Cận Tập Ngôn ngậm thìa cháo trong miệng, không buông ra. Hướng Vãn Vãn kéo ra vài lần vẫn không thành công, vì vậy cô chỉ có cách buông cái thìa ra, vươn tay lấy cái thìa bên cạnh bát anh, tiếp tục ăn.
Người đàn ông lúc này mới hài lòng buông chiếc thìa trong miệng ra, ngón tay thon dài cầm lấy cán thìa, dùng đầu lưỡi li3m khóe môi: “Rất thơm.”
Giọng điệu ngả ngớn đến bùng nổ.
Còn không giấu được những suy nghĩ đen tối.
Hướng Vãn Vãn có chút không dám nhìn: “Anh có phải rất thích ăn thìa không?”
Cận Tập Ngôn lười biếng chống cằm, dùng thìa đút một thìa cháo vào miệng, mắt khẽ động: “Dùng thìa của em để ăn, anh cực kỳ thích.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Vậy nên người này còn là người ưa sạch sẽ đến bi3n thái như lúc hai người mới quen hay không? Người ta chạm vào quần áo của anh một cái thì ngay lập tức vất bộ đó đi thay bộ khác!!!
Nhìn bộ dạng anh vênh mặt làm càn thế này, Hướng Vãn Vãn quyết định không nói gì nữa, phải phớt lờ anh đi, nếu không anh sẽ càng lên mặt hơn.
Mỗi người mang theo một suy nghĩ riêng, bầu không khí trở nên im lặng.
Chỉ là Hướng Vãn Vãn vừa ăn vừa có chút thở dài.
Rõ ràng hai người bọn họ cùng ăn một bát cháo, nhưng ánh mắt của Cận Tập Ngôn luôn như có như không đầy ẩn ý nhìn cô, như là đang ăn một món sơn hào hải vị gì vậy, thậm chí cô còn cảm giác mình là con cá đang nằm trên thớt.
Một lúc sau, Cận Tập Ngôn đã ăn xong bát cháo. Anh ngồi trên ghế nhưng không có ý định ăn thêm.
Hai người bọn họ đã không biết xấu hổ quấn lấy nhau cả một ngày, bát cháo này nhỏ như vậy cũng không đủ để bổ sung lại năng lượng.
Hướng Vãn Vãn cầm bát của anh lên, múc thêm cho anh một bát nữa: “Ăn thêm đi anh.”
Cận Tập Ngôn nhìn chằm chằm cô không động.
Mặc dù sắc mặt của anh đã tốt hơn, nhưng so với lúc khỏe mạnh còn kém xa.
Hướng Vãn Vãn dùng ngón trỏ gõ gõ vào bàn ăn, cau mày nói: “Anh trai.”
Người đàn ông cong khóe môi, nở một nụ cười quyến rũ, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Hướng Vãn Vãn: “Ăn thêm một bát nữa.”
Cận Tập Ngôn mang theo một vẻ mặt đầy mong đợi hỏi: “Em còn nhớ hôm qua đã hứa với anh chuyện gì không?”
Hướng Vãn Vãn cẩn thận nhớ lại, từ lúc ngủ dậy đến giờ, dường như không hứa hẹn gì với anh mà, cô nghi hoặc hỏi lại: “Chuyện gì ạ?”
Cận Tập Ngôn: “Đây là quên rồi sao?”
Thanh âm của anh rất thấp, không khó để nghe ra được sự thất vọng trong đó. Ngay cả vẻ mặt ngả ngớn vừa rồi cũng xụ xuống. Điều này khiến Hướng Vãn Vãn cảm thấy mình dường như đã phạm tội tày đình.
Cô sợ mình quên mất chuyện gì quan trọng, liền thận trọng hỏi lại: “Anh ơi, anh có thể nhắc em một chút em đã hứa chuyện gì không? Em ngủ lâu quá, đầu óc chưa load kịp.”
Hôm qua hai người đều quấn lấy nhau trên giường cả ngày, lúc Cận Tập Ngôn mất khống chế, đầu của Hướng Vãn Vãn còn nhiều lần bị đập vào thành giường. Cô nghi ngờ có khi nào bị đập nhiều quá nên mất não rồi hay không.
Cận Tập Ngôn duỗi tay trái ra, đưa đến trước mặt cô: “Nhớ ra gì chưa?”
Nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn sáng lấp lánh chói mắt trên ngón áp út của anh, Hướng Vãn Vãn vẫn không có ấn tượng gì.
Cận Tập Ngôn: “Em nghĩ lại đi.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Chủ đề liên quan đến chiếc nhẫn, đầu óc cô trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ ra được. Nhưng khi ánh mắt rơi vào cổ tay mình, cô mới chợt ý thức được, bình tĩnh nói: “Em nhớ ra rồi.”
Nói xong, cô tháo chiếc nhẫn dùng làm mặt chính trên chiếc vòng ra, đeo nó vào ngón áp út của mình.
Những lạng thịt gầy đi vì tập quân sự, trong thời gian dài này đã được bồi bổ lại hoàn toàn, vì vậy kích thước của chiếc nhẫn cũng cực kỳ vừa ngón tay.
Hài lòng nhìn bàn tay mình, Hướng Vãn Vãn lắc lắc trước mặt anh: “Anh ơi, nhìn này, rất đẹp nha!”
“Ừm.” Cận Tập Ngôn nắm tay cô, hôn lên ngón áp út: “Nhưng không phải chuyện này.”
Hướng Vãn Vãn: “…”
Nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của cô, Cận Tập Ngôn cũng không trêu cô nữa, cầm tay cô đặt lên mặt mình, mím môi: “Em còn nhớ chiếc nhẫn này dùng để làm gì không?”
Hướng Vãn Vãn: “Đính hôn nha.”
“Ừm.” Vẻ thất vọng trên mặt Cận Tập Ngôn càng sâu, anh lên án: “Em hứa đính hôn với anh rồi, giờ lại quên sao?”
Ngày đầu tiên đi tập quân sự, cô đúng là bị bắt ép hứa hẹn đồng ý đính hôn với anh, nhưng hôm nay cô cũng không có ấn tượng gì về điều này, nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, Hướng Vãn Vãn không nghĩ nhiều, liền gật đầu: “Em không quên.”
Sắc mặt của người đàn ông đã tốt lên.
Hướng Vãn Vãn thở phào một hơi, còn chưa kịp thở ra, đã bị câu nói tiếp theo của Cận Tập Ngôn làm cho nghẹn lại.
Cận Tập Ngôn: “Không quên là tốt rồi. Anh đã đặt xong vé máy bay sáng mai rồi.”
Hướng Vãn Vãn: “????”
“Vé máy bay sáng mai làm gì?”
“Vé máy bay trở về đính hôn.”
……..
Hướng Vãn Vãn cả người lặng.
Mặc dù đã đồng ý đính hôn, cô cho rằng chỉ là nói miệng thôi, nhưng hai từ “đính hôn” và “trở về” này ở cùng với nhau, chính là không thể chỉ nói suông được rồi.
Nhìn khuôn mặt hớn hở của Cận Tập Ngôn, tóc gáy của Hướng Vãn Vãn dựng đứng cả lên.
“Em hứa với anh trở về đính hôn khi nào?”
Cận Tập Ngôn nhìn cô một cái.
Trân trọng lấy trong túi áo khoác ra chiếc huy chương vàng hàm ý “phí ngủ”: “Tín vật đính ước.”
Hướng Vãn Vãn rất chắc chắn khi cô tặng chiếc huy chương vàng này cho anh, cô không hề nói sẽ cùng anh về nhà đính hôn: “Nhưng em chưa hề nói ngày mai sẽ cùng anh về nhà đính hôn mà.”
“Cho nên em định ăn rồi không nhận?” Cận Tập Ngôn bĩu môi, không quên cầm lại chiếc huy chương vàng: “Hay là vì kỹ thuật của anh chưa đủ tốt, cho nên em hối hận rồi?”
Vẻ mặt người đàn ông như kiểu “nếu em dám gật đầu, anh không ngại cùng em đại chiến thêm 300 hiệp nữa cho em thấy kỹ thuật của anh thế nào.”
Hướng Vãn Vãn khát vọng sống mãnh liệt: “Không có, anh trai, anh…..”
Trong đầu cô hiện lên những hình ảnh xấu hổ hôm qua, có chút đỏ mặt, bình tĩnh nói: “Kỹ thuật rất tốt.”
……
Bầu không khí xấu hổ, cả hai người tai đều đỏ bừng lên.
Cận Tập Ngôn: “Vậy tại sao em lại nuốt lời?”
“…..”
Thấy ánh mắt nhìn “kẻ vô lương tâm” của anh, Hướng Vãn Vãn: “Anh trai, em sẽ chịu trách nhiệm với anh, nhưng em thật sự không nói rằng ngày mai sẽ quay về đính hôn với anh.”
Hướng Vãn Vãn khẳng định: “Em nói rồi.”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái: “Không tin thì tự mình nghe.”
Trước mặt cô là một đoạn ghi âm, Hướng Vãn Vãn nghi ngờ ấn vào nút phát.
[“Anh yêu em.”
“Vâng.”
“Ngày mai chúng ta về thành phố A rồi tổ chức lễ đính hôn được không?”
“Vâng.”
“Đến tuổi hợp pháp thì ngay lập tức kết hôn nhé?”
“Vâng.”
“Vậy là đã hứa rồi nhé? Ai lật lọng là cún con!”
“Vâng.”]
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Giọng nói trong đoạn ghi âm đúng là của cô và Cận Tập Ngôn, nhưng giọng nói đó rõ ràng là lúc cô không tỉnh táo, chẳng trách cô không có bất kỳ một ấn tượng nào về nó.
Mặc dù nhịp tim của Hướng Vãn Vãn đập nhanh khi cô nghe Cận Tập Ngôn nói “Anh yêu em”, nhưng đột nhiên cô tỉnh táo lại.
Có một cảm giác bị lừa gạt.
Đoạn ghi âm vừa kết thúc, như là sợ cô sẽ xóa nó để thủ tiêu, Cận Tập Ngôn đã nhanh chóng cầm lại điện thoại, hơi nhướng mày: “Em còn muốn nuốt lời?”
“….”
“Anh nói có lý chút đi! Lúc đó em còn không biết anh đang nói gì mà.”
Bị anh lăn lộn dày vò mệt mỏi như vậy, cả người cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là muốn ngủ, nếu xung quanh có người nói gì thì cũng không chú ý lắng nghe.
Bất kể hỏi cô cái gì, có lẽ cô cũng chỉ có thể trả lời “Vâng” mà thôi.
Người đàn ông này rất rõ điều đó, nhưng vẫn tính kế cô.
Nhìn ánh mắt của người đàn ông, Hướng Vãn Vãn lại nói: “Còn anh đấy! Anh không cảm thấy chúng ta ở tuổi này đính hôn còn quá sớm hay sao?”
“Sớm?” Cận Tập Ngôn không đồng ý, ngữ khí chậm rãi nói, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt: “Nếu như em đến tuổi hợp pháp rồi, ngày mai sẽ không phải là đính hôn nữa mà là trực tiếp đi lãnh chứng luôn.”
“….”
Cô vừa mới lên đại học, còn chưa đủ 20 tuổi.
“Đính hôn” nghe có vẻ rất xa vời. Nhưng hai từ “lãnh chứng” này kết hợp với vẻ mặt “đương nhiên phải như vậy” của người đàn ông có vẻ anh đang rất nghiêm túc.
Việc cô thích anh là sự thật không thể chối cãi, nhưng trước kia đồng ý đính hôn với anh cũng chỉ là lời đầu môi.
Dù sao vẫn còn trẻ như vậy, lời chót lưỡi đầu môi mà, ai chẳng có thể nói ra được.
Nhưng không ngờ Cận Tập Ngôn thực sự muốn cùng cô về nhà chính thức đính hôn.
Nhìn vẻ mặt “muốn làm việc đại sự” của anh, Hướng Vãn Vãn cảm thấy rùng mình.
Cô thận trọng nói: “Anh à, dù sao chúng ta cũng đeo nhẫn cho nhau rồi, Đính hôn cũng chỉ là một loại nghi thức thôi, chúng ta tự biết với nhau là được mà. Không cần nhất thiết phải….hoành tráng như vậy chứ?”
Nghe cô nói xong, Cận Tập Ngôn cau mày, không đáp lại.
Hướng Vãn Vãn có thể dễ dàng cảm nhận được anh không vui.
Cô nghĩ rằng dù sao cũng chỉ không vui một chốc lát thôi, chút nữa là anh sẽ quên ngay ấy mà.
Phòng ăn yên tĩnh, hai người cũng không ai nói chuyện.
Cả quá trình Hướng Vãn Vãn đều úp mặt vào bát cháo, nghiêm túc ăn từng thìa.
Một lúc sau, bát cháo đã thấy đáy, nhưng vẫn không nghe thấy Cận Tập Ngôn động thìa, cô không khỏi ngẩng đầu lên.
Cận Tập Ngôn vẫn nhìn cô chằm chằm, chỉ là sự lên án trong mắt anh rất rõ ràng, ngay cả chút huyết sắc trên mặt anh không dễ gì mới tốt lên thì bây giờ cũng biến mất.
Khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ đáng thương.
Như lên án chuyện cô từ chối anh vậy.
Nhìn tới trái tim Hướng Vãn Vãn cảm thấy đau nhói.
“Anh trai, anh ăn cháo đi.”
Cô vừa dứt lời, Cận Tập Ngôn không nói lời nào liền đứng dậy, muốn rời khỏi bàn ăn. Nhưng vừa bước ra khỏi ghế, anh cau mày, thân người loạng choạng, vươn tay chống vào ghế mới đứng vững được.
Cả người yếu đuối mong manh…..
Không hề có dáng vẻ mạnh mẽ dữ dội trên giường cách đây không lâu.
Hướng Vãn Vãn ngây người ra nhìn một lúc, có ảo giác đang đối diện với người vừa đoạt giải Oscar.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt không giống như giả bộ, hơn nữa sức khỏe của anh vốn dĩ cũng không tốt.
Cô lập tức bước tới đỡ anh: “Anh chóng mặt?”
Người đàn ông ậm ừ như không còn chút sức lực nào.
Hướng Vãn Vãn nhanh chóng đỡ anh ngồi xuống: “Anh ơi, anh ăn thêm chút cháo đi, cả ngày không ăn uống gì rồi, nhất định lại bị hạ đường huyết rồi.”
“Không ăn.”
Cận Tập Ngôn: “Bị làm trai bao nên không có tâm trạng ăn uống.”
“….”
Trai bao…..
Dẫu sao cô cũng đã cho anh chiếc huy chương vàng rồi mà.
Chỉ là lúc này đối mặt với dáng vẻ “yếu đuối” của anh, Hướng Vãn Vãn không có cách nào chống cự được.
Cô bê bát cháo đến trước mặt anh, ngoan ngoãn nói: “Anh không ăn chút nữa sẽ chóng mặt đấy, anh mau ăn đi.”
Người đàn ông cụp mắt xuống, không nhìn rõ được vẻ mặt của anh: “Không ăn nổi.”
Giọng nói như tràn đầy sự ấm ức, lên án.
…….
Người này lượng thức ăn bình thường tuy cũng không nhiều, nhưng so với bát cháo nhỏ này chắc chắn là nhiều hơn, huống chi còn lao lực vất vả cả một ngày.
Lúc này rõ ràng là tâm tình không tốt, còn vì sao tâm tình không tốt thì cũng rất rõ ràng.
Có lẽ lúc này trông anh thật sự rất đáng thương, khác xa với vẻ lạnh lùng thờ ơ thường ngày của anh.
Nhìn anh như vậy, Hướng Vãn Vãn cảm thấy lòng mềm nhũn, thậm chí còn muốn đồng ý với anh ngay tại chỗ.
Khổ nhục kế này thật sự rất hiệu quả.
Không muốn mình lúc nào cũng yếu thế như vậy.
Hướng Vãn Vãn giãy giụa một chút, đặt thìa cháo lên môi anh: “Anh ơi, hay là chúng ta ăn xong rồi lại từ từ nói?”
Cận Tập Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái, sự ấm ức càng tăng thêm, thậm chí còn có chút mờ mịt: “Em nuốt lời rồi rồi, anh ăn không nổi.”
Hướng Vãn Vãn: “…..”
Dịch ra có nghĩa là, nếu em nuốt lời rồi, thì cứ để anh đói đi.
Đây rõ ràng là một lời uy hiếp trắng trợn, nhưng đối diện với khuôn mặt cúi gằm đầy sự đáng thương của anh, Hướng Vãn Vãn không thể tức giận được.
Thấy cô chần chừ, người đàn ông lại ngữ khí “yếu ớt” nói: “Một ngày còn chưa đính hôn, là một ngày anh không yên tâm khi em học đại học B, cứ nghĩ đến chuyện này, anh về nhà ăn uống cũng không tốt.”
Hướng Vãn Vãn: “….”
Phòng ăn lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Từ khi cô đến thành phố B, mặc dù Cận Tập Ngôn không nói gì nhưng lúc nào anh cũng muốn chạy tới đây, thậm chí những thành viên trong đoàn đội của anh còn oán giận không ngừng.
Điều người này muốn nói rất rõ ràng, nếu như cô nuốt lời, sau này anh sẽ không ăn uống tử tế, học hành cũng không tử tế, sẽ thường xuyên chạy qua chạy lại thành phố B để trông coi cô.
Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là đính hôn thôi mà, chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, chuyện này cũng không phải là không chấp nhận được, dù sao cũng là đính hôn cùng với người mà mình thích.
Sau một lúc đau não giằng co, Hướng Vãn Vãn nói: “Có phải là đính hôn rồi thì anh trai sẽ ăn uống đàng hoàng? Cũng sẽ ở thành phố A chăm chỉ học tập?”
Cận Tập Ngôn nghiêm túc gật đầu.
Nghiêm túc nhưng lại rất đáng yêu.
Hướng Vãn Vãn bất đắc dĩ vẫy tay: “Vậy thì đính hôn thôi.”
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên.
Cảm giác anh đang diễn kịch ngày của cô ngày càng rõ ràng, nhưng nhìn khuôn mặt của anh lại cảm thấy nếu anh diễn kịch thì không thể khống chế được sắc mặt trở nên trắng bệch của mình.
Cô lại bổ sung một câu: “Vậy chúng ta có thể đính hôn một cách khiêm tốn chút không? Người nhà biết là được rồi?”
“Được.”
Cận Tập Ngôn gật đầu, đồng ý rất dứt khoát, nhưng ánh mắt âm trầm lại có vẻ không đơn thuần như vậy.
Hướng Vãn Vãn không để ý tới ánh mắt của anh: “Anh mau ăn đi.”
“Ừm.” Người đàn ông cầm bát lên, húp mấy ngụm cháo, còn tự mình múc thêm một bát nữa, không hề còn bộ dạng “yếu ớt” vừa rồi.
Hướng Vãn Vãn luôn cảm thấy có gì đó bất thường, nhịn không được hỏi lại: “Thật sự khiêm tốn?”
Cận Tập Ngôn cong môi gật đầu: “Ừm, khiêm tốn”
Là điều không thể, Cận Tập Ngôn thầm nói.
Sau khi hai người ăn xong, Cận Tập Ngôn thu dọn bát đ ĩa ra rửa.
Hướng Vãn Vãn ngồi trên ghế sofa, nhìn những động tác không thành thạo của anh.
Cô còn nhớ lần đầu tiên hai người đến nhà mới, anh không quen rửa bát, thậm chí còn làm vỡ bát, cuối cùng là gọi Trần Sâm đ ến rửa.
Sau đó, hai người lại cùng nhau ăn cơm, đối diện với Trần Sâm cũng không tự nhiên, Hướng Vãn Vãn vốn tự mình vào rửa.
Nhưng Cận Tập Ngôn không để cô làm.
Một người không biết rửa bát như anh, lại lóng ngóng từng chút tự mình rửa.
Nghĩ đến điều này, khóe miệng Hướng Vãn Vãn cong lên đầy ý cười.