Dưới ánh chiều tà, cổng Cung Văn hóa nhộn nhịp người già tới lui. Ba chàng trai trẻ đứng như trụ điện giữa đám đông, nổi bật hẳn lên.
Trần Lâm Hổ đứng chắn trước mặt Trương Thành, nhíu mày không nói lời nào, nhưng chỉ riêng ánh mắt cũng đủ khiến người ta phải khiếp sợ.
Trương Thành chưa từng gặp kẻ côn đồ vô lý như thế này. Y đứng khựng tại chỗ, suýt nữa ngỡ rằng em mình đã kết giao với một tên giang hồ mặt sẹo. Nhưng nhìn kỹ lại, y nhận ra người này có ngũ quan tuấn tú, trẻ trung, dường như còn nhỏ hơn em trai mình. Không ngờ tuổi còn nhỏ đã lăn lộn chốn giang hồ, lại còn... Trương Thành bất chợt ngừng suy nghĩ, em trai mình lại kết giao với hạng người như vậy.
Bầu không khí căng thẳng, Trương Huấn đã hoàn hồn. Vốn dĩ anh đã bất an vì màn lăn lộn trong tuyết với Trần Lâm Hổ, giờ lại đột ngột gặp Trương Thành, còn để y vạch trần chuyện của mình, nhất thời không phân biệt được là hoảng sợ nhiều hơn hay tức giận nhiều hơn, tất cả dồn lên đỉnh đầu khiến anh choáng váng.
Mọi rắc rối đều ập đến cùng lúc, Trương Huấn lo lắng nghĩ, thời điểm này quả thật tệ hại đến cùng cực.
Anh hít sâu một hơi, vỗ vai Trần Lâm Hổ: "Thôi được rồi, không sao đâu, đúng là anh trai tôi mà."
Trần Lâm Hổ quay đầu nhìn anh, nửa tin nửa ngờ.
"Để tôi nói chuyện với anh ấy vài câu," Trương Huấn mỉm cười, giọng điệu bình thường, "Cậu về trước đi."
Dù không hiểu chuyện gì, nhưng bản năng mách bảo Trần Lâm Hổ rằng hai anh em này chẳng có gì để nói. Hơn nữa, cậu không muốn đi, cau mày đứng im không nhúc nhích.
"Lát nữa tôi sẽ về ngay, thật đấy," Trương Huấn khuyên mãi không được, thấy Trần Lâm Hổ cứng đầu như vậy, bèn dịu giọng, "Cậu có gì muốn hỏi muốn nói, về rồi tôi sẽ nói hết với cậu, được không?"
Dù khuyên thế nào đi nữa, đối với Trần Lâm Hổ cũng chẳng ích gì. Dường như giác quan thứ sáu của Trần Lâm Hổ đều dồn hết vào Trương Huấn, nhận ra đây chỉ là cách đuổi mình đi. Cậu không lên tiếng, chỉ đứng yên không chịu bước. Trương Huấn kéo mấy lần cũng không lay chuyển nổi.
Trương Huấn chẳng có cách nào với Trần Lâm Hổ, nhưng thấy cậu chắn trước mặt mình, trong lòng anh lại ấm áp lạ thường. Cảm giác ấm áp ấy thoáng qua rất nhanh, sự xuất hiện của Trương Thành kéo anh về thực tại, hơi ấm chưa kịp bốc lên đã hóa thành băng, đè nặng khiến dạ dày anh đau nhói.
"Cậu cứ làm tôi bực mình đi," Trương Huấn mắng khẽ Trần Lâm Hổ, chỉ đủ cho hai người họ nghe thấyAnh nhét hết đồ đạc vào tay cậu, chỉ về phía con sư tử đá ở cổng, "Thôi được, không muốn đi thì đợi tôi, đứng bên cạnh chờ một lát được chứ? Còn cãi nữa là tôi đánh cậu đấy, tin không?"
Ánh mắt Trần Lâm Hổ dừng lại trên gương mặt Trương Huấn vài giây, xác định đây là giới hạn cuối cùng của anh, mới miễn cưỡng bưng đồ, liếc mắt cảnh cáo Trương Thành, rồi không tình nguyện di chuyển sang một bên làm bạn với sư tử đá.
Dù đã đi qua bên kia nhưng vẫn không yên phận, khoanh tay nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt dữ dội như thể sẵn sàng lao tới cắn người bất cứ lúc nào.
Trương Thành nhìn Trần Lâm Hổ, rồi lại nhìn Trương Huấn, bỗng nhiên hơi ngưỡng mộ kỹ năng dỗ dành người của em trai mình.
"Đâu ra đứa nhỏ nóng tính lớn thế," Trương Thành nói, "Là... người yêu em à?"
"Không phải," Trương Huấn lại rút một điếu thuốc châm lửa, nghe câu nói của Trương Thành, anh khẽ nhíu mày, "Cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, đừng nói thế."
Nói xong anh lại ho khan để che giấu. Bình thường anh gọi Trần Lâm Hổ như vậy thì được, nhưng Trương Thành nói thế anh lại hơi khó chịu. Anh chuyển chủ đề: "Sao anh tìm được đến đây?"
"Một đồng nghiệp cũ của em, khi gửi đồ lặt vặt trong văn phòng cho em thì em đã cho địa chỉ," Trương Thành cũng không giấu giếm, "Anh từ đó điều tra ra."
Trương Huấn cười mỉa: "Sao anh không chuyển sang nghề paparazzi luôn đi?"
Câu nói này không khách sáo chút nào, nét mặt Trương Thành hơi cứng đờ, im lặng vài giây: "Nếu không phải em không nghe điện thoại không về nhà, anh cũng đâu phải điều tra em. Mẹ bệnh rồi, muốn gặp em."
"Thôi đi," Trương Huấn nhếch môi, "Gặp tôi hay nhốt tôi còn chưa biết chừng."
"Lần này là thật, đã vào viện rồi," Trương Thành biết em trai nghĩ gì, không muốn đụng chạm đến chủ đề đó, "Bố cũng không khỏe, bị thấp khớp, đi lại khó khăn, bảo anh đến tìm em gọi em về. Em ở cái nơi nhỏ bé này, một là khó tìm việc, hai là sinh hoạt cũng không tốt đâu. Về đi, công việc gì bố với anh đều có thể sắp xếp lại."
"Tôi chạy đến đây chính là không muốn quay về nữa," Trương Huấn nói, "Về làm gì chứ, lại làm hai ông bà già tức đến mức nào đó à."
Hai anh em nói chuyện không to tiếng, Trần Lâm Hổ đứng ở cuối gió, mơ hồ nghe được vài câu.
Ngũ quan của Trương Thành giống Trương Huấn đến sáu bảy phần, nhưng Trần Lâm Hổ càng nhìn càng thấy khó chịu. Khi nghe được ba chữ "về đi", cậu suýt nữa đã xông lên chém Trương Thành rồi phi tang xác.
Lòng Trần Lâm Hổ như bị đặt trên lửa nướng, đau đớn khó chịu. Cậu chợt nhận ra Trương Huấn không phải sẽ mãi ở lại Bảo Tượng, tất cả dường như trở nên mờ ảo như nụ hôn chưa kịp rơi xuống trên tuyết ấy. Cậu chỉ có thể nhìn Trương Huấn chằm chằm, lo sợ đối phương sẽ nói ra chữ "được".
May mắn thay, Trương Huấn cũng không mấy ưa Trương Thành.
"Em giận bố, anh biết. Nhưng dù sao mẹ cũng chưa từng làm gì em cả," Giọng Trương Thành hạ rất thấp, Trần Lâm Hổ chỉ có thể đọc được một số từ qua khẩu hình, "Trước đây bà ấy đều..."
"Phải, trước đây bà ấy đều coi như tôi không tồn tại," Trương Huấn thở ra một vòng khói, cười nhạt, "Bố mắng tôi, bà ấy nghe thấy. Bố đánh tôi, bà ấy nhìn thấy. Đánh quá mạnh, tôi nằm dưới đất bò không dậy nổi, bà ấy nhìn không nổi nữa, nên đóng cửa lại. Tôi biết ơn nhất chính là bà ấy không đưa dây nịt cho bố."
Trương Thành không nói nên lời, lúng túng dậm chân, vô thức cắn môi.
Đây là biểu hiện thường thấy khi y căng thẳng bất an, Trương Huấn đã chứng thực điều này qua mấy năm quan sát.
Thật ra mối quan hệ giữa anh và Trương Thành không thể gọi là thân thiết, nhưng cũng chưa đến mức tệ hại, nhiều nhất là không làm phiền lẫn nhau.
"Tôi biết anh cũng không sống dễ dàng gì. Bố ép anh đến phải không?" Trương Huấn hiểu ra, "Tình cảm anh em chúng ta cũng chưa đến mức đó, thật khó xử cho anh rồi."
Trương Thành thở phào: "Cũng không hẳn vậy, anh chỉ cảm thấy vẫn nên nói chuyện với em."
"Nói gì?" Trương Huấn gạt tàn thuốc, trong lòng bình tĩnh, có những lời bỗng nhiên nói ra được, "Anh à, hồi nhỏ khi tôi mới được đón về nhà, tôi thật sự rất muốn nói chuyện với anh. Dù chỉ nói năm phút mỗi ngày tôi cũng vui, nhưng anh không muốn. Tôi đi theo sau anh, nhìn anh đóng cửa phòng lại, cảnh tượng này lặp đi lặp lại bảy tám lần. Bảy tám lần đấy anh, anh chưa từng ngoái đầu nhìn tôi lấy một lần."
Trương Thành cảm thấy mặt mũi khó coi, nói giọng nghẹn ngào: "Lúc đó, anh cũng không biết phải đối xử với em thế nào."
"Tôi hiểu, đột nhiên xuất hiện một đứa con hoang mà," Trương Huấn gật đầu, "Tôi cũng chưa bao giờ trách anh, tôi nghĩ hai anh em mình chỉ là chưa hiểu nhau sâu sắc, sớm muộn gì cũng sẽ giống như những anh em khác thôi."
Anh dừng lại một chút, cười khẽ: "Nên tôi không ngờ ngày đó khi bố kéo tôi đến cái gọi là cơ sở chỉnh đốn ấy, lại thấy anh ở cửa. Anh có biết trong lòng tôi cảm thấy thế nào không?"
"Anh," sắc mặt Trương Thành xám xịt, gắng gượng nói, "Anh cũng đã nói chuyện với bố, nhưng bố nói chỉ cần chỉnh đốn là sẽ khỏi—"
"Trương Thành," Trương Huấn ngắt lời, nhìn vào mắt y hỏi, "Tôi luôn muốn hỏi anh, những trận đòn tôi chịu, anh có từng chịu không?"
Hồi lâu, đầu Trương Thành như không chịu nổi, khẽ gật một cái rất nhẹ, vẻ mệt mỏi nói: "Hồi rất nhỏ. Nhưng em cũng biết đấy, ông ấy làm vậy là vì tốt cho chúng ta. Em xem em bây giờ chẳng phải cũng rất xuất sắc đó sao... Bây giờ cũng vậy, chỉ cần em sửa đổi, em theo anh về nhà, tìm bạn gái kết hôn—"
Trương Huấn không nói nên lời mình đang cảm thấy gì. Bao nhiêu năm nay, anh vẫn luôn tưởng Trương Thành không quan tâm đến mình nên mới làm ngơ khi anh bị đánh đến thân tàn ma dại.
Không ngờ Trương Thành lại coi những chuyện này là đương nhiên.
"Anh về đi, tự mình về đi." Trương Huấn nói, "Tôi thật sự sợ các người rồi, Trương Thành à. Tôi thậm chí không phải bực bội, mà là thấy kinh hoàng, thấy ớn lạnh khi nhìn thấy các người."
Trương Thành sốt ruột, nâng giọng: "Thật đấy Tiểu Huấn, anh đã nói chuyện với bố mẹ rồi. Em về nhà chỉ cần chăm chỉ, đi xem mắt nhiều, quen biết nhiều người, tự nhiên sẽ tốt lên thôi. Bố mẹ sẽ tha thứ cho em."
"Không cần đâu," Trương Huấn dụi tắt điếu thuốc, "Sau này tôi không cần ai tha thứ nữa. Bố già rồi, ông ấy đánh không nổi tôi nữa."
"Trương Huấn!" Trương Thành nhíu mày, lớn tiếng, "Lúc đó em với cái thằng đó làm ầm ĩ quá, bố mới tức giận như vậy. Em có biết em đã tự hủy hoại đời mình không?! Theo anh về đi, sau này từ từ sửa đổi... Dù sao đó cũng là nhà của em mà!"
Trần Lâm Hổ nghe mà nổi cáu, đang định tiến lên, bỗng thấy Trương Huấn quay đầu nhìn cậu. Vẻ mặt bình tĩnh thường ngày của anh vỡ vụn hoàn toàn, để lộ ra sự ngượng ngùng và tuyệt vọng bên trong.
Tiếp đó, cậu nghe thấy giọng nói giận dữ của Trương Huấn: "Đó không phải là nhà tôi. Nhà tôi đã không còn từ khi bà nội qua đời, từ năm mười tuổi tôi đã không còn nhà nữa rồi!"
Trái tim Trần Lâm Hổ như bị dao búa đập loạn xạ, không biết đau đớn chỗ nào hơn.
Ánh mắt nhìn về phía cậu khiến Trần Lâm Hổ nhận ra, nỗi đau âm ỉ của Trương Huấn tồn tại đã lâu, vào thời điểm không thích hợp này lại bị vạch trần cho cậu - một người không thích hợp.
Trong thoáng chốc, Trần Lâm Hổ gần như hối hận vì đã cố tình ở lại, trở thành kẻ bàng quan chứng kiến bí mật của Trương Huấn.
Nhưng trong góc ích kỷ của tâm hồn, cậu lại mừng thầm vì mình đã ở lại, đứng ở đây.
Những ý nghĩ phức tạp này chỉ thoáng qua trong phút chốc. Khi Trần Lâm Hổ phản ứng lại thì đã bước về phía Trương Huấn, bỏ mặc hai túi đồ ăn vặt vừa mua, nắm cổ tay Trương Huấn kéo về phía khu nhà tập thể.
Trương Huấn theo bản năng rụt lại, Trần Lâm Hổ nắm chặt hơn.
"Đừng để ý đến anh ta," Trần Lâm Hổ nói, "Chỉ là phân chó thôi."
Trương Huấn rất không hợp thời mà nghĩ, vậy mình chẳng phải là em trai của phân chó sao.
Từ đó suy ra một kết luận, cái "nhà" kia của anh chính là bể phốt.
Phía sau, Trương Thành hoàn hồn, theo bản năng định ngăn cản, bị Trần Lâm Hổ quay người đẩy một cái.
"Cậu..." Trương Thành giật mình vì sức mạnh của Trần Lâm Hổ.
"Sao hả?" Ánh mắt Trần Lâm Hổ sắc như dao, "Muốn ăn đòn rồi cút không?"
Trương Thành sống đến giờ luôn giữ phong thái văn nhã, những lời chửi bới không thốt ra nổi, chuyện động tay động chân càng không dám nghĩ tới, sợ làm ô uế tư tưởng. Y nhìn Trần Lâm Hổ đầy kinh ngạc, như thể đang nhìn một sinh vật ngoài hành tinh.
Thấy bộ dạng này của y, Trần Lâm Hổ lập tức nổi đóa. Vốn đã có tính khí nóng nảy, lúc này còn bị chọc trúng điểm mấu chốt, sắp sửa nổ tung, vừa định xắn tay áo lên thì cổ tay bị Trương Huấn nắm ngược lại kéo một cái.
"Đừng," Trương Huấn nói, anh phải cố gắng lắm mới nén được cơn chua xót trong miệng, vén vén tóc mái, mỉm cười trấn an Trần Lâm Hổ, "Đồ đạc vứt hết dưới đất rồi, nhặt lên rồi đi thôi."
Trần Lâm Hổ nhìn anh, trong mắt toàn là sự không hiểu và xót xa.
Nhìn đến mức Trương Huấn toàn thân run rẩy: "Nhanh lên đi, lạnh chết mất."
Nói xong, anh buông Trần Lâm Hổ ra, quay lại nhặt những thứ rơi vãi dưới đất.
Trần Lâm Hổ đứng nguyên tại chỗ vài giây, rồi mới đẩy Trương Thành ra, cầm túi đồ ăn vặt, cùng Trương Huấn rời khỏi cổng bắc Cung Văn hóa, hai người không ngoảnh đầu lại. Trương Thành cũng không đuổi theo nữa.
Từ cung văn hóa về khu tập thể mất khoảng 15-16 phút, Trần Lâm Hổ chăm chăm nhìn bóng lưng Trương Huấn, mấy lần định mở miệng rồi lại thôi.
Trong lòng cậu như có hai phe đang giằng co. Một bên thì gào thét bảo cậu lên kéo Trương Huấn lại, bắt anh nói rõ chuyện cái hôn hụt trong tuyết kia, hỏi xem lời Trương Thành nói có đúng như cậu hiểu không, nếu đúng thì cái hôn đó có thể... thực hiện không?
Bên kia lại mềm yếu, bám riết lấy cậu, bọc lấy trái tim cậu trong nỗi chua xót. Từ cuộc đối thoại giữa Trương Huấn và Trương Thành, cậu ghép nối được một câu chuyện quá khứ rời rạc, chỉ là phác thảo thôi nhưng đã đủ khiến cậu đau lòng.
Cậu chợt nhớ đến chuyện không hay hồi cấp ba của mình, nhớ đến Chước Văn Tinh, bỗng hiểu ra vì sao Trương Huấn lại quyết định rời bỏ quê hương, từ bỏ công việc.
Một người tinh tế nhạy cảm như vậy, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể cảm nhận được tất cả sự ác ý và xa lánh xung quanh. Vì thế Trương Huấn như chạy trốn, vứt bỏ cuộc sống cũ, mang theo một đống đổ nát trong đầu đến nơi xa lạ, cố gắng xây dựng lại bản thân.
Nhưng quá khứ chẳng cho anh cơ hội làm lại.
Trần Lâm Hổ chẳng dám hỏi Trương Huấn bất cứ điều gì nữa, cậu thực sự không muốn ép buộc anh, không muốn giẫm đạp lên lòng tự trọng của anh vào lúc này, khi anh bị buộc phải phơi bày tất cả.
Phe mạnh mẽ nhất, ồn ào nhất trong lòng chàng trai trẻ dần dần thoái lui, bị nuốt chửng bởi phe mềm yếu nhẫn nại kia. Hai bên hòa quyện vào nhau, ghép nối thành tình yêu trọn vẹn.
Cảm xúc phức tạp khó hiểu này khiến cậu không cần ai an ủi mà vẫn có thể tự thu lại lửa giận, chỉ ước gì có thể ôm Trương Huấn một lần nữa.
Trương Huấn vô hồn xách túi nilon, chẳng biết nên nghĩ gì. Anh đã quan sát Trương Thành nhiều năm, nhìn biểu cảm và thái độ của y, biết rằng lần này mẹ anh chắc là bị bệnh thật rồi.
Nói ra cũng buồn cười, ký ức của Trương Huấn như bị phủ bụi. Khi nhớ lại cuộc sống thuở thiếu thời, khuôn mặt mẹ anh luôn như chìm trong sương mù dày đặc, hoặc như bị khoét rỗng khỏi bức ảnh vậy.
Tâm trí tách rời khỏi cơ thể, Trương Huấn mấy lần đi sai đường, đều được Trần Lâm Hổ nhẹ nhàng kéo về đúng hướng.
Trần Lâm Hổ vốn như pháo nổ giờ lại đặc biệt yên lặng, Trương Huấn không biết cậu đã nghe được gì, nghe được bao nhiêu.
Cũng chẳng quan trọng nữa, Trương Huấn nghĩ bụng, mặc kệ vậy.
Hai người không nói gì trên đường về đến tòa nhà số 3, đơn nguyên 2, gặp lúc ván bài của lão Trần bắt đầu.
Ông già đầu trọc mở cửa đang cãi nhau với lão Liêu vừa vào, thoáng thấy hai quả cà tím bị sương đánh đi vào hành lang, ngạc nhiên nói: "Ôi trời, hai đứa bị đông cứng rồi à, não chưa bị đóng băng chứ?"
Trương Huấn nở một nụ cười quen thuộc: "Vâng, cháu trai ông bắt cháu đánh nhau với tuyết, suýt nữa chôn cháu luôn rồi."
Trần Lâm Hổ liếc nhìn Trương Huấn, nhíu mày không nói gì.
"Tốt lành sao lại đi chọc nó chứ." Lão Trần cười ha hả, chợt nhớ ra việc khác, "Phải rồi, anh đứng đây đợi chút."
Chẳng cho Trương Huấn cơ hội từ chối, ông lão vào nhà xách ra một hộp cơm giữ nhiệt.
"Tôi nấu rượu gạo, còn cho thêm kỷ tử, táo đỏ các thứ," lão Trần đắc ý tìm chỗ trống trong túi nhựa Trương Huấn đang cầm, nhét vào, vỗ vỗ, "Bồi bổ cái dạ dày hỏng của anh đi, đừng trẻ tuổi đã đau dạ dày suốt. Để riêng cho anh đấy, uống không hết thì để tủ lạnh, muốn uống nữa thì nói tôi."
Trương Huấn chưa kịp mở miệng, hai ông bà già nhà Đinh Vũ Lạc đối diện cũng xuống chơi mạt chược, cả đám người chen chúc ở cửa, lấp đầy khung cửa nhà lão Trần.
"Ôi, đông thế," Bà Đinh chào hỏi Trương Huấn xong lại nhìn sang Trần Lâm Hổ, "Chỉ riêng cái thân hình cháu trai ông cũng đủ làm nhà ông chật rồi, lão Trần ạ!"
Lão Trần chẳng có sở thích gì khác, chỉ thích nghe người ta khen cháu trai, vui vẻ mời mọi người vào nhà, lại bảo Trần Lâm Hổ giúp đưa đồ của Trương Huấn lên lầu, rồi mới đóng cửa vào đánh bài.
Trước khi cửa đóng lại, tiếng tán gẫu của mấy ông bà già vọng ra: "Đợi sau này dẫn thêm cô gái về, nhà ông sẽ chật ních mất..."
Trần Lâm Hổ đá một cú vào cửa, giúp ông nội đóng cửa nhanh hơn, lão Trần chửi cậu qua cửa mấy câu.
Trương Huấn liếc nhìn cậu cười cười, không nói gì, xách đồ lên lầu.
Lúc ra khỏi nhà hai người còn nhẹ nhõm vui vẻ, giờ về đến tầng 2, ngoại trừ con mèo tam thể trong nhà vẫn đợi ăn như cũ, cả hai con người đều chẳng tìm được tâm trạng thích hợp.
"Để ngay cửa thôi," Trương Huấn đặt hộp cơm lão Trần cho vào tủ, "Túi nilon để dưới đất mấy lần, bẩn lắm."
Trần Lâm Hổ "ừ" một tiếng, đặt túi nilon mình xách lên thảm chùi chân, cúi người định thay giày.
"Đừng thay nữa," giọng Trương Huấn lại vang lên, "Hôm nay cậu về đi."
Trần Lâm Hổ sững người vài giây, mới chậm rãi đứng thẳng dậy.
Cậu hơi hoang mang, cũng khá bối rối, không hiểu ý Trương Huấn là gì: "Tôi muốn ở lại đây."
"Để hôm khác," Trương Huấn nói năng vẫn có điều có lối, như chẳng có chuyện gì, "Hôm nay rã rời lắm rồi. Lăn lộn cả người cũng đủ mệt, tôi phải đi tắm đây."
"Tôi đợi," Trần Lâm Hổ cứng đầu nói, "Chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi không muốn nói, đã đủ mất mặt rồi, hôm nay tôi không muốn nói gì cả." Trương Huấn cảm nhận sự bất lực và kiệt quệ chưa từng có, bóp bóp sống mũi, kiên nhẫn nói, "Cậu về trước đi, thay quần áo tắm rửa, đừng để bị cảm."
Anh tiện tay ném chìa khóa lên tủ, vẫy tay ra hiệu Trần Lâm Hổ rời đi, quay người định vào nhà.
Trần Lâm Hổ nắm lấy cổ tay anh, rồi trượt xuống một chút, nắm thẳng tay Trương Huấn.
Nhiệt độ cơ thể hai người tiếp xúc, Trần Lâm Hổ nắm rất chặt, cậu không hiểu biểu cảm của Trương Huấn, cũng chẳng hiểu suy nghĩ của anh, chỉ theo bản năng cho rằng buông tay là nhượng bộ, mà nhượng bộ sẽ để lại khoảng trống mà cậu không thể lấp đầy.
"Tôi thật sự có chuyện muốn nói," Trần Lâm Hổ đầu óc nóng lên, quên sạch chút lý trí ban nãy, miệng tự động chuyển động, "Trương Huấn, tôi có thể..."
"Tôi van cậu đấy, Trần Lâm Hổ!" Giọng Trương Huấn lớn lên, âm cuối còn thay đổi, "Đừng nói gì hết, để sau này nói được không?"
Trần Lâm Hổ sững sờ, lúc này mới cảm nhận được bàn tay Trương Huấn đang run rẩy. Cơn rung động này như gáo nước lạnh dội thẳng lên đầu khiến Trần Lâm Hổ tỉnh táo lại, nhận ra cảm xúc của Trương Huấn rất không ổn định, cậu đang ép anh phơi bày vẻ yếu đuối trước mặt mình.
"... Được," Trần Lâm Hổ im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi buông tay, như kẻ giữ của không nỡ rời chìa khóa kho báu, mắt vẫn nhìn Trương Huấn, khẽ nói, "Tôi ở dưới lầu đây, anh dậm chân một cái là tôi lên ngay."
Câu này là câu đùa hồi hai người mới quen, giờ đây Trần Lâm Hổ lại ước gì câu đùa thành sự thật.
Trương Huấn không đáp lại, chỉ khẽ kéo khóe miệng, nhẹ nhàng đóng cửa chống trộm tầng 2 sau khi Trần Lâm Hổ đi ra.
Trần Lâm Hổ đứng ngoài cửa rất lâu, mới bước xuống lầu, cứ ba bước lại ngoái đầu.
Tiếng bước chân ngoài cửa dần dần biến mất, Trương Huấn đứng đó lắng nghe, cho đến khi tiếng đóng cửa tầng 1 vang lên, mới nhấc đôi chân cứng đờ vào nhà, mơ màng tắm rửa thay quần áo, dạ dày đau quặn lên, lại mở hộp cơm lão Trần cho.
Rượu gạo táo đỏ bốc hơi nghi ngút, tỏa hương thơm ngọt ngào. Trương Huấn uống vài ngụm, rồi ôm lấy hốc mắt mình.
Anh không kìm được nghĩ xem Lâm Hổ vừa rồi định nói gì, nhưng lại theo bản năng không muốn nghe.
Quỹ đạo cuộc đời anh rối như tơ vò, tự thấy tồi tệ đến mức không thể cho ai thấy, vậy mà lại để Trần Lâm Hổ nhìn thấu đáy lòng. Trương Huấn vừa sợ Trần Lâm Hổ coi mình là dị loại, vừa sợ lúc hai người lăn trên tuyết bên bờ sông, cậu thật sự định hôn anh.
Nghĩ đến đây, Trương Huấn bất giác mỉm cười - Trần Lâm Hổ sinh ra đã có tính cách mạnh mẽ không sợ trời không sợ đất, nhưng khi thật sự muốn hôn người ta, cậu lại tự nhiên học được cách dò dẫm và chậm rãi.
Chút ngọt ngào này hòa vào vị chua xót vô bờ, khiến Trương Huấn không thể yên lòng.
Anh không phải Trần Lâm Hổ, không có tính nóng nảy và bộp chộp.
Trương Huấn biết, ít nhất có một điều là rõ ràng.
Hai người họ không thể tiếp tục như chưa có chuyện gì xảy ra mà thoải mái ở bên nhau được nữa.