Ánh mắt ướt át của Trần Lâm Hổ như một chất chống cháy, dập tắt ngọn lửa giận dữ đang bùng lên trong lòng Trương Huấn. Cơn giận của anh chưa kịp bùng phát đã bị chặn lại giữa chừng, để lại một làn khói dày đặc khiến trái tim anh mềm nhũn và chua xót.
Trương Huấn thầm nghĩ, sắp điên rồi, sớm muộn gì mình cũng bị thằng nhóc cứng đầu này làm cho phát điên mất.
Ngọn lửa giận dữ chưa kịp bùng lên đã tắt ngấm, Trương Huấn ngồi phịch xuống ghế, bực bội ngậm điếu thuốc.
Trần Lâm Hổ vẫn đang trừng mắt nhìn anh như một con thú bị dồn vào chân tường, dường như nếu Trương Huấn không đưa ra câu trả lời thì đó là một tội ác tày trời vậy.
Đúng là một con hổ không có đầu óc mà chỉ khoác lớp da người. Nếu không nhờ chút giáo dục 9 năm làm nền tảng, lúc này Trương Huấn nghĩ có khi cậu đã nhe nanh múa vuốt cắn người rồi.
"Em bảo không cho anh dỗ dành," Trương Huấn châm thuốc, cố nén ngọn lửa giận đang sắp bùng lên lần nữa, "Em cứ động một tí là nổ tung lên thế này, em nghĩ anh có thể nói chuyện tử tế với em được không?"
Khi Trần Lâm Hổ nổi nóng thì chẳng còn biết ai là ai nữa, cứ cứng đầu cứng cổ đứng im không nhúc nhích.
Trương Huấn tức điên lên, suýt nữa thì ném cái bật lửa xuống đất, chỉ tay ra cửa quát lớn: "Hoặc là em quay lại ngồi xuống đàng hoàng, hoặc là em cút ngay bây giờ, ra khỏi cánh cửa này anh sẽ—"
Lời nói bỗng nghẹn lại.
Nhưng lời đe dọa trong câu nói đó, Trần Lâm Hổ nghe rõ mồn một. Hiếm khi nào trong lúc bướng bỉnh mà cậu lại cảm thấy bất an như vậy. Đôi mắt đen láy ướt át nhìn Trương Huấn, chờ đợi một phán quyết nào đó khiến cậu thêm đau lòng.
Bàn tay Trương Huấn lơ lửng hồi lâu, môi mấp máy vài lần, nhưng không tìm được lời nào thích hợp để nói tiếp.
Thì sao? Thì sẽ không nhận cậu nữa? Thì đừng bao giờ bước vào đây nữa?
Trương Huấn chỉ cần nghĩ đến mấy từ đó thôi đã thấy lòng nhói đau. Anh không thể nói ra những lời cay độc với Trần Lâm Hổ, nhưng vẫn nhớ như in vẻ mặt chính nghĩa khi cậu khi chất vấn về tình cảm của anh, lập tức khiến anh tức tối trong lòng.
Thật đúng là hèn nhát, người ta thốt ra những lời tàn nhẫn dễ dàng như ném đậu, đến lượt mình thì ngay cả một câu chửi thề cũng phải suy đi tính lại xem nên nói sao cho nhẹ nhàng vô vị.
Dạ dày truyền đến từng cơn đau thắt, Trương Huấn thở ra một hơi khói, cau mày ngồi xuống ghế cong người, dùng nắm đấm đè lên bụng.
Trần Lâm Hổ đã quá rõ về dạ dày yếu ớt của Trương Huấn, thấy anh như vậy biết là tức quá độ, lập tức mất hết khí thế, lúng túng đứng ở cửa phòng ngủ.
Vài giây sau, cậu bước từng bước nhỏ lại gần.
"Nhặt kẹo lên đi," Trương Huấn một tay kẹp điếu thuốc, một tay đè lên dạ dày để giảm cơn đau, "Người ta tặng riêng cho em đấy."
Cuộc đấu khẩu và khiêu khích lẫn nhau vừa rồi đã kết thúc, Trần Lâm Hổ cũng không còn cái khí thế dám chửi trời chửi đất nữa. Cậu cúi người nhặt viên kẹo mềm bị Trương Huấn bóp méo trên thảm, đi tới ngồi xuống, đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng Trương Huấn.
Trương Huấn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, năm ngón tay cậu co lại với một lực đạo nhẹ đến mức ngay cả bóp con kiến cũng chẳng xong. Mắt anh bị khói thuốc làm cay, hơi ươn ướt. Anh quay đầu dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
"Uống thuốc nhé?" Trần Lâm Hổ hỏi.
Trương Huấn lắc đầu chưa kịp trả lời, cúi xuống thấy bàn tay trái Trần Lâm Hổ đặt trên đầu gối mình, nhíu mày kéo lại gần xem kỹ: "Làm sao mà bị thế này, sao không nói sớm?"
Trên bàn tay hổ có thêm mấy vết cào, có lẽ là lúc dùng tay trái túm cổ áo Tưởng Hướng Đông bị lão rùa đó cào trúng.
Mu bàn tay và cổ tay đều có thương tích, mấy vết máu bầm hằn sâu, kéo thành những vệt dài, Trần Lâm Hổ vốn da đã trắng, lúc này nhìn những vết máu me càng chói mắt hơn.
Lúc trước trên xe, Trương Huấn nắm tay phải cậu nên không phát hiện ra tình trạng này.
"Không sao đâu." Trần Lâm Hổ để mặc anh kéo tay xem, lại trở nên ngoan ngoãn như thường ngày.
Trương Huấn kéo ống tay áo cậu xuống, để lộ cổ tay, lập tức đau lòng không chịu nổi. Trong lòng chửi Tưởng Hướng Đông tám đời tổ tông, miệng lại chỉ thổi nhẹ lên vết thương đã đông một lớp máu: "Đau không?"
Trần Lâm Hổ lúc đầu lắc đầu, sau lại đổi thành gật đầu: "Hơi đau."
Sự thay đổi này quá rõ ràng, Trương Huấn không biết nên cười hay nên tức, hai tay nắm lấy bàn tay hổ lật đi lật lại xem mấy lần, thấy quả thật không có vết thương nào nghiêm trọng hơn mới thở phào: "Lát nữa khử trùng nhé."
"Ừm." Trần Lâm Hổ gật đầu rất hợp tác.
Lúc giận dữ thì ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cậu cũng dám cãi, giờ lại tự nhiên học được cách mềm mỏng và làm nũng.
Trương Huấn chỉ biết thở dài, cơn giận dữ sớm đã bị xoa dịu khi Trần Lâm Hổ xoa bụng anh lúc nãy, chỉ còn lại một mảnh đất cháy xém đầy bất lực. Anh nghiến răng nói: "Trần Lâm Hổ, em mà còn nói một câu nghi ngờ tình cảm của anh nữa, anh thật sự sẽ tức điên lên đấy."
Trần Lâm Hổ khi nãy nóng nảy ăn nói bừa bãi, giờ tỉnh táo lại, cũng biết những lời mình nói vừa rồi đã làm tổn thương Trương Huấn.
Vốn dĩ Trương Huấn là người có tính cách kín đáo, có thể vượt qua rào cản tâm lý để đối mặt và đáp lại tình cảm dành cho cậu đã là một bước tiến đáng kể. Sự nghi ngờ của Trần Lâm Hổ gần như phủ nhận ý nghĩa của bước tiến này.
Cậu thanh niên bồng bột cuối cùng cũng nhận ra điểm này, giọng nói nhỏ đi vì hối lỗi: "Em sai rồi."
Trương Huấn vừa nãy còn đang bừng bừng lửa giận, giờ lại trở thành kẻ mềm lòng dung túng, cúi mắt nhìn mu bàn tay đầy vết máu của Trần Lâm Hổ: "Không phải là chuyện ai đúng ai sai, Hổ con à. Ở chỗ anh, em chỉ có lúc bướng bỉnh đáng đánh, chứ không có chuyện gì đúng sai cả."
Trần Lâm Hổ nghe mà mơ hồ không hiểu, nhưng nắm bắt được điểm quan trọng, đó là Trương Huấn luôn chiều chuộng cậu.
"Vậy anh," Trần Lâm Hổ mạnh dạn lấn tới, nhắc lại chuyện cũ, "Sao cái gì cũng không nói với em? Cứ như có mấy lớp ngăn cách vậy."
Dù Trương Huấn có lảng tránh thế nào, Trần Lâm Hổ vẫn kiên định bám lấy chủ đề của mình.
Trong nhận thức của cậu, mọi vấn đề đều sẽ có câu trả lời hợp lý, Trương Huấn không thể né tránh, không thể nói mập mờ.
Trương Huấn không còn đường thoát, đành im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Thật ra ngày ở bên bờ sông ấy, anh đã định không còn lui tới với em nữa."
Câu nói này như chọc vào tổ ong bầu của Trần Lâm Hổ, khiến cậu lập tức nổi đóa, định rút tay ra đứng bật dậy.
"Nhưng anh đã không kìm lòng được." Trương Huấn chỉ một câu đã ấn cậu xuống, tay nắm chặt tay Trần Lâm Hổ với sức mạnh rất lớn, "Mấy ngày đầu sau khi trở về, anh luôn cảm thấy mình đã làm một việc không nên làm, không ngăn cản em khi em sắp rẽ vào con đường sai lầm, thật sự rất hổ thẹn."
Tính khí của Trần Lâm Hổ luôn thất thường như thị trường chứng khoán, sự cố chấp của cậu là điều mà Trương Huấn chưa từng gặp ở bất kỳ ai trong đời. Cậu lập tức gán cho Trương Huấn một tội danh: "Anh hối hận à?"
"Em có để cho người ta nói chuyện đàng hoàng không hả? Có để không?" Trương Huấn chỉ ghét cái tính cách nóng nảy này của cậu, "Nếu còn chọc tức anh nữa thì đứng góc tường mà nói chuyện với anh đi!"
Lúc này tay Trần Lâm Hổ vẫn đang nắm tay Trương Huấn, tất nhiên không muốn đứng góc tường chờ bị phạt, bất mãn ngậm miệng, cổ cứng ngắc không lên tiếng.
Trương Huấn thở dài, không biết là lần thứ bao nhiêu trong ngày: "Anh không hối hận đâu, anh chỉ muốn em cảm thấy thoải mái khi ở bên anh thôi. Em còn trẻ, còn nhỏ, không biết mình sẽ phải từ bỏ những gì. Những điều anh nói bây giờ em nghe không vào, nhưng sau này em sẽ hiểu thôi. Áp lực lúc đó không phải em bây giờ có thể tưởng tượng ra được. Thời gian qua anh đã hiểu ra, vì em cần có thời gian để từ từ hiểu được, nên anh chỉ có thể cố gắng làm cho em vui vẻ, hạnh phúc trước khi em hiểu ra mà thôi. Đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì anh lo là đủ rồi, em hiểu không?"
Cái cổ cứng đơ của Trần Lâm Hổ dần dần mềm xuống, vẻ mặt hung hăng cũng dịu đi, cậu bắt đầu cảm nhận được chút vị đắng chua trong lòng Trương Huấn.
Chỉ là lo lắng quá nhiều thôi. Trần Lâm Hổ thầm nghĩ với vẻ thiếu niên chưa hiểu được nỗi sầu, chỉ là không tin tưởng mình.
Họ lo lắng về hai hướng khác nhau, nhưng đều cảm thấy buồn bã như nhau.
"Em không hiểu," Trần Lâm Hổ nói khẽ, tay phải nắm chặt đầu gối Trương Huấn, "Vậy sao anh còn thích em làm gì? Em muốn cùng anh gánh vác mọi chuyện, chứ không phải là một kẻ vô dụng chỉ biết hưởng thụ tình yêu và được nuông chiều."
Trương Huấn nhất thời không nói nên lời.
Có lẽ ngay từ khi chào đời, Trần Lâm Hổ đã bị rút mất sợi dây "an tâm đón nhận tình cảm". Khiến cho cái vỏ bọc "nóng nảy", "hiếu chiến" và "cứng đầu" của cậu xuất hiện một khoảng sụp đổ mềm mại.
Khoảng trống ấy vừa vặn chứa đựng Trương Huấn, như một mái nhà trẻ trung nhưng vững chãi mà anh vô thức tìm kiếm bấy lâu nay.
Trong "tình yêu" của Trần Lâm Hổ, việc chia sẻ tâm sự với Trương Huấn là điều hiển nhiên.
Như một hồ nước trong vắt, mỗi giọt cảm xúc Trương Huấn đổ vào, Trần Lâm Hổ đều hứa sẽ cho anh thấy rõ hướng đi của chúng.
Trương Huấn bất ngờ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu rõ ràng của mình trong làn nước ấy, chợt nhận ra tình cảm có thể trong suốt đến vậy, bỗng cảm thấy bối rối, hai mắt cay xè.
"Em chưa từng thực sự thích ai cả, chỉ có mỗi anh thôi, Trương Huấn à." Trần Lâm Hổ ngồi xổm trước mặt Trương Huấn, ngẩng đầu nhìn anh, "Em muốn nói cho anh biết tất cả những gì em nghĩ. Em ước não bọn mình có thể nối với nhau bằng một sợi dây truyền dẫn, để em biết được anh vui buồn thế nào suốt 24 giờ một ngày."
Ý tưởng về sợi dây truyền dẫn khiến Trương Huấn hơi buồn cười. Anh nhìn thấy mình trong đôi mắt trong veo như hồ nước của Trần Lâm Hổ, nụ cười bất giác nở rộ, anh lẩm bẩm: "Vậy em sẽ phát hiện ra anh không phải là kiểu người em tưởng tượng đâu. Không hoàn hảo, không trưởng thành, không biết yêu đương, có khi còn khá ngu ngốc nữa."
"Em không cần một Trương Huấn giả tạo," Trần Lâm Hổ cố chấp đến chết, "Em muốn anh cho em thấy tất cả mọi mặt của anh."
Trương Huấn cúi đầu đặt tay Trần Lâm Hổ lên mắt mình, hơi ấm thiêu đốt mi mắt anh, người trước mắt lại đang thiêu đốt trái tim anh.
Dù là nước lạnh đến đâu, khi chạm vào ngọn lửa mang tên Trần Lâm Hổ, cũng sẽ sôi sục.
Trong sự tiếp xúc thân mật này, trong không gian chật hẹp này, dường như có thể nén chặt và dung chứa mọi cảm xúc.
Trần Lâm Hổ không kìm được mà cúi người về phía trước, dùng đầu ngón tay móc vào lòng bàn tay Trương Huấn, nhìn chằm chằm vào đôi môi mím chặt của anh, khẽ hỏi: "Em có thể nhìn không Trương Huấn, em có thể biết không?"
Em có thể sở hữu một anh chưa trưởng thành không?
Đó là một phần của anh mà cả đời này không ai khác biết đến.
Sau một hồi lâu, Trương Huấn khẽ gật đầu, rất nhẹ.
"Thực ra anh..." Giọng Trương Huấn nhỏ như tiếng muỗi kêu, "Rất ích kỷ, sợ rằng trong đời em sẽ xuất hiện người tốt hơn, nên anh muốn trở thành người tốt nhất trong mắt em. Khá ngốc, anh biết."
Tim Trần Lâm Hổ đập thình thịch, miệng như được nhồi đầy mật ngọt, lưỡi tê dại, nhất thời không biết nói gì, chỉ lúng túng đáp: "Đừng vội, anh thế nào, người tốt nhất sẽ như thế ấy."
Trương Huấn cúi đầu, không nhịn được cười khẽ, ngẩng đầu lên dùng hai tay véo má Trần Lâm Hổ: "Em xem ít phim ngôn tình lại đi. Học đâu ra mấy câu này vậy hả?"
"Không có." Trần Lâm Hổ nhíu mày, "Em không biết làm sao để anh coi em như một người đàn ông ngang hàng, cũng không biết nói những lời hay ho, nên anh nghĩ sao cứ nói thẳng cho em biết, được không?"
Đôi tay vò mặt cậu như vò bột mì dần dần nới lỏng, nhưng vẫn ôm lấy gương mặt cậu, ngón cái luyến tiếc vuốt ve đuôi mắt, gò má cậu.
Ánh mắt Trương Huấn mềm mại như bông: "Tính cách anh vốn thế này, thật ra khá... Anh sẽ nổi cáu, sẽ ghen tuông, sẽ lo được lo mất. Tất cả đều là áp lực cho em đấy, Hổ con à. Em sẽ phải đối mặt với áp lực từ ba phía: gia đình, xã hội và anh. Anh sợ em sẽ khó chịu."
"Khi anh nhịn giận để dỗ em," Trần Lâm Hổ nhìn anh hỏi, "Anh không thấy khó chịu sao?"
Cậu không phải đứa ngốc, cũng không phải kẻ vô tâm, cậu hiểu hết.
Không ai vô cớ bao dung một người có tính khí khó chịu, không ai vô cớ tiêu hao cảm xúc của mình để lấp đầy tâm trạng của người khác.
Những xúc cảm của con người, trước guồng quay vĩ đại của xã hội và trật tự chung thì có vẻ nhỏ bé mong manh, nhưng đối với người trong cuộc vẫn rất đáng trân trọng, nâng niu.
Ít nhất đối với Trần Lâm Hổ là vậy.
Khóe mắt Trương Huấn ửng đỏ, anh nghĩ trên đời này có lẽ không ai ngoan hơn Trần Lâm Hổ nữa. Dù khi nổi nóng cậu cứng đầu đến mức khiến người ta muốn đánh cho một trận, nhưng bên trong luôn là con người mềm mại nhất.
Trương Huấn áp trán mình lên trán Trần Lâm Hổ, như thể làm vậy có thể kết nối suy nghĩ, anh mỉm cười: "Không đâu, anh sẵn lòng mà."
"Em cũng vậy," Trần Lâm Hổ nói, "Em cũng sẵn lòng."
Bên ngoài đã là đêm tối. Khi cửa sổ và cửa ra vào đóng lại, họ trở thành hai bạo chúa duy nhất trong vương quốc nhỏ bé này.
Họ xích lại gần nhau trên đống đổ nát của riêng mình, tranh cãi thỏa thích rồi nhanh chóng xây dựng lại. Những viên gạch được đúc từ cảm xúc của cả hai hòa quyện vào nhau, dùng hơi ấm từ cơ thể và những lời âu yếm làm chất kết dính, dựng nên một tòa lâu đài mới bao bọc lấy cả hai.
Nếu một ngày nào đó lâu đài này sụp đổ, thì cứ để nó đè chết cả hai luôn đi.
Trương Huấn nghĩ, vậy anh sẽ bám chặt vào viên gạch có khắc câu "em cũng sẵn lòng" này rồi đập vào đầu mình.
"Lúc nãy anh chưa kịp nói," Trương Huấn cọ trán vào tóc mái của Trần Lâm Hổ, vì quá gần nên trong mắt cả hai chỉ có hình bóng của đối phương, "Mấy ngày qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh thích em. Anh có thể hẹn hò với em không?"
Trần Lâm Hổ bình tĩnh cảm nhận bức tượng đá của đứa trẻ cứng đầu cuối cùng trong lòng mình bị Trương Huấn phá vỡ. Từ nay, chỉ còn lại những bức tượng của đứa trẻ hạnh phúc.
"Được," cậu nói, "Chúng ta có thể hẹn hò cả đời."
Trương Huấn không nhịn được cười. Anh vẫn cảm thấy Trần Lâm Hổ có nét trẻ con không thể xóa nhòa, nhưng lại yêu điều đó đến chết được.
"Đây có được tính là lời "tuyên ngôn tình yêu" không?" Trương Huấn trêu chọc.
"Chắc được," Trần Lâm Hổ đáp, "Em cũng không biết nữa."
"Tuyên ngôn thì phải có con dấu mới có hiệu lực," Trương Huấn nghiêm túc nói, "Bây giờ anh phải đóng dấu cho em, em nghĩ sao?"
Trần Lâm Hổ không hiểu ý anh lắm, cậu chỉ cảm thấy mặt mình được Trương Huấn vuốt ve, trán chạm vào trán Trương Huấn, cả người như đang ngâm trong hũ mật, thực sự không hiểu đóng dấu là gì.
Cho đến khi môi cậu được phủ lên một lớp ấm áp mềm mại, môi Trương Huấn áp lên.
Trong đêm đen, trong vương quốc nhỏ bé không ai biết đến, hai người đưa ra lời tuyên thệ, dùng nụ hôn làm con dấu không thể phá hủy, khắc sâu cảm giác vĩnh viễn khó quên lên cơ thể đối phương.
Một nụ hôn đơn giản, môi chạm môi trong chốc lát rồi tách ra, để lại cảm giác tê dại và ngứa ngáy.
Mắt Trần Lâm Hổ từ đầu đến cuối không hề nhắm lại, đôi mắt đen trắng rõ ràng không chút tạp chất cứ nhìn chằm chằm vào Trương Huấn, như một chú hổ con vừa nếm được miếng thịt đầu tiên, khiến Trương Huấn hơi run rẩy.
Trương Huấn kéo giãn khoảng cách một chút, chưa kịp nói gì thì Trần Lâm Hổ đã như thú săn mồi, vươn người áp lên.
Khác hẳn với nụ hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn đậu nước vừa rồi, nụ hôn của Trần Lâm Hổ vừa hung hăng vừa mạnh bạo, hôn rất mạnh mẽ và không theo quy tắc nào, giống như chính bản thân cậu vậy, hoàn toàn dựa vào bản năng. Đầu lưỡi xâm nhập mạnh mẽ qua kẽ môi Trương Huấn, cạy mở hàm răng vốn không có ý định kháng cự, cắn mút lưỡi và môi Trương Huấn như muốn làm loạn.
Trương Huấn bị giam cầm hoàn toàn trên ghế, bóng dáng to lớn của Trần Lâm Hổ ập xuống, hai tay nắm chặt tay vịn ghế, dùng cơ thể mình tạo thành một nhà tù cho Trương Huấn.
Trương Huấn bị nụ hôn vừa vụng về vừa nồng cháy này làm cho choáng váng, lại bị cảm xúc trong nụ hôn ấy khơi dậy ngọn lửa, không nhịn được đưa tay giữ chặt gáy Trần Lâm Hổ, xoa nắn từ trên xuống dưới, năm ngón tay siết chặt cổ Trần Lâm Hổ, tay kia túm lấy cổ áo cậu, kéo giật xuống, buộc cậu hôn sâu hơn, xóa bỏ mọi khoảng cách giữa hai người.
Vị ngọt còn sót lại sau khi ăn kẹo trong miệng Trần Lâm Hổ hòa quyện với vị đắng của thuốc lá trong miệng Trương Huấn, trộn lẫn thành thứ gì đó như rượu, xộc thẳng lên đỉnh đầu.
Cảm giác tê dại chưa từng có như dòng điện chạy qua hơi thở gấp gáp, ý thức tách rời, chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất - Trời ạ, mình muốn nuốt chửng đối phương.
Lưng ghế va vào bàn học, đèn bàn lắc lư theo, trên tường in hai bóng đen hòa quyện vào nhau.
Con mèo lặng lẽ ngủ thiếp đi.
Mình muốn hôn đối phương như thế này cả đời.
Mình muốn nuốt chửng đối phương, cũng muốn bị đối phương nuốt chửng.
Đó là lời thề không thể lay chuyển trong vương quốc này.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo mập: Sao chỉ có mình ta là thần dân trong vương quốc này vậy?