăn lắm mới có thai, chú phải chăm sóc hai người cho kỹ vào."
"Em biết rồi, anh hai đừng nói nữa, em bị mắng đến sắp ngất rồi đây này."
"Mắng là vì muốn tốt cho chú thôi."
"Vâng vâng vâng."
Sau khi tai qua nạn khỏi, cả nhà đều vui mừng vì Khiết Vũ có thai. Khiết Vũ phải ở lại bệnh viện theo dõi một thời gian, còn Hiên Viên Long mỗi ngày đều đến bệnh viện chăm sóc cho anh, ba nhỏ mỗi ngày lại kêu đầu bếp nấu một món canh thật ngon cho anh tẩm bổ, để anh một người ăn hai người bổ.
"Tôi ăn được, uống được, ngủ được, hoàn toàn không cần cậu phải chăm sóc tôi, tôi đã khỏe rồi, không cần nằm viện nữa đâu, đồ ngốc nhà cậu còn cứ ép tôi phải nằm miết, sắp mốc luôn rồi này."
"Vợ à, vợ phải suy nghĩ cho con chứ, nào, ăn canh nào."
"Tôi muốn nôn!"
"Vợ ơi, chú Sáu tới thăm vợ nè."
Nghe thấy chú Sáu tới thăm, Khiết Vũ vui vẻ hẳn lên, quả nhiên thấy chú Sáu với cái bụng hơi nhô lên đến cùng với Tiêu, chú Sáu mỉm cười bước lại gần: "Chúc mừng Tiểu Vũ, chúc mừng nhị thiếu."
Hiên Viên Long đắc ý đáp: "Cảm ơn!"
"Chú Sáu, người chú bây giờ không có thuận tiện còn đến thăm con làm gì? Đáng lẽ phải là con đến thăm chú mới phải."
"Vấn đề là chú khỏe hơn con rất nhiều, vả lại đứa nhỏ này cũng đã ổn định rồi."
"Thật ra con cũng ổn định rồi, nằm đây đã hơn một tháng rồi, nhưng mà người ta cứ lừng khừng mãi không chịu cho ra."
"Con cứ nghe lời đi, khi nào sinh xong rồi thì không phải lo gì nữa."
"Dạ."
"Tiểu Vũ, có thời gian chú sẽ đi gặp Nhiếp Tuyên."
"Vậy cũng được."
Tối đến, Hiên Viên Long ở lại bệnh viện với Khiết Vũ, lúc đầu là mỗi người một cái giường, sau đến hai người một cái giường. Hiên Viên Long đau khổ muốn chết, Khiết Vũ mang thai không thể làm, hiện tại lại càng không dám ra ngoài xằng bậy, sợ anh bị kích động, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ở bệnh viện bưng trà rót nước cho vợ, cậu còn chưa từng chăm sóc ai giống thế này.
Nhưng mà Hiên Viên Long không quan tâm đến việc mãi chăm sóc cho vợ thế này, cái mà cậu quan tâm đó chính là cứ nghĩ tới sẽ phải nghẹn bảy tám tháng, hai mắt đều trở nên u ám.
"Sao bây giờ? Vợ ơi, chồng sắp nghẹn chết rồi."
"Đâu có ai cản không cho cậu ra ngoài tìm gái."
"Vợ à, chồng không tìm gái, chỉ tìm vợ thôi."
"Hừ, tôi bây giờ cũng không thể hầu hạ cậu được."
"Vợ ơi, vậy cho chồng sờ sờ một tí." Hiên Viên Long vốn tính dục cường thịnh, hai người ngủ chung thể nào cũng chào cờ, cậu cứ cọ cọ cái thứ cứng ngắc của mình vào mông Khiết Vũ.
Khiết Vũ chịu không nổi, quay người đối mặt với Hiên Viên Long, thò tay nắm lấy cái thứ cứng ngắc lên xuống, làm cho nó không phải kìm nén nữa. Hiên Viên Long thoải mái rên rỉ: "Mạnh hơn chút, sờ sờ quy đầu nữa."
Khiết Vũ đỏ mặt tăng thêm lực tay, vận tốc chuyển động lớn dần; cảm giác được thứ kia càng lúc càng to, càng lúc càng nóng; đến lúc tay mỏi nhừ muốn đứt đến nơi thì Hiên Viên Long mới chịu bắn ra lần thứ nhất.
Hiên Viên Long thì sảng khoái nhưng Khiết Vũ lại khó chịu, anh nhích người lại gần lồng ngực ấm áp của cậu, thò một chân vào giữa hai chân cậu ma xát. Cậu choàng tay ôm anh sát vào người, cười nói: "Vợ cũng muốn mà còn nói chồng, nhưng đáng tiếc là hôm nay chồng không thể lấy xúc xích của chồng cắm vào vợ được." Hiên Viên Long nói xong thì lấy tay xoa nắn đầu v* của Khiết Vũ, sau đó luồn vào trong quần vuốt ve, ngón tay ở trong hoa huy*t ra ra vào vào khiến anh rên rỉ, cậu vội an ủi anh: "Vợ chịu khó nhịn đi, hôm nay chỉ có thể dùng tạm ngón tay thôi, yên tâm, chồng sẽ cho vợ sướng đến bắn ra mới thôi."
Ngón tay Hiên Viên Long nhuần nhuyễn quấy đảo bên trong Khiết Vũ, đến khi tay cũng rã rời mới xem như tạm thời thỏa mãn anh.
Hiên Viên Long mút đôi môi Khiết Vũ mà nói: "Vợ khao khát quá."
"Đồ ngốc."
"Vợ thật ấm."
"Đồ ngốc."
"Chồng thích vợ dâm dâm, rất thích."
"... Bớt nói nhảm, đi ngủ."
"Yes, đi ngủ, con ngoan cũng mau ngủ nha!" Hiên Viên Long vừa vuốt ve vừa nói với bụng Khiết Vũ, làm anh phải cười kinh bỉ.
Trong bệnh viện, mỗi ngày hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn nên Khiết Vũ rất nhanh béo ra.
Vào một ngày mưa tầm tã, Khiết Vũ đang đứng bên cửa sổ cảm thán cơ thể ngày một béo ra của mình so với Hiên Viên Long, thì thấy cậu ta chạy vào bệnh viện mà không che ô.
Khiết Vũ nhìu mày. Không lâu sau thì thấy Hiên Viên Long ướt nhẹp đi vào, Khiết Vũ đưa cho cậu một ly trà nóng rồi hỏi: "Sao không mở dù ra?"
Chờ Hiên Viên Long nhận ly trà rồi uống một hơi xong rồi Khiết Vũ mới giục: "Mau tắm rửa thay quần áo đi."
Hiên Viên Long lắc đầu, thẫn thờ đáp: "Tôi mới từ nhà qua đây."
"Hả, thì sao?" Khiết Vũ cảm thấy kỳ lạ.
"Anh dâu hình như chết..."