Hôn Trộm 55 Lần

Chương 458: Tại sao anh không cần con của chúng ta? (18)




Editor : Meitu

Anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên có chút dồn dập, nhiệt độ bắt đầu lên cao.

Ngay cả không khí bên ngoài cũng bắt đầu nóng lên.

Anh mơ hồ không biết lúc này hai người đang ở đâu, chẳng qua là cảm thấy hoàn cảnh chung quanh, nhiệt độ càng ngày càng cao...

Trong cơ thể khát vọng càng ngày càng nhiều, động tác của anh trở nên có chút tùy ý mà lại muốn làm gì thì làm, mà cô không phản kháng, mềm mại mà lại khéo léo, dường như đang cực lực phối hợp với anh.

Thật là một giấc mộng đẹp... Hơi thở Lục Cẩn Niên trở nên có chút hỗn loạn, cuối cùng trước mắt, anh bất chợt nghĩ tới điều gì, động tác liền ngừng lại.

Không được... Bây giờ anh và cô đã không còn mối quan hệ, Hứa Gia Mộc đã tỉnh dậy, người đàn ông cô thích đã tỉnh lại, bọn họ lần nữa ở cùng một chỗ, anh không thể làm vậy với cô... Dù là ở trong mộng, anh cũng không thể làm vậy...

Hô hấp Lục Cẩn Niên bắt đầu trở nên dồn dập, tay của anh nắm thành quyền thật chặt, hết sức đè nén dục vọng của mình, anh dồn nén, rời đi từng nơi từng nơi trên người cô, chẳng qua là ôm cô vào trong ngực thật chặt, bởi vì nhẫn nại, trên trán của anh xuất hiện một tầng mồ hôi.

-

Ngày hôm sau, sáng sớm, Kiều An Hảo bị tiếng chim hót đánh thức, cô mở mắt, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm hang động nhẵn nhụi, sau đó mới chợt ngồi dậy, quay đầu, lại thấy bên cạnh không có một bóng người, đống lửa chẳng biết lúc nào đã tắt, màu đen tro bụi đầy đất, mà y phục mình vốn đã cởi ra, đã mặc trở về trên người.

Lục Cẩn Niên mặc quần áo cho cô sao? Nhưng anh đi đâu rồi?

Kiều An Hảo sửa sang lại y phục xốc xếch trên người mình, kết quả lại thấy phía xương quai xanh của mình, có mấy vết hôn, sau đó cô liền nhớ lại tối hôm qua trong lúc mình ngủ mơ mơ màng màng, chuyện đã xảy ra, sau đó mặt chợt đỏ lên.

Thì ra là đó không phải là giấc mơ, là thật... Chẳng qua là, chỉ làm được một nửa, không biết tại sao Lục Cẩn Niên lại ngừng lại...

"Em đã tỉnh?" Cửa động chợt truyền đến tiếng Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo vội vàng thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu, thấy Lục Cẩn Niên cầm rất nhiều trái cây hôm qua, đi vào.

Kiều An Hảo liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên đặt trái cây trước mặt mình, cầm lên một quả cắn một cái, sau đó giống như nhớ tới chuyện gì, nhìn về Lục Cẩn Niên đang ngồi ăn một bên, lên tiếng hỏi: "Anh hết sốt chưa?"

Lục Cẩn Niên nuốt xuống trong miệng gì đó, nói: "Đã hạ sốt rồi."

Dừng lại, anh lại bổ sung một câu: "Tối hôm qua cảm ơn em."

Kiều An Hảo biết Lục Cẩn Niên nói chuyện mình cởi quần áo sưởi ấm cho anh, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu, liền dùng sức cắn trái cây.

Bên trong động yên tĩnh một lát, Kiều An Hảo lại ngẩng đầu lên, hỏi: "Kế tiếp chúng ta phải làm sao?"

Trong đầu Lục Cẩn Niên nghĩ đều là chuyện tối ngày hôm qua, có chút không để ý giọng của Kiều An Hảo, ý thức được cô nói chuyện với mình, vội vàng "Hả?" một tiếng.

Kiều An Hảo cho là Lục Cẩn Niên không hiểu ý của mình, vì vậy mở miệng nói: "Em nói, làm sao chúng ta rời khỏi nơi này? Cũng không biết người trong đoàn phim có tìm được chúng ta không."

Nói tới đây, Kiều An Hảo liền đưa tay sờ sờ trên người của mình, áo não mở miệng: "Em quên mất, em đang mặc y phục cổ trang, không có mang điện thoại di động..."

Sau đó đáy mắt Kiều An Hảo thoáng hiện một tia sáng, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hỏi: "Đúng rồi, anh có mang..."