Sáng hôm sau, Trần Lâm Hổ bị đánh thức bởi tiếng hát "Nhiệt huyết của em như ngọn lửa hồng" phát ra từ cái radio của lão Trần. Cậu tỉnh dậy trong tâm trạng hốt hoảng như lửa cháy đổ thêm dầu.
Màn kịch mở đầu ngày mới ở khu tập thể cũ đã bắt đầu từ lâu. Đứa trẻ hôm kia không chịu đi học múa hôm nay vẫn gào khóc ầm ĩ, nhưng lần này có thêm giọng nam cao của một thằng bé không muốn đi học thư pháp hòa theo, nên không còn độc chiếm sân khấu nữa.
Lũ trẻ trong khu tập thể cứ như mấy bụi hẹ, cùng lớn lên một thời và cùng bị cắt đi một lúc. Nhưng mỗi lứa đều để lại những giọt nước mắt của tuổi trẻ yêu tự do, ghét học hành.
Trần Lâm Hổ, chàng hẹ nửa già nửa non, vì đêm qua ngủ không ngon nên dù đã rửa mặt vẫn chưa tỉnh hẳn. Cậu bị lão Trần nhét cho hai túi rác đuổi ra khỏi nhà, vẫn trong trạng thái như mộng du. Khi bước ra khỏi tòa nhà số 2, ánh nắng ban mai chiếu vào khiến ba hồn bảy vía của cậu suýt tan tác.
Trong lúc đang sắp tan tác, cậu nhìn thấy Trương Huấn đang cưỡi chiếc xe đạp điện qua ánh nắng. Anh trông còn thảm hại hơn cả cậu, gục đầu trên tay lái xe chào hỏi hai bà đi chợ.
Hai bà già đã trải qua cuộc chiến chợ sớm nên trông khỏe khoắn gấp trăm lần Trương Huấn và Trần Lâm Hổ. Họ say sưa chia sẻ với Trương Huấn đủ thứ chuyện từ giá cả đến tin đồn.
Trên mặt Trương Huấn chẳng hề có chút dấu hiệu khó chịu nào. Anh híp mắt cười, vừa "ừ ừ" đáp lại một cách chân thành, vừa chen vào những câu nịnh nọt đúng lúc như "Chỉ có thím mới mặc cả được giá ngon này" hay "Rau tươi thế này thì siêu thị làm sao mà có được".
Dù là bà già hay cô gái, ông lão hay thanh niên, Trương Huấn đều có thể nịnh một câu khiến người ta mát lòng.
Trần Lâm Hổ gần như không thể nhớ nổi vẻ mặt của Trương Huấn khi đối phương cầm gậy sắt bước ra khỏi nhà tối hôm qua.
"Ồ, chủ nhà trẻ," Trương Huấn tiễn hai bà già đi với vẻ mặt đắc ý, ngẩng đầu nhìn thấy Trần Lâm Hổ đang đứng ở cửa tòa nhà số 2, "Đã là địa chủ rồi mà vẫn phải tự đi đổ rác à?"
Trần Lâm Hổ hai tay xách túi rác, nhưng khí thế như đang xách túi đựng xác người: "Tiên hạc còn phải cưỡi xe đạp điện, tôi chỉ đi bỏ bọc rác thôi thì có là gì."
Trương Huấn bật cười, vẻ mặt nghiêm túc của Trần Lâm Hổ khi đáp lại khiến anh có cảm giác như mình đang bắt nạt một đứa trẻ ngoan.
"Tối hôm qua..." Trương Huấn mới nói được ba chữ đã dừng lại, nhìn về phía sau Trần Lâm Hổ.
Một người phụ nữ đi giày cao gót bước ra từ tòa nhà số 2, khuôn mặt trang điểm cẩn thận mang theo tâm trạng căng thẳng. Khi đi đến cửa, chị ta liếc nhìn Trần Lâm Hổ, hơi gật đầu coi như chào hỏi, rồi quay sang Trương Huấn: "Tiểu Trương, sớm thế này đã đi làm à?"
"Có nhân viên bị ốm, gọi tôi đến thay ca," Trương Huấn cười đáp, "Chị Đinh, Vũ Lạc đâu?"
Người phụ nữ quay đầu nhìn vào hành lang, theo sau là một cậu bé đeo túi vẽ, đầu cúi gằm. Đôi mắt sau cặp kính dày cộm sưng vù như hai quả hạch đào. Nghe tiếng gọi, cậu bé ngẩng đầu lên, nở một nụ cười yếu ớt với Trương Huấn: "Thầy Trương."
Cậu bé dừng lại một chút, rồi nhìn sang Trần Lâm Hổ, ấp úng vài tiếng rồi lại cúi đầu xuống.
Trần Lâm Hổ nhận ra đây chính là cậu bé đã nhìn qua khe cửa của căn hộ phía đông tầng hai tối hôm qua.
"Đây là Trần Lâm Hổ, cháu trai ông Trần," Trương Huấn làm như không nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng và đôi mắt sưng vù của cậu bé, đóng vai trò người giới thiệu, "Còn đây là chị Đinh và con trai chị, Đinh Vũ Lạc, họ ở đối diện phòng tôi."
Nhân cơ hội này, Đinh Bích Phương gật đầu với Trần Lâm Hổ lần thứ hai: "Chúng ta đều là hàng xóm, có dịp ghé nhà chơi nhé."
Thái độ bình thường, như thể vụ ồn ào đêm qua chưa từng xảy ra.
Thấy Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng, Đinh Bích Phương bước đi, vừa đi vừa từ biệt: "Tôi đi trước đây. Vũ Lạc, con không nhanh lên là lại muộn học đấy!"
Đinh Vũ Lạc cúi đầu bước ra ngoài hai bước, khi đi ngang qua Trần Lâm Hổ, cậu bé khẽ nói bằng giọng nhỏ xíu: "Cảm ơn anh. Xin lỗi vì tối qua đã làm phiền."
Chưa kịp để Trần Lâm Hổ trả lời, cậu bé đã bước đến trước mặt Trương Huấn và nói nhỏ: "Xin lỗi vì đã làm phiền thầy Trương."
Nói xong định bỏ đi, nhưng bị Trương Huấn gọi lại.
Trương Huấn móc từ trong túi quần ra một viên kẹo ném cho cậu bé: "Ăn tạm đi. Chạy nhanh lên còn kịp ăn sáng đấy."
Đinh Vũ Lạc nắm chặt viên kẹo trong tay rồi chạy đi, cái túi vẽ to đùng đeo trên vai gầy yếu của nhóc cứ lắc lư.
Những u ám của đêm qua không để lại dấu vết nào trên gương mặt người lớn, chỉ có thể tìm thấy dấu hiệu qua đôi mắt sưng đỏ của đứa trẻ.
Trần Lâm Hổ nhớ lại câu nói bị cắt ngang của Trương Huấn bắt đầu bằng "Tối hôm qua", tưởng rằng anh định thảo luận về vụ ồn ào đêm qua, nhưng cậu chẳng hứng thú gì với chủ đề này, đang định xách túi rác đi thì dừng chân, quay trở lại.
"Anh đã xem tin nhắn tôi gửi chưa?" Trần Lâm Hổ hơi ngượng ngùng, ho khan một tiếng, "Tôi có thể dùng được không?"
Trương Huấn gần như ngay lập tức nhớ lại cảm giác con mèo tam thể cọ vào tay mình.
Khác với giọng điệu lạnh lùng mà Trương Huấn tưởng tượng, có lẽ vì mái tóc rối bù của Trần Lâm Hổ trông giống như bờm mèo xù lên, khiến vẻ ngoài của anh chàng đại ca cứng rắn bị giảm đi hai phần ba, chỉ còn lại giọng nói cứng cỏi để cứu vãn ấn tượng ban đầu về cậu.
Trương Huấn nuốt lại bốn chữ "Không hay lắm đâu" vào bụng, rút từ hộp thuốc ra một điếu để che giấu khóe miệng đang nhếch lên quá cao: "Tôi vừa định nói về chuyện này đây. Tôi đã xem rồi, chẳng phải cũng đã trả lời rồi sao? Cậu chưa thấy à?"
Trần Lâm Hổ sửng sốt một chút, từ lúc thức dậy đến giờ cậu chưa kịp xem điện thoại, nghe vậy liền đặt một túi rác xuống, lấy điện thoại ra xem.
Bỏ qua lời mào đầu mà Trương Huấn dùng để hoàn thiện hình tượng hạc tiên, Trần Lâm Hổ vô thức đọc dòng tin nhắn thứ hai anh gửi tới: "Bé Hổ háu ăn."
Nói xong cảm thấy có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên nhìn Trương Huấn: "...Đây là tên WiFi của anh à?"
Trương Huấn tối qua đầu óc mơ hồ nên không nhận ra sự tinh tế trong đó, lúc này bị Trần Lâm Hổ đọc ra, một cảm giác ngượng ngùng bỗng dâng lên, như thể biệt danh thời trung học của mình bị đọc công khai, lại còn vô tình trùng với biệt danh của một bạn cùng lớp cũng đang trong giai đoạn trung học.
"Hiểu lầm rồi," Trương Huấn cố gắng giải thích, "Bé Hổ là tên con mèo tôi nuôi."
Trần Lâm Hổ cảm thấy da đầu tê ran, lại nhớ về buổi học thành ngữ hồi tiểu học của mình.
Ánh nắng buổi sáng chiếu rọi lên hai cái xác biết đi, khó phân biệt ai đang xấu hổ hơn.
Trần Lâm Hổ buộc phải vi phạm nguyên tắc sống "ít nói làm nhiều" của mình, vụng về tìm cách hạ thấp tình huống: "Trước đây tôi từng thấy một cái tên là "Bé Hổ không tắm"."
Trương Huấn suýt bị cái bậc thang Trần Lâm Hổ đưa ra làm vấp ngã sấp mặt.
"À," Trương Huấn tiếp tục mỉm cười với phong thái của người trưởng thành, ngón tay cào cào một miếng da bong trên tay lái xe, "Cũng là của tôi đấy."
Trần Lâm Hổ cảm thấy nụ cười của Trương Huấn có dấu hiệu sắp vỡ ra, ánh mắt đành phải quay lại màn hình điện thoại để đọc dòng thứ ba. Chưa kịp đọc ra tiếng thì Trương Huấn đã như bị điện giật, bật thẳng người trên xe đạp điện: "Mật khẩu thì khỏi đọc, bái bai."
Nói xong, anh đạp chân lên bàn đạp, chiếc xe cũ kỹ kêu leng keng rồi chạy khuất khỏi tầm nhìn của Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ nhìn theo hướng Trương Huấn đi, rồi lại nhìn mật khẩu.
hugeDDbig.
Kết nối WiFi thành công, Trần Lâm Hổ trao đổi bản thảo với khách hàng và nhận phản hồi, đánh dấu những phần cần chỉnh sửa xong mới chợt nhớ ra, liệu mật khẩu này có ẩn chứa điều gì bí ẩn chăng?
Cậu suy nghĩ lơ đãng cho đến tận giờ ăn trưa mà vẫn chưa hiểu ra, cho đến khi lão Trần kết thúc cuộc chiến cờ với lão Liêu nhà đối diện. Nghe động tĩnh thì chắc là thua khá thảm, giọng điệu nói chuyện với hàng xóm đi xuống cầu thang nghe như súng nổ: "Sao giờ mới ra ngoài thế cô Phùng? Đã bảo đừng ăn cay mà, nhìn cái miệng kìa, sưng chù vù như bị ong đốt ấy."
Cô Phùng ở tầng bốn, nói chuyện với giọng địa phương khá nặng: "Ôi dào ông Trần ơi, đừng nói thế chứ? Đây là son môi mà!"
Trần Lâm Hổ đang uống nước, bị sặc ho sù sụ. Cậu vội vàng mở cửa trước khi ông nội làm mất lòng người ta.
Lão Trần xoa đầu hói, vểnh tai mới nghe rõ giọng địa phương của cô Phùng. Cô Phùng trông chừng ba mươi mấy tuổi, che miệng son đỏ chót nói với lão Trần: "Ngủ không ngon nên dậy muộn, chẳng lẽ tối qua ông ngủ ngon à? Hành lang ồn ào thế, con ngủ không được."
Rõ ràng cô ta muốn nói về chuyện tối qua, nhưng tiếc là gặp phải lão Trần ngủ say như chết, ông bèn cắt ngang câu chuyện một cách gọn gàng: "Tôi á? Tôi ngủ ngon lắm, cả đêm không mơ gì hết!"
Cô Phùng há hốc miệng, không tìm được câu nào để tiếp tục, quay đầu thấy Trần Lâm Hổ, liền tìm cớ để lảng đi: "Nhóc Hổ phải không, chị ở tầng bốn phía tây, có dịp lên chơi nhé." Nói xong lại nhìn Trần Lâm Hổ thêm vài lần, khen ngợi, "Thằng bé này trông thật oai phong."
Trần Lâm Hổ không để ý đến từ ngữ độc đáo của cô ta, chỉ gật đầu lạnh nhạt, cô Phùng chào hỏi xong rồi ngâm nga bước đi.
"Nhanh, nhanh vào nhà," lão Trần nhanh nhẹn như thỏ, lẻn vào nhà, "Đừng lề mề nữa, kẻo lát nữa lại có người tán gẫu với ông, ông nghe cả buổi sáng rồi!"
Trần Lâm Hổ đóng cửa lại, nghe ra điều gì đó không ổn từ lời nói của ông nội: "Nghe cả buổi sáng là sao ạ?"
"Thì chuyện cổ vừa nói ấy," Lão Trần đặt radio và quạt nan lên bàn, ngồi xuống uống nửa cốc nước, "Để ông nói cho mày nghe, ông vừa ngồi xuống trước cửa tiệm cắt tóc, cứ một đợt người đến là lại kể cho ông nghe vụ tiếng ồn ở tầng hai tối qua, cả buổi sáng đã có ít nhất ba đợt người. Mày đoán xem, đến đợt thứ tư vừa nói được nửa câu đầu, nửa câu sau ông mày đã thuộc lòng rồi."
Xem ra lão Trần cũng biết Trần Lâm Hổ đã đóng vai trò gì tối hôm qua, nhưng không có hứng thú nói về chuyện đó, chỉ xoa đầu bảo Trần Lâm Hổ hâm nóng đồ ăn còn thừa từ bữa trưa hôm qua mà cô giúp việc nấu.
Trần Lâm Hổ không thích cảm giác này, giống như cảm giác khi cậu nghe được đủ loại tin đồn nhảm trong nhà vệ sinh hồi cấp ba vậy.
Nhàm chán.
Cậu không thích những người lan truyền thông tin này, cũng chẳng thích cả những người tiếp nhận thông tin.
"Này," Lão Trần vừa ăn vừa đá Trần Lâm Hổ một cái, "Không vui à? Nhìn mặt mày kìa, sắp có thể đi trừ tà luôn rồi đấy."
Trần Lâm Hổ nhướn mắt lên: "Không có gì."
"Mày không thích nghe người ta nói linh tinh chứ gì," lão Trần nói trúng tim đen, "Khu tập thể này có bao to, mày ăn cơm trong nhà bị hóc xương một cái, hôm sau ra ngoài ai cũng hỏi mày đã hết nghẹn chưa. Thôi, cứ quen đi là được, họ cũng không phải người xấu đâu."
Trần Lâm Hổ thấy ông nội có vẻ thản nhiên quen thuộc, không nhịn được nói: "Ông đâu có như vậy."
Lão Trần không tọc mạch cũng chẳng hỏi han, rất có nguyên tắc làm người.
"Ông mày chỉ là lười nói thôi," Lão Trần không cho là vậy, "Trong khu này nhà nào chẳng có chuyện phiền lòng, hôm nay nói về chuyện của cô Đinh và chồng cũ, ngày mai lại là chuyện bà Trương với con dâu... Khu tập thể cũ có gì mới mẻ đâu, sống lâu rồi ai cũng chỉ là cọng rau cải bẹ, củ cà rốt khô trong miệng người khác, một đĩa rau dùng để ăn cơm thôi. Ai cũng khổ nhưng chẳng ai xấu cả, mày không quen cũng phải quen thôi."
Trần Lâm Hổ suýt bật cười vì lời nói văn thơ của ông nội, nhưng nghĩ đến "cọng rau cải bẹ" và "củ cà rốt khô" thì lại thấy chẳng có gì đáng cười.
"Không quen nổi, phiền người ta thì vẫn là phiền," Trần Lâm Hổ cúi đầu ăn cơm, "Cháu không có tâm thái như ông."
Lão Trần đặt đũa xuống, túm lấy đầu đứa cháu trai lớn mà xoa xoa.
"Bướng bỉnh," Lão Trần thở dài, "Mày có ngã sấp mặt xuống đất cũng bảo là tự nguyện liếm bùn."
Trần Lâm Hổ không đồng tình với tiếng thở dài của ông nội, gắp miếng thịt viên cuối cùng, lão Trần lập tức ngừng thở dài, bắt đầu mắng Trần Lâm Hổ cướp đồ ăn.
"Mày đi vẽ tranh đi, đi chơi game đi. Đi đi đi," Lão Trần nói, "Đừng lượn lờ trước mặt ông. Nhìn thấy bản mặt mày là không bực nổi với người khác nữa, đồ con hổ."
Vì cái tên xui xẻo này mà từ nhỏ, mỗi khi người nhà mắng cậu cũng phải dính dáng đến thú dữ.
Trần Lâm Hổ bỗng nhiên liên tưởng đến hai cái tên Wifi có vẻ ẩn ý của Trương Huấn, và cái mật khẩu mà cậu vẫn chưa hiểu rõ là có ý gì.
Chuỗi chữ cái trông có vẻ đơn giản nhưng lại như ẩn chứa điều gì đó bí ẩn, giống như con người Trương Huấn vậy, khiến Trần Lâm Hổ cảm thấy một sự kỳ lạ, như thể dưới vẻ ngoài văn nhã kia là một cốt cách tiềm ẩn chuyên hại người.
Trần Lâm Hổ không ngờ rằng, cậu sẽ sớm khám phá ra câu trả lời về mật khẩu đó.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Bé hổ chẳng còn chút tôn nghiêm nào.