Thấy Tống Chiết Ý đột nhiên ngoan ngoãn, Lục Giác nhếch khóe môi, bế cô đi ra ngoài.
Tống Chiết Ý rất nhẹ, giống như là một chiếc lông vũ, không hề nặng chút nào.
Lục Giác đang muốn hỏi cô có phải ăn cà rốt lớn lên hay không nhưng người trong lòng lại bắt đầu không an phận.
Lục Giác rũ mắt nhìn, liền thấy Tống Chiết Ý điều chỉnh vị trí ở trong lòng anh, nhìn anh không chớp mắt, ánh nhìn còn mang theo men say, giống như sương mù vào buổi sáng.
“Nhìn cái gì? Vừa rồi cô cứ nhìn chằm chằm vào tôi.”
Tống Chiết Ý phản ứng chậm chạp, cho đến khi Lục Giác bế cô đi ra khỏi quán bar, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, mới nói năng không rõ: “Anh... Sao dáng vẻ của anh lại như vậy.”
Âm cuối kéo rất dài, giống như đang làm nũng.
Lục Giác hiếm khi nhìn thấy khía cạnh ngây thơ của cô, nhịn không được trêu chọc cô: “Dáng vẻ như vậy là sao?”
Tống Chiết Ý đưa tay chạm lên mặt anh, phun ra ba chữ rõ ràng:
“Hồ, ly, tinh.”
Đây là lần thứ hai trong một ngày nghe Tống Chiết Ý hình dung anh như vậy.
Đổi lại là lúc tỉnh táo, đây cũng không phải là lời mà Tống Chiết Ý có thể nói ra.
Thỏ con chỉ biết trốn anh.
Trong nháy mắt, Lục Giác không khỏi nghĩ.
Có lẽ bởi vì thỏ và hồ ly là khắc tinh, cho nên đây chính là lý do Tống Chiết Ý trốn anh?
Lục Giác tràn đầy hào hứng bắt chuyện với con ma say: “Vậy cô cảm thấy hồ ly tinh có đẹp không?”
Tống Chiết Ý ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh một hồi, dường như cảm thấy cổ có hơi mỏi, tự nhiên tựa vào bả vai của anh, mím môi không nói lời nào.
Lục Giác cho rằng Tống Chiết Ý cứ cho qua như vậy, cảm giác đầu đang tựa trên vai cọ xát nhè nhẹ.
Anh cụp mắt nhìn sang, liếc mắt nhìn thấy lông mi khép chặt của Tống Chiết Ý, giống như cây quạt.
Lục Giác mỉm cười, cũng không hy vọng Tống Chiết Ý có thể trả lời anh trong trạng thái như này, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, quỷ lông mi.
Tống Chiết Ý lại bỗng nhiên lên tiếng: “Không đẹp.”
Lục Giác còn chưa hiểu, sau đó lại nghe Tống Chiết Ý giống như đang phân cao thấp với mình nói: “Tôi cũng không thích.”
Hoảng hốt một lát, Lục Giác khe khẽ thở dài.
Anh biết Tống Chiết Ý không thích anh, nhưng cũng không cần cố ý nhấn mạnh nhiều lần vậy chứ.
Nhưng lúc đi ngang qua chiếc xe, anh vẫn nhịn không được mà lui về phía sau một bước, nhìn thoáng qua gương chiếu hậu xe.
Lục Giác không có tự luyến, nhưng anh biết mình đẹp trai.
Đây là lần đầu tiên bị người ta nói là không đẹp.
Cảm giác có chút mới lạ, còn mơ hồ có chút…
Khó chịu!
Lục Giác lại đi vài bước, sự khó chịu này tựa như còn có ý đồ lên men, tính cách của anh có gì là nói ra ngay, vì thế bước chân ngừng lại, nhìn chằm chằm người đang mê mang ở trong lòng.
“Vậy cô cảm thấy ai đẹp?”
Ánh mắt Tống Chiết Ý khép lại, hàng lông mi dài ngoan ngoãn che ở trước mắt, như là cây xấu hổ đang rụt mình lại.
“Làm gì vậy, mau tới đây đi.”
Hứa Chân ở trong xe chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, vừa nhìn Lục Giác đang bế người đứng ở kia như pho tượng, lửa giận lập tức dâng lên.
Lục Giác hoàn hồn, nhìn người ngủ trong lòng, bất đắc dĩ bước nhanh về phía xe.
Tống Chiết Ý và Hứa Chân ngồi ở ghế sau, Lục Giác làm tài xế.
Cho tới giờ Lục Giác chưa từng thấy người nào sau khi uống mà yên tĩnh, ngoan ngoãn không nhúc nhích giống như Tống Chiết Ý.
“Trông chừng cô ấy nhé.”
Lục Giác nhìn Hứa Chân đang cúi đầu vừa sạc pin vừa nói chuyện phiếm với ai qua kính chiếu hậu.
“Biết rồi, còn cần nhắc sao.”
Hứa Chân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Giác, sau đó ấn Tống Chiết Ý vào trong lòng, xoa xoa đầu cô.
Lục Giác thấy vậy thì trong lòng có chút ngứa ngáy.
Cảm giác xoa rất đã.
Trên đường đi Tống Chiết Ý vẫn rất yên lặng, sau đó Hứa Chân cũng ngủ thiếp đi, trong xe yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng tin nhắn vang lên.
Là đối tượng xem mắt tối nay tên Trịnh Tử Manh gửi đến.
Lục Giác muốn chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.
Trịnh Tử Manh bỗng gọi một cú điện thoại.
Lục Giác nhíu mày, dừng lại, trực tiếp nghe máy.
Trịnh Tử Manh yếu ớt chất vấn: “Lục Giác, sao anh không trả lời tin nhắn của em.”
Lục Giác mở cửa sổ xe ra, lười biếng nói: “Không thấy.”
“Vậy anh đang làm gì? Ngày mai có thời gian không, chúng ta gặp nhau đi.”
Giọng Trịnh Tử Manh ngang nhiên như vậy, trực tiếp chọc cười Lục Giác.
Gặp không đến một tiếng, mà đã coi mình là bạn gái của anh.
“Anh cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là có lẽ ngày mai chúng ta không thể gặp mặt.”
“Tại sao? Anh có chuyện gì à?”
Lục Giác đột nhiên không muốn vòng vo với Trịnh Tử Manh nữa, cho dù ông cụ Lục có thích cô ta đi nữa.
Hơn nữa nếu người như vậy thật sự làm bạn gái của anh, tính tình kiểu “tôi là nhất” này sớm muộn gì cũng khiến ông cụ tức chết.
“Không có việc gì, chỉ là tôi muốn ở bên bạn gái.”
Trịnh Tử Manh trầm mặc một hồi, đột nhiên cao giọng: “Đừng gạt em, sao anh có thể có bạn gái được.”
Giọng của cô ta quá lớn, Tống Chiết Ý ở đằng sau cau mặt khó chịu rồi khẽ rên.
Lục Giác quay đầu nhìn cô một cái, miệng vẫn thờ ơ đáp lại Trịnh Tử Manh cho lấy lệ: “À, lúc gặp cô thì chưa nhưng vừa mới ra ngoài một chuyến, nên đã tìm được rồi.”
Trịnh Tử Manh vẫn không tin, dây dưa đến mức Lục Giác cũng bó tay.
Trực tiếp video call với cô ta.
“Có hay không cô tự xem đi.”
Bỏ lại những lời này, Lục Giác chuyển ống kính sang ghế sau, nhìn hai má của Tống Chiết Ý đang đỏ bừng vì say.
Trịnh Tử Manh trợn tròn mắt, cả buổi không nói gì.
“Thấy chưa, có ngoan không? Nói thật cho cô biết, tôi thích kiểu con gái mềm mại thế này, vừa mới ở quán bar nhìn thấy cô ấy, tôi đã trúng tiếng sét ái tình.”
Nói xong, Lục Giác lập tức kết thúc video call.
Anh kéo kéo cổ áo, đang muốn khởi động lại xe thì phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.
“Lục công tử, đặc sắc quá, xem thế là đủ rồi.”
Lục Giác quay đầu đi mà mặt không đỏ tim không đập, nhìn chằm chằm Hứa Chân đang tràn đầy hứng thú: “Giả vờ rất thuần thục.”
“Có thể giả vờ bằng em sao?”
Hứa Chân trả lời lại một cách mỉa mai, lại nhìn Tống Chiết Ý: “Chậc, trúng tiếng sét ái tình. Lục Giác, chị thật sự hoài nghi có phải em thật sự có cảm tình với thỏ con, rồi đang giở trò lạt mềm buộc chặt gì đó không đấy.”
“Chẳng phải lần trước em đã nói đủ rõ ràng rồi sao?”
Lục Giác khởi động xe, mặc kệ cô ấy.
Anh có thích Tống Chiết Ý hay không mà anh không biết chắc.
“Ừ, nói rõ ràng rồi, nhưng em đã từng học tâm lý học chưa? Khi con người gặp khó khăn, đầu tiên có khuynh hướng tìm người mình thân quen, rõ ràng chị và em thân thiết hơn, vừa rồi em lại theo bản năng tìm thỏ con làm bia đỡ đạn.”
Hứa Chân nghiêm túc phân tích: “Em cảm thấy điều này nói lên điều gì?”
“Nói lên cái gì?”
Lục Giác cười nhạo: “Chứng tỏ chị không giống bạn gái em, ngược lại giống mẹ em.”
Hứa Chân nổi giận: “Lục Giác! Có phải muốn ăn đánh không?”
Lục Giác thản nhiên trả lời: “Đừng động tay động chân, đang lái xe đấy, hơn nữa chị mà còn ầm ĩ, người ta sẽ bị chị đánh thức mất.”
Hứa Chân hơi nhíu mày nhìn Tống Chiết Ý, đành phải từ bỏ.
Vung một quyền không khí với Lục Giác.
Tống Chiết Ý không bị Hứa Chân đánh thức, vài phút sau, lại bị một cú điện thoại đánh thức.
Hứa Chân vốn định giúp cô nghe máy, Tống Chiết Ý bỗng dưng bật dậy, lấy điện thoại ra, mắt cũng không mở, mà cứ mơ mơ màng màng nhận máy.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ về nhanh thôi.”
Vừa rồi ở quán bar, Cung Uẩn đã gọi điện thoại cho cô, hỏi khi nào cô về nhà.
Cho dù say, chuyện này cô vẫn nhớ rất rõ ràng.
Đầu dây bên kia sửng sốt, chợt hùng hổ mắng: “Ai là mẹ cô!”
Tống Chiết Ý không cẩn thận nhấn loa ngoài.
Nghe nói như thế, Hứa Chân đột nhiên quay đầu, ngay cả Lục Giác ngồi phía trước, cũng từ trong kính chiếu hậu nhìn về phía Tống Chiết Ý đang mê mang.
“Không phải sao?”
Tống Chiết Ý nghiêng đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lục Giác không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Dường như thế này cũng rất thú vị.
“...”
Người phụ nữ cũng sửng sốt, một lát sau mới tiếp tục mắng chửi: “Con khốn, đồ mặt dày nhà cô, lại dám quyến rũ bạn trai tôi.”
Nghe vậy, Lục Giác sững sờ giây lát, hơi nhíu mày, tầm mắt dừng lại trên điện thoại của Tống Chiết Ý.
Tống Chiết Ý phản ứng chậm chạp, sửng sốt nửa phút, mới kịp phản ứng đối phương đang nói cái gì.
Cô nhẹ nhàng gõ vào cái đầu đang mê mang, mới chậm rãi nói một câu: “À, cô gọi nhầm số rồi, tôi không có quyến rũ bạn trai cô.”
Lục Giác: “...”
Lúc này thỏ con bị rượu đầu độc thoạt nhìn lại rất tỉnh táo, còn biết phản bác.
Cho dù quen biết Tống Chiết Ý không lâu, Lục Giác cũng không hề tin lời người phụ nữ ở trong điện thoại.
Với tính cách của Tống Chiết Ý, sợ là chỉ có người khác quyến rũ cô.
Có thể cô còn ngây ngốc không kịp phản ứng.
“Không sai, cô chính là đàn em gì đó đúng không?”
Giọng nói sắc bén của người phụ nữ vang vọng trong xe.
“...”
Đàn em?
Đàn em gì chứ.
Không thể suy nghĩ ra vấn đề này, lúc này trong đầu Tống Chiết Ý giống như có vô số con người đang cầm búa gõ ầm ầm.
Cô không khỏi ngồi thẳng người, hít hít mũi, thay đổi câu hỏi, giọng nói trước sau vẫn rất mềm mại, cũng không quên nói bằng giọng điệu lịch sự:
“Xin hỏi, bạn trai cô là ai?”
Trần Phong.
“?”
Tống Chiết Ý cau mày lắc lắc đầu, dường như đã tỉnh táo hơn một chút.
Bạn gái của Trần Phong?
Trần Phong?
Bạn gái?
Mắt hạnh không khỏi trợn tròn, còn lộ ra nụ cười yếu ớt khi đã hiểu ra mọi chuyện.
“Cô là Lư Lị Lị?”
“Còn nói không liên quan đến Trần Phong, tôi là ai mà cô cũng biết! Hai người dang díu với nhau từ lúc nào?”
Dáng díu với nhau từ lúc nào?
Tống Chiết Ý cố gắng nhớ lại, mình và Trần Phong có quan hệ từ lúc nào.
“Là, là năm nay.”
Họ học nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của một giáo viên hướng dẫn.
Hứa Chân nghe không nổi nữa, nếu để Tống Chiết Ý nói tiếp, chỉ sợ sẽ càng bôi nhọ cô hơn.
Cô ấy đoạt lấy điện thoại, trực tiếp nói vào điện thoại với giọng quái gở.
“Ô, cô là ai thế? À, không đúng, phải nói bạn trai cô là ai? Là ngôi sao nổi tiếng gì đó, hay là siêu mẫu nam nào đó?”
“Ồ, không nói lời nào, xem ra cũng không phải.”
“Vậy xin lỗi, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho cô biết, bạn trai gì đó của cô, có cho không thì thỏ con nhà tôi cũng coi thường.”
“Giờ thỏ con đang ngồi trên chiếc xe sang trọng của bạn trai vừa đẹp trai vừa giàu có của em ấy, đang đi hóng gió hết sức lãng mạn.”
Hứa Chân còn ngại không đủ, chọc chọc lưng Lục Giác, lớn tiếng rêu rao: “Nào, bạn trai đẹp trai, nói chuyện với quỷ mũ xanh này mấy câu đi.”
Lục Giác cạn lời.
Anh vừa mới lấy Tống Chiết Ý làm bia đỡ đạn, cũng tự giác phối hợp.
“Ừ, bây giờ tôi đang dẫn bạn gái đi hóng gió, đừng quấy rầy.”
Ánh mắt lại nhìn vào kính chiếu hậu, cùng chạm mắt với Tống Chiết Ý.
Tống Chiết Ý ngạc nhiên nhìn anh, mắt hạnh mở to, như thể đang sợ hãi.
Lục Giác không khỏi nhìn lại mình trong gương.
Cho dù Tống Chiết Ý đã có người trong lòng thì anh cũng không tệ đến mức đó chứ.
Có cần phải sợ hãi như vậy không.
Sau khi bị nam nữ liên hoàn tấn công một trận, đầu dây bên kia bị bật lại làm cho á khẩu một lúc lâu, rồi bỗng dưng bùng nổ.
Lư Lị Lị lửa giận ngập trời, cũng lười giả bộ: “Chết tiệt, cô lại là ai?”
“Tôi là người mẹ đã thất lạc nhiều năm của cô.”
Hứa Chân hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản ứng, cúp máy rồi block một cách liền mạch lưu loát.
Hứa Chân quay đầu nhìn Tống Chiết Ý đang mơ hồ, đích thân dạy dỗ: “Thỏ con, lần sau gặp phải cái kiểu thần kinh như này, phải học chị mắng chửi nhỏ đó như vậy.”
Tống Chiết Ý tựa như không nghe thấy, vẫn yên lặng nhìn Lục Giác.
Khóe môi Lục Giác nhếch lên: “Lại nhìn tôi làm gì?”
Thật lâu, Tống Chiết Ý mới thu hồi tầm mắt, xoay người ôm Hứa Chân, vùi đầu vào vai cô ấy, che đi toàn bộ biểu cảm.
Hứa Chân vỗ vai cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Cục cưng, khó chịu sao?”
Cô khẽ lắc đầu, giọng nói nức nở: “Anh, anh không có phải là bạn trai tôi.”
Lục Giác: “...”
Hứa Chân nhìn sang.
Ánh mắt trần trụi kia bộc lộ một ý nghĩa…
Nhìn xem, thỏ con nhà tôi ghét bỏ cậu chưa kìa.