Tìm một sinh viên thuê trọ quanh trường đại học thực ra dễ hơn tưởng tượng. Trương Huấn biết được từ Trần Lâm Hổ rằng gần đây gia đình Phương Thanh đang gặp khó khăn, tiền sinh hoạt phí cũng ít ỏi, nên phạm vi lựa chọn trọ thuê khá hạn chế. Có lẽ chỉ quanh quẩn ở khu phố sau, và không xa cửa hàng tiện lợi lắm.
Dựa vào lịch học và lịch thi của Trần Lâm Hổ, Trương Huấn đoán được khoảng thời gian tan học về ký túc xá. Sau khi tan ca ở quán cà phê sách, anh lượn một vòng quanh phố sau, đi đi lại lại gần cửa hàng tiện lợi. Quả nhiên, vào buổi tối kết thúc bài thi cuối cùng, anh thấy Phương Thanh đeo giá vẽ từ trường về.
Trương Huấn đang lơ đãng nhắn tin với Trần Lâm Hổ, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng quen thuộc đi qua trước mặt.
Có lẽ do thời gian qua tách biệt khỏi tập thể thiếu giao tiếp, Phương Thanh trông còn ủ rũ u ám hơn trong ký ức của Trương Huấn, nhìn thoáng qua suýt không nhận ra.
Anh châm điếu thuốc, không lên tiếng cũng chẳng gọi người, chỉ lặng lẽ theo Phương Thanh rẽ vào một tòa nhà.
Đèn cảm ứng trong tòa nhà không nhạy lắm, Phương Thanh đi thẳng lên tầng ba, ho một tiếng mới đánh thức được đèn, móc chìa khóa ra mở cửa. Khóe mắt vô thức quét về phía sau, trước tiên thấy có người đứng đó, bèn ngước lên nhìn, Trương Huấn đang ngậm điếu thuốc vẫy tay chào: "Chào."
Ai nửa đêm thấy người lạ trong hành lang cũng phải giật mình, huống chi là gặp Trương Huấn. Hoảng sợ và hổ thẹn cùng dâng lên, Phương Thanh suýt nữa nhảy dựng tại chỗ, mở cửa định chạy vào nhà.
"Khả năng nhảy của cậu kém xa Hổ con đấy." Trương Huấn không cho cậu ta cơ hội trốn chạy, trực tiếp ấn từ phía sau, túi đựng giá vẽ vừa vặn như cái mai rùa đè lên người Phương Thanh, năm ngón tay như núi Ngũ Chỉ đè xuống.
Phương Thanh vốn là một kẻ chân yếu tay mềm, đừng nói là Trần Lâm Hổ hay Trương Huấn, ngay cả đánh nhau với Cao Nhất Đẳng cũng chưa chắc đọ được ba hiệp. Bị Trương Huấn dùng chiêu khéo léo ấn ngã xuống đất, cằm cậu ta đập mạnh xuống nền, đau đến nỗi không thốt nên lời.
"Chạy cái gì," Trương Huấn ngậm thuốc ngồi lên giá vẽ, suýt nữa ép hơi thở cuối cùng ra khỏi Phương Thanh, "Không nhận ra tôi à? Có cướp tiền cậu đâu mà sợ."
Mặt Phương Thanh không biết là đau hay sợ, tái nhợt đẫm mồ hôi, không bật ra chữ nào.
Điện thoại của cậu ta rơi bên cạnh, Trương Huấn vươn tay lấy: "Biết tại sao tôi tìm cậu chứ?"
Anh nói chậm rãi từ tốn, hoàn toàn khác với phong cách đánh đấm hung hăng của Trần Lâm Hổ, ngược lại mang theo sự kiên nhẫn như đang dạy dỗ trẻ vị thành niên. Phương Thanh chật vật thốt ra hai chữ: "Không biết."
Vừa dứt lời, đầu đã bị Trương Huấn túm lấy xoay lại, vẫy vẫy điện thoại trước mặt cậu ta để mở khóa bằng khuôn mặt.
Lúc này Phương Thanh mới hoảng hốt, vùng vẫy muốn bò dậy, Trương Huấn dùng chút sức lại ấn cậu ta xuống, tiếp tục ngồi lên lưng cậu ta với tấm giá vẽ làm đệm, mở album ảnh: "Thích chụp ảnh là chuyện tốt, nhưng chụp ai, chụp cái gì, trong lòng vẫn phải có chút phân biệt."
"Trả điện thoại cho tôi!" Phương Thanh hét lên, giọng gần như vỡ ra, "Đệt mẹ thằng biến thái!"
Trương Huấn khẽ cười: "Cậu nói gì thế, sao tôi không hiểu?"
"Anh với Trần Lâm Hổ cái đêm đó—" Phương Thanh chợt nhận ra mình tự khai, lập tức ngậm miệng.
Lại thấy mình hèn nhát, thái độ Trương Huấn rõ ràng là đã biết chuyện đến trả thù, còn gì mà không dám nói, bèn thấp giọng oán hận chửi: "Hai thằng biến thái, thứ bệnh hoạn."
Mắt Trương Huấn híp lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, không giống với vẻ dễ nổi nóng của Trần Lâm Hổ, nhưng vẫn đầy đe dọa.
"Thế này đã là biến thái rồi à. Cậu biết được mấy từ, chửi đi chửi lại chỉ có ngần ấy, chắc chỉ làm Trần Lâm Hổ tức được," Trương Huấn không có phản ứng gì trước sự khiêu khích và thoái mạ nho nhỏ này, chậm rãi mở album ảnh, chưa lật mấy cái đã thấy mấy tấm ảnh chụp liên tiếp của mình với Trần Lâm Hổ. May mà do ánh sáng ban đêm kém, camera điện thoại này cũng không tốt lắm, chụp cũng không rõ ràng. Anh xóa hết những bức ảnh đó, nhưng khi lướt lên trên lại thấy thứ gì đó khác, sửng sốt một chút, cau mày cười lạnh: "Vậy cái này của cậu tính là gì?"
Điện thoại đưa đến trước mặt Phương Thanh, cậu ta chỉ liếc qua một cái, mồ hôi lạnh "vù" một cái đã chảy ra, vùng vẫy dữ dội, bị Trương Huấn đấm mạnh một cú lên đầu.
Ngoài ảnh của Trần Lâm Hổ và Trương Huấn, lướt lên không mấy tấm, lại thấy ký túc xá nữ.
Từ góc chụp không khó để nhận ra đây là ảnh chụp lén, nhân vật chính trong đó đều là Đồng Phỉ.
Khu vực ký túc xá nữ phần lớn đều là nữ sinh, buổi tối lấy nước nóng, lên xuống lầu lấy đồ ăn giao tận nơi, có người ăn mặc hơi phong phanh, tất cả đều bị chụp lại.
Số lượng ảnh chụp Đồng Phỉ nhiều đến kinh ngạc, trang phục từ đồ đông sang đồ hè, có khi buổi tối lấy đồ ăn, cô mang dép lê và mặc đồ ngủ xuống lầu, dáng người đều chụp rõ ràng.
"Đệt," Trương Huấn bị Phương Thanh làm cho ghê tởm, dùng điện thoại của mình chụp vài video ngắn về album ảnh rồi gửi cho Trần Lâm Hổ để làm bằng chứng, rồi xóa hết ảnh gốc, ấn đầu Phương Thanh hỏi, "Để tôi biết cậu có bản sao, tôi thề sẽ xử cậu."
Phương Thanh lúc này vừa sợ hãi vừa xấu hổ, lẫn cả nhục nhã, bèn lúng túng kêu lên, biện hộ: "Tôi chỉ là... chụp cho vui thôi!"
"Đây là chụp cho vui à? Đồ súc sinh!" Trương Huấn không ngờ một đứa trẻ cùng tuổi với Trần Lâm Hổ lại có thể có lòng dạ bẩn thỉu như vậy, nói vài câu đã thấy khó chịu, "Đợi vào đồn cậu cứ giải thích như thế, ra ngoài tự nhiên có người trùm bao tải đánh cậu một trận ngay thôi."
Phương Thanh đã choáng váng, vốn là kẻ không có khí phách không dám đảm đương trách nhiệm, lúc này như bị lột da, cố gắng chửi Trương Huấn một tràng, thấy Trương Huấn đã lưu đủ bằng chứng cần thiết, còn cầm điện thoại quay video, lập tức suy sụp, cuối cùng lại òa khóc nức nở, nằm bẹp trên đất.
"Tất cả đều coi thường tao, ngay cả một thằng du côn lưu manh cũng coi thường tao," Phương Thanh khóc gào như đang xả giận, "Cút đi, mẹ kiếp, bệnh AIDS, bọn đồng tính biến thái... Tao thích chụp thế nào thì chụp thế đó, chỉ cần ở bên nhau lâu, chị ấy sẽ biết tao thật lòng, tao—"
Trương Huấn cười cười, đứng dậy lật Phương Thanh lại, túm tóc mai kéo người vào nhà, tiện tay đóng cửa lớn.
Anh nghe ra rồi, "du côn lưu manh" là chửi Trần Lâm Hổ.
Tuy vẻ ngoài đúng là trông hơi dữ dằn, nhưng ít ra cũng có khí thái của đại ca giang hồ, sao đến miệng tên hèn này lại thành đứa đánh nhau ở đường phố thế?
Cửa đóng lại, ngọn lửa Trương Huấn đè nén cũng không cần che giấu nữa. Phương Thanh lật người định chạy, bị một cú đá hất ngã, quay đầu lại thấy Trương Huấn từ từ xắn tay áo lên, kéo tấm ga trải giường từ trên giường phủ lên đầu cậu ta...
Một trận đòn trùm đầu rất hiệu quả, không để lại dấu vết gì, vừa duy trì hình tượng tử tế của Trương Huấn, vừa mở được cái miệng vốn không kín lắm của Phương Thanh.
"Thật sự không truyền đi nữa! Thật sự không!" Tấm ga được kéo khỏi đầu, Phương Thanh ôm đầu run rẩy kêu lên, "Ban đầu định đăng lên diễn đàn trường, nhưng Trần Lâm Hổ cũng quen mấy anh quản lý diễn đàn, tôi sợ cậu ta biết..."
Nỗi sợ hãi muộn màng khiến Trương Huấn da đầu tê dại, vừa mừng vì Phương Thanh không có gan to đến thế, đồng thời cơn giận vừa dịu xuống lại bùng lên, suýt nữa lặp lại các bước vừa rồi một lần nữa.
"Ngoài Cao Nhất Đẳng," Trương Huấn đẩy đầu cậu ta một cái, ngậm thuốc hỏi, "Không còn ai khác nữa chứ?"
Phương Thanh khóc đến nấc lên, không lên tiếng.
Trương Huấn "bụp" một cái bật bật lửa, cậu ta rùng mình, mới như vừa nhớ ra, rồi lẩm bẩm: "... Còn có bạn học cấp ba của Trần Lâm Hổ."
Thực ra là gửi cho Viên Dự trước, ban đầu chỉ muốn tìm người có kẻ thù chung để nói xấu kẻ thù, nguyền rủa vài câu cho hả giận, không ngờ Viên Dự nghĩ nhanh hơn Phương Thanh, không tự mình ra tay, xúi giục Phương Thanh đi gây sự, làm phiền Trần Lâm Hổ.
Trương Huấn tức đến mức bật cười, trong đầu trước tiên nghĩ đến biểu cảm của Trần Lâm Hổ khi lần đầu kể với anh về chuyện cấp ba, thất vọng xen lẫn bất lực, tuy cơn giận đã được xoa dịu trong thời gian sau đó, nhưng nỗi đau từng trải qua vẫn còn đọng lại.
Lũ khốn nạn chuyên chọc vào chỗ đau của người khác này, đứa nào cũng là đồ chết dẫm đáng bị ném vào chảo dầu.
Mùi thuốc lá miễn cưỡng đè nén cảm giác khó chịu dâng lên trong miệng. Trương Huấn ném điện thoại đã xóa sạch nội dung xuống chân Phương Thanh: "Tin cậu một lần, trong đó đã xóa sạch rồi, nếu có một chút gì rò rỉ ra ngoài mà để tôi biết..."
Phương Thanh cũng không biết có nghe thấy hay không, mãi đến khi điện thoại đập vào chân mới như hoàn hồn, co rúm lại.
Nói chuyện với loại người này thêm vài câu cũng thấy lãng phí cuộc đời, Trương Huấn nhìn giờ, cũng không còn sớm, chỉ riêng những thứ tìm thấy trong điện thoại của Phương Thanh đã khiến anh cảm thấy chuyến này đáng giá.
"Còn nữa," Trương Huấn đá đá chân cậu ta, lại cười nhã nhặn thêm một câu, "Đừng có lúc nào cũng chọc người yêu tôi. Em ấy bận lắm, lười để ý đến cậu. Còn tôi thì rảnh, cậu ở đâu tôi cũng tìm được, hiểu chứ?"
Từ miệng Phương Thanh phát ra vài tiếng ú ớ, không dám thốt ra nửa chữ rõ ràng nào nữa.
Trước khi đi lại nhìn quanh phòng một lượt, không có máy tính và thiết bị điện tử khác, chắc là không có bản sao, Trương Huấn mới thầm thở phào, vặn cửa bước ra, đối diện với người hàng xóm đang thò đầu ra xem náo nhiệt.
Khu này phần lớn đều là sinh viên Đại học Sư phạm Bảo Tượng, hàng xóm đối diện cũng vậy, thấy Trương Huấn đi ra có chút ngượng ngùng, nhưng trong mắt đầy tò mò.
"Không có gì, mượn tiền không trả, tôi đến đòi nợ," Trương Huấn một bụng nước đục nhưng vẻ mặt vẫn rất hòa nhã, cười giải thích, "Haiz, bọn trẻ bây giờ thật không biết nghe lời, dính phải mấy thói xấu bẩn thỉu như vậy. Thế này chẳng phải hố không đáy sao, sau này cho người ta mượn tiền cũng phải cẩn thận."
Người hàng xóm không biết hiểu thế nào, dù sao cũng lập tức lộ vẻ mặt thấu hiểu, trong mắt đầy vẻ ghê tởm và khinh miệt, gật đầu với Trương Huấn rồi quay về phòng.
Muốn làm cho người ta khó chịu, đôi khi chỉ cần một câu nói.
Hoặc là một tấm ảnh mờ nhạt. Trương Huấn vừa hút thuốc vừa đi xuống lầu, lạnh lùng nghĩ.
Bước ra khỏi tòa nhà thuê trọ chật hẹp đầy mùi ẩm mốc, không khí bên ngoài khiến tâm trạng Trương Huấn khá hơn một chút, móc điện thoại ra xem, bất ngờ phát hiện Trần Lâm Hổ lại không trả lời tin nhắn của mình. Mấy đoạn video ngắn đó đủ để tên nhóc này chửi ba năm rồi, lúc này lại im lặng không có chút phản hồi nào, Trương Huấn nhíu mày, gọi một cuộc điện thoại.
Bên kia "tút tút tút" vang một hồi lâu, mới được người ta nghe máy.
"Sao giờ mới nghe, đang làm gì thế..." Trương Huấn cười mở lời.
"Anh Huấn?" Giọng Thượng Thanh Hoa truyền từ ống nghe, mang chút mệt mỏi và run rẩy, "Hổ con đang bôi thuốc sát trùng, điện thoại không ở bên cạnh, anh tìm nó có việc gì không?"
...
Thi xong môn cuối cùng, tuần thi của khoa Truyền thông Đa phương tiện này mới chính thức kết thúc. Cả đám học sinh học dốt của phòng 307 như bị lột một lớp da, sau mấy ngày ôn thi chạy nước rút cuối cùng cũng được thả lỏng đầu óc. Ăn cơm căn tin nhạt nhẽo chán ngắt, vừa bước ra khỏi cửa giảng đường là bốn đứa lập tức phi thẳng đến quán lẩu.
Chu Tráng Tráng vì theo đuổi gái mà đã bỏ ra nhiều công sức, lấy trường làm tâm, trong một năm đã mò mẫm được bảy tám phần các quán ăn ngon của nửa thành phố Bảo Tượng, tuy chưa theo đuổi được cô bé nào nhưng đã rõ được đâu ngon bổ rẻ, dẫn ba cái miệng đang đói meo còn lại xông thẳng đến quán lẩu mà cả bọn hằng mong ước.
"Đừng giành, để tao mời!" Chu Tráng Tráng hào sảng vẫy tay, chỉ huy tài xế tiến lên, "Coi như báo đáp ân tình tụi mày đã đồng hành cùng tao canh chừng theo đuổi người ta cả một năm nay, tuy chưa theo đuổi được ai, nhưng tình bạn của chúng ta vẫn đáng ca ngợi!"
Thượng Thanh Hoa thong thả nói: "Ừm, đúng vậy, học kỳ trước ông theo đuổi cô bé làm ở KFC, bọn tôi đã ăn khoai tây rán hamburger gần nửa học kỳ rồi."
"Sau đó lại làm ở cửa hàng tiện lợi," Cao Nhất Đẳng thở dài, "Lại ăn cơm nắm với oden thêm nửa học kỳ nữa."
Trần Lâm Hổ ôm điện thoại nhắn tin với Trương Huấn, không ngẩng đầu lên: "Cô bé ở tiệm pizza may mà chỉ làm được một tháng."
"Im im im!" Chu Tráng Tráng suýt nữa giật đứt dây an toàn, mặt đỏ tai hồng nói, "Thế tụi mày chẳng phải cũng được ăn à?! Cao Bất Thành nửa năm tăng mười cân, cứ đà này tao về quê nuôi lợn cũng phát tài được!"
Tài xế taxi cười không nhịn được: "Được đấy, mấy cậu quan hệ tốt thật, một người theo gái, cả đám cùng béo."
"Nếu không phải cùng phòng ký túc xá, bọn con cũng chẳng đến nỗi phải chạy theo đâu chú ơi," Thượng Thanh Hoa rất sầu não, "Duyên nghiệp, toàn là duyên nghiệp."
Trần Lâm Hổ nghe mà muốn cười, động tác gõ chữ cũng chậm lại.
Bạn học Chu Tráng Tráng sau khi vào đại học như một con công trống xòe đuôi, không hề che giấu bầu không khí cấp thiết muốn yêu đương của mình, đáng tiếc một năm trôi qua, ngoài việc thu hoạch được ba người bạn thân còn lại của phòng 307, chỉ có một đống câu trả lời kiểu "Cậu là người tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau đâu".
Cũng không biết tại sao, gã với Trần Lâm Hổ lúc mới nhập học có vẻ như nước với lửa, cứ như kẻ thù không đội trời chung, nhưng sau khi trải qua thi cử, ăn uống, trốn học và giúp nhau điểm danh, hiềm thù đã biến mất không còn tăm hơi. Lại vì Trần Lâm Hổ ít nói, lười để ý đến gã, khi đi cùng gã đến cửa hàng thức ăn nhanh để gần gũi với đối tượng theo đuổi, cậu chỉ ăn mà không nói gì, ngược lại kích thích tình bạn cách mạng của Chu Tráng Tráng đối với Trần Lâm Hổ. Gã kiên định cho rằng kẻ ngốc đầu sắt như vậy, chắc chắn là thành viên VIP của đội quân độc thân.
Không ngờ gần đây, Trần Lâm Hổ có dấu hiệu phản bội cách mạng, Chu Tráng Tráng đau lòng xót xa, từ ghế phụ lái nghiêng nửa mặt ra nhìn chằm chằm cậu: "Này, mày đang nhắn tin với ai thế? Có phải đang yêu không? Có phải đã phản bội tổ chức rồi không?"
Trần Lâm Hổ chưa kịp lên tiếng, Cao Nhất Đẳng ngồi bên cạnh cậu đã vội vàng đáp lời: "Chắc chắn là không!"
"Sao mày biết?" Chu Tráng Tráng lại nhìn Cao Nhất Đẳng, "Mày xem điện thoại nó à? Thiếu đức quá đấy Cao Bất Thành!"
Mặt Cao Nhất Đẳng đỏ bừng, hắn đương nhiên không xem, nhưng hắn là người duy nhất trong ký túc biết tình hình của Trần Lâm Hổ, theo bản năng giúp che giấu, đáng tiếc vốn không giỏi nói dối, nói xong "không phải" thì không biết nói gì tiếp.
"Nói nhảm gì thế," Trần Lâm Hổ nhướng mắt quét qua Chu Tráng Tráng, "Tao đang rảnh, hoặc là đánh chữ hoặc là đánh người, mày chọn một đi?"
Thượng Thanh Hoa cười rất to, Chu Tráng Tráng hừ hừ quay đầu không thèm để ý nữa.
Taxi rẽ qua ngã tư, đi thêm khoảng 300 mét nữa rồi dừng lại trước một quán lẩu đông đúc.
"Chỗ này không gần lắm, thế mà ông cũng tìm được quán ngon à?" Thượng Thanh Hoa xuống xe cuối cùng, đóng cửa lại.
Chu Tráng Tráng rất đắc ý: "Đương nhiên, nơi này gần khoa Kỹ thuật, tầm nhìn của tao rất rộng, không chỉ giới hạn trong trường Sư phạm của mình đâu."
"Giăng lưới khắp nơi," Cao Nhất Đẳng lắc đầu, "Không được mẻ cá nào~"
Chu Tráng Tráng thưởng cho hắn một cái đập giòn tan vào gáy, bốn người hi hi ha ha bước vào quán.
Trong quán ồn ào náo nhiệt, vừa vào đã ngửi thấy mùi cay nồng, Trần Lâm Hổ nhăn mũi, gửi cho Trương Huấn một tin nhắn "đi ăn đây" rồi nhét điện thoại vào túi.
"Tao đặt chỗ trước rồi," Chu Tráng Tráng vừa dẫn mọi người vào trong vừa chế giễu, "Gọi một nồi lẩu âm dương, chiếu cố người anh em duy nhất không ăn được cay của chúng ta-- Ối!"
Đang nói thì một nhóm người từ trong đi ra, đụng phải Chu Tráng Tráng.
Mùi rượu xộc vào mũi, Trần Lâm Hổ ngửi thấy từ xa, biết đám này uống không ít, lại nghe họ nói chuyện ồn ào, đoán chắc là say rồi. Cậu nhíu mày nhìn lướt qua, thấy người đụng phải Chu Tráng Tráng có vẻ quen mắt, nhìn kỹ lại thì hoá ra là Viên Dự.
Trần Lâm Hổ bây giờ mới hiểu thấu đáo câu "oan gia ngõ hẹp" là gì.
Mặt Viên Dự đỏ bừng, nhưng đi đứng vẫn ổn, có vẻ chưa say lắm. Không biết từ khi nào nhuộm tóc vàng, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ sau một năm sống buông thả ở đại học đã béo ra, còn hơi bóng nhẫy. Trần Lâm Hổ nhíu mày.
Xui xẻo!
Ra đường không xem lịch!
Mẹ kiếp!
Hai nhóm chạm mặt trong lối đi, Chu Tráng Tráng nói "Coi chừng chứ", ngẩng đầu lên thấy Viên Dự cũng hơi ngạc nhiên, thấy quen mắt. Gã quay lại nhìn Thượng Thanh Hoa và Cao Nhất Đẳng, ba người đồng loạt nhìn về phía Trần Lâm Hổ, đều nhớ ra đây là tên suýt đánh nhau trên phố lần trước.
Trần Lâm Hổ có sự hiện diện quá mạnh mẽ, thời gian qua lại như vừa trưởng thành hơn, cả người toát ra khí chất điềm đạm hơn hẳn, không còn như trước kia thấy Viên Dự là như thấy chuột, nhất định phải chạy tới đè bẹp.
Nhưng nét mặt vẫn không mấy tốt đẹp, sự ghét bỏ trong mắt không giấu nổi, vết sẹo ở đuôi mày nhếch lên theo động tác nhướng mày, che lấp đi chút điềm đạm ấy, toát ra vẻ sắc bén.
Nhóm đối diện cùng Viên Dự có bốn năm người, có một người Trần Lâm Hổ còn có chút ấn tượng, hình như là bạn cùng câu lạc bộ với Viên Dự lần trước trên phố. Ở độ tuổi này, con trai vốn đang ở giai đoạn cuối của "bệnh trung nhị", lại uống đủ rượu, một lúc đều tưởng mình là giang hồ hiệp khách, cãi nhau với Chu Tráng Tráng.
Viên Dự cũng nhìn thấy Trần Lâm Hổ, mắt lóe lên chút cảnh giác và chế giễu, khóe miệng hơi nhếch xuống, quay đầu gọi bạn mình: "Thôi thôi, không phải còn đi net café à, đừng chấp chúng nó làm gì."
"Là tao không thèm chấp chúng mày thì có!" Chu Tráng Tráng không phục, còn định nói nữa thì bị Cao Nhất Đẳng đẩy một cái, mới bực bội ngậm miệng lại, "Hổ con, Thượng Đại Học, bàn chúng ta ở trong số 33, đi thôi đi thôi, lần sau không đến quán này nữa, đúng là xui xẻo."
Thượng Thanh Hoa sớm nhận ra tình hình không ổn, cũng sợ Trần Lâm Hổ lại như lần trước phát điên, vội vàng đi vào trong.
Trần Lâm Hổ liếc nhìn Viên Dự, không thèm để ý, bước theo.
Hai người đi gần nhau, Viên Dự còn cười chào: "Trùng hợp nhỉ Trần Lâm Hổ, có cơ hội ăn cơm cùng nhau không?"
"Ăn cứt đi." Trần Lâm Hổ khẽ động môi, không chớp mắt chửi một câu, nhưng chân vẫn không dừng lại.
Chu Tráng Tráng đến kéo cậu, nói nhỏ: "Đừng để ý tới nó, đúng là thằng ngu, nhìn nó là phát bực!"
Thật ra có rất ít người Chu Tráng Tráng nhìn thuận mắt, "nhìn là phát bực" gần như là câu cửa miệng của gã, lúc này Trần Lâm Hổ lại hoàn toàn đồng ý, lười không thèm nói chuyện với Viên Dự nữa.
Hai nhóm người đi qua nhau trong lối đi không rộng lắm, bỗng nghe thấy giọng nói hơi lờ đờ nhưng vang rất to của người bạn cùng câu lạc bộ với Viên Dự từ phía sau: "Đây không phải thằng khốn hôm trước sao? Cái thằng, thằng mày nói là thằng đồng tính chết tiệt ấy?"
Máu Trần Lâm Hổ đột nhiên lạnh đi. Cậu khựng lại, ngẩng mắt lên, Thượng Thanh Hoa và Chu Tráng Tráng đều hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn cậu, Cao Nhất Đẳng lo lắng đến nỗi mặt mày trắng bệch, đứng ngây người tại chỗ, bối rối nhìn Trần Lâm Hổ.
Phía sau Viên Dự cười nói vài câu, đầu óc Trần Lâm Hổ đột nhiên trống rỗng.
Cậu chưa bao giờ nghĩ bí mật sẽ bị phơi bày trắng trợn như vậy, cũng không biết phải xử lý thế nào, bỗng nhiên hiểu tại sao Trương Huấn luôn bảo cậu phải từ từ - bởi vì anh đã từng trải qua nỗi đau bị phơi bày dưới ánh mắt của người khác.
Trần Lâm Hổ chỉ cảm thấy như bị rút hết gân cốt, người không còn phản ứng gì. Tầm nhìn có chút mơ hồ, sau khoảng trống lớn trong đầu, cậu lại lập tức bắt đầu suy nghĩ phải đối phó thế nào.
Ở đây đông người, đánh nhau không tốt, ít nhất phải để đám 307 đi đã rồi tính sau.
Còn chuyện giải thích với 307 thế nào, đó là vấn đề khác.
Trương Huấn mà biết chuyện này chắc sẽ tức điên lên mất.
Chắc sẽ đau lòng lắm, xót xa lắm.
Bữa cơm này, đếch ăn nữa!
Trần Lâm Hổ vừa nắm chặt tay định quay người lại, bỗng nghe bên tai một tiếng gầm giận dữ: "Đệt mẹ mày! Mày dám nói về anh em tao nữa thử xem?! Đấm chết mẹ mày giờ, thằng chó đẻ!"
Chưa kịp phản ứng, Chu Tráng Tráng đã như hóa thân thành hung thần, lao vút ra, nắm đấm nhắm thẳng đầu thằng vừa mới nói.
Đám Viên Dự hoàn toàn không ngờ còn có kẻ quay lại đánh úp, đều đứng ngây ra tại chỗ. Trong chớp mắt, gã kia đã lãnh trọn cú đấm, ngồi bệt xuống đất, đầu óc quay cuồng.
"Chúng nó nói mày mà mày chỉ biết chịu đựng à?!" Chu Tráng Tráng chỉ vào mũi Viên Dự, trừng mắt nhìn Trần Lâm Hổ, lỗ mũi còn phì phò thở, "Được không đấy Trần Lâm Hổ? Lên đi! Đệt mẹ, chúng nó năm đứa đấy, trông cậy hết vào mỗi tao à?!"
Trần Lâm Hổ hoàn hồn, không biết nên phản ứng thế nào, ngọn lửa ức chế trong lồng ngực như biến chất vọt ra ngoài, ngược lại còn nhen nhóm chút khoái cảm, vừa buồn cười vừa sảng khoái.
"Hả? Hả?" Cao Nhất Đẳng bối rối, "Làm gì vậy? Hả?"
"Hai ông ra ngoài đợi một lát đi," Trần Lâm Hổ ném lại một câu rồi cũng lao lên, "Xong ngay thôi."
Thượng Thanh Hoa cũng tỉnh táo lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tức giận đến mức bật cười: "Coi thường ai hả? Đệt mẹ mày!!"
Nói xong, y chộp cái đĩa sắt trên xe đẩy nhỏ bên cạnh, lao về phía đám người đang vật lộn với nhau, vung lên đập một cái.
Theo tiếng "xoảng" vang lên, màn đánh nhau cứ thế bắt đầu một cách hỗn loạn.
Trong quán lẩu chật chội không đánh được, hai nhóm từ trong quán đánh ra ngoài, may mà không gây thiệt hại gì cho chủ quán, chỉ là dọa sợ mấy cô gái đến ăn.
Tiếng la hét và tiếng đấm đá hòa quyện, Cao Nhất Đẳng đứng ngây người, đầu óc như có thiên thần ác quỷ đấu tranh nửa phút, rồi cắn răng dậm chân lao vào, vừa xô đẩy hai nhóm ra khỏi quán, vừa dẫn họ đến chỗ vắng vẻ hơn, vừa phải để ý xem có bảo vệ nào đến không.
Mối "thâm thù" giữa Trần Lâm Hổ và Viên Dự từ cấp ba cháy đến đại học, ngọn lửa trong cuộc xung đột này như đổ thêm dầu, bùng lên cao đến hai trượng, đôi mắt cả hai đỏ ngầu vì giận dữ. Cao Nhất Đẳng hạ gục một tên yếu nhất, giờ đang vật lộn kịch liệt với tên khác, Thượng Thanh Hoa thì suýt nữa đã giật tóc đối phương.
Gần 10 giờ tối, thành phố nhỏ ngoài những quán lẩu đông đúc thì hầu hết cửa hàng đều đóng cửa, người xem náo nhiệt cũng ít hơn ngày thường, nhưng không ngăn được hai nhóm đánh nhau nảy lửa.
Bên Trần Lâm Hổ nhờ có cậu và Chu Tráng Tráng là hai chiến binh, rất nhanh đã áp đảo phe Viên Dự. Viên Dự đã từng bị Trần Lâm Hổ đánh rụng răng một lần, thù mới hận cũ sớm muốn trả hết, vốn tưởng mình có thể dựa vào đông người mà vùng lên, nào ngờ ngày xưa hắn không đánh lại Trần Lâm Hổ, bây giờ bọn họ cũng không đánh lại 307, rượu đều bị đánh tỉnh hết rồi, cũng không cứu vãn được tình thế suy sụp của phe mình.
"Mày tưởng mày ngon lắm hả? Thằng đồng tính chết tiệt!" Viên Dự không giữ nổi vẻ giả tạo trên mặt nữa, chửi bới om sòm, vừa chửi vừa hét với mấy người bạn cùng phòng của Trần Lâm Hổ, "Nó thích con trai, là đồ biến thái! Ở chung phòng với nó, chúng mày không thấy ghê tởm à? Thằng đồng tính chết tiệt, đồ biến thái—"
Trần Lâm Hổ nghiến răng, túm cổ Viên Dự, bóp đến nỗi hắn không thể phun ra thêm lời nào.
"Liên quan gì đến mày?!" Thượng Thanh Hoa gào to, "Thích con trai chọc đúng chỗ đau của mày à mà mày la to thế?! Giáo dục thai nhi cũng chưa hoàn chỉnh phải không hả thằng cờ hó!—Còn giật tóc tao, đậu mẹ mày còn dám giật tóc bố mày nữa à?!"
Nhân viên quán lẩu cầm điện thoại chạy ra, chỉ vào bọn họ hét lớn: "Đánh nữa tôi gọi công an đấy! Mấy đứa ở trường nào? Trường Kỹ thuật hay Sư phạm? Đừng chạy, đừng chạy!"
Trần Lâm Hổ từ nhỏ đến lớn luôn một mình chiến đấu, chưa bao giờ biết thế nào là đánh nhóm, một lúc cũng không chắc bốn người bọn họ có tính là "nhóm" không. Cậu chỉ cảm thấy lần đầu tiên có nhiều người cùng cậu hành động bất chấp đạo đức như vậy, cả người đều nóng ran, đột nhiên cảm thấy Viên Dự cũng chẳng đáng để cậu nghiêm túc căm hận nữa.
Thượng Thanh Hoa và Cao Nhất Đẳng mỗi người một bên, kéo cậu và Chu Tráng Tráng chạy như bay. Bốn chàng trai phóng như gió dọc theo con đường nhỏ, phía sau là tiếng gào thét giận dữ của nhân viên quán, Viên Dự và một người khác của khoa Kỹ thuật nằm dưới đất cố gắng lắm mới đứng dậy được, dìu nhau khó nhọc chạy đi theo hướng khác.
Dù không quen thuộc khu vực này, nhưng cả bọn như được tiêm doping, cứ chạy miết không ngừng. Len lỏi qua những con hẻm tối om và khe hở giữa các tòa nhà, Trần Lâm Hổ mơ hồ cảm thấy ánh sáng khi tỏ khi mờ, đường xá rối rắm không có đầu mối, tựa như cuộc đời hơn mười năm qua của cậu, chưa bao giờ biết phải đi về đâu, lối thoát nằm ở nơi nào—
"Phía trước!"
Chẳng rõ ai hô lên một tiếng, bốn chàng trai cuối cùng cũng thoát khỏi khu dân cư chật chội giữa lòng thành phố, chạy ra được đường chính.
Quán lẩu và nhóm của Viên Dự đã bị bỏ lại đằng sau từ lâu, bốn chàng trai chạy đến đứt hơi, chẳng còn sức đâu mà để ý, cứ thế ngồi phịch xuống vệ đường, thở hổn hển từng hơi dài.
Dưới ánh đèn đường ấm áp trên con đường chính sáng trưng, bốn "đấu sĩ" trông chẳng mấy đẹp đẽ hiện ra.
Bốn thành viên của 307 nhìn nhau dò xét: người thì tóc tai rối bù như chổi lông gà, kẻ thì quần rách một lỗ, người môi sứt mẻ, kẻ thì cổ và tay đầy vết cào xước đỏ au. Điểm chung duy nhất là tất cả đều mặt mũi lem luốc, như thể mới lăn lộn trên đất mấy vòng.
"Này," Thượng Thanh Hoa thở dài sườn sượt, giọng run rẩy vì phấn khích và mệt mỏi, "Quán lẩu đó trông ngon phết, lúc đánh nhau tôi ngửi thấy mà đói cả bụng."
Cả bọn bỗng "ồ" lên cười vang, ngồi bên vệ đường cười rũ rượi như bốn tên côn đồ nhỏ.
Đây là lần đầu tiên sau khi đánh nhau, Trần Lâm Hổ không có cảm giác trống rỗng nào.
Hôm nay cậu đã tham gia một vụ ẩu đả tập thể!
Đường đường chính chính, đánh nhau ở nơi đông người, hoàn toàn trái ngược với lý thuyết "đánh nhau phải tìm chỗ vắng vẻ" của Trương Huấn.
Bảo Tượng quả là một nơi kỳ lạ, ở đâu cũng đầy rẫy những cuộc phiêu lưu làm đảo lộn nhận thức của Trần Lâm Hổ.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Đã sướng chưa Hổ con?