Hôn Trộm 55 Lần

Chương 787: Em mang thai (7)




Không phải sẽ múa cổ đại sao? Sao không mặc trang phục múa? Cũng không tạo hình? Chẳng lẽ cứ như vậy nhảy?

Lục Cẩn Niên cau mày, sau đó nghe thấy tiếng hỏi của người dẫn chương trình: “Kiều An Hảo, hai lần trước cô đã biểu diễn rất đặc sắc, bây giờ dự định mang đến cho mọi người tiết mục gì đây?”

“Thật ra vốn là đã chuẩn bị một tiết mục đặc sắc cho mọi người, thế nhưng vì một số nguyên nhân, vừa mới bị tôi thay đổi.”

Kiều An Hảo trên sân khấu, duyên dáng yêu kiều.

Vừa thay đổi? Là vì Lâm Thi Ý sao? Ánh mắt của anh bỗng nhiên lạnh xuống.

Người dẫn chương trình hỏi: “Kiều An Hảo định chuẩn bị tiết mục gì?”

Kiều An Hảo nói với màn hình: “Một chuyện xưa.”

“Một chuyện xưa?” Người dẫn chương trình bày ra một dáng vẻ hết sức hứng thú: “Vậy thì để sân khấu lại cho Kiều An Hảo, để chúng ta chờ xem tiết mục của cô ấy, một chuyện xưa.”

Trên sân khấu chỉ còn lại mình Kiều An Hảo, cô lặng im một lúc, mới giơ micro lên, đem những lời mình đã sắp xếp rất tốt ở trong đầu nói ra: “Anh nói, anh đợi em 13 năm, 13 năm, nói ra chỉ ba chữ đơn giản, lại cất giấu tất cả 5000 đêm ngày dài dằng dặc, nhưng là, anh không biết, anh khắc sâu trong trí nhớ của em, là anh chờ em suốt sáu giờ, một đêm kia rõ ràng đã hẹn trước sẽ ăn cơm, em lại bội ước, ban đêm có mưa, anh lại cố chấp không chịu đi, anh gửi cho em rất nhiều tin nhắn, vẫn còn thông báo một câu, anh ở chỗ này chờ em, nơi nào cũng không đi.”

Lục Cẩn Niên nghe thế, vẻ mặt liền ngừng lại trong nháy mắt, nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên sân khấu, không rời ra được.

Trợ lý tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Lục tổng, có phải cô Kiều nói anh không?”

Kiều An Hảo mỉm cười: “Lúc đến trường, em thường nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy anh ở trong phòng học cầm bút vẽ tranh, lúc đó, em rất tò mò cuối cùng là anh vẽ cái gì, chỉ là em chưa từng có cơ hội để hỏi, qua nhiều năm, có một ngày em đi tìm anh, ở trong phòng anh thấy được một chồng giấy, bên trên đều vẽ một cô gái, có rất nhiều dáng vẻ khác nhau, đẩy xe ô tô, nằm sấp trên bàn ngủ, cắn bút vì không làm được bài... cô gái ấy, là em lúc còn trẻ.”

Hóa ra, những bức tranh này, cô đã lấy được trong biệt thự Nghi Sơn.

Khóe môi anh không nhịn được cong lên.

“Có một lần quay phim, xảy ra sự cố ngoài ý muốn, em bị ngã từ trên vách đá xuống, bên dưới là dòng sông nước chảy cuồn cuộn, chỉ trong nháy mắt, đã trôi đi rất xa, lúc ấy em thật sự cảm thấy mình sắp chết, nhưng là em không muốn chết, em cố gắng đấu tranh, sau cùng vẫn hôn mê, về sau lúc mở mắt ra, lại thấy anh toàn thân ướt sũng, một giây đó, em cảm thấy mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, bởi vì em chết cũng có người đi cùng.” Giọng nói của cô rất dịu dàng, nói tới đây, khóe môi của cô vẫn cố gắng giương lên như cũ, nhưng trong mắt đã đầy nước.

“Mùa thu năm trước, bởi vì hai người bạn hút thuốc phiện, mà em lại quan hệ rất tốt với một người trong đó, cho nên liền bị liên lụy, bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, anh đau lòng em bị mọi người mắng, vì thế đứng ra, nói rằng mình chính là đứa con riêng bị gièm pha, sau đó để cho mình hứng chịu hết bẩn thỉu đen tối, đều bị vạch trần trước mặt mọi người, chính vì bảo vệ em.”