Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 38




Trương Huấn ngủ lại nhà Đoạn Kiều một đêm. Hôm sau, anh giết thời gian ở thư viện, đến gần nửa đêm mới lén lút về nhà. Đi ngang qua tầng một, nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, anh không dám dừng bước, chạy vội lên tầng hai như kẻ trộm, mở cửa vào phòng.

Cho mèo ăn uống xong, Trương Huấn chưa kịp tắm đã ngã vật xuống giường. Vừa muốn ngủ vừa mệt mỏi khó chịu, khi mở mắt ra đã là trưa hôm sau. Cửa chống trộm nhà anh bị gõ rụt rè.

"Thầy Trương có nhà không ạ?" Giọng người gõ cửa bên ngoài ngập ngừng. "Chiều nay em đến học phụ đạo, không phải đã hẹn trước rồi sao?"

Đinh Vũ Lạc đứng gõ cửa mãi, tưởng Trương Huấn thức đêm đột tử trong nhà, đang phân vân có nên gọi cứu thương hay phá cửa thì cánh cửa chống trộm "cạch" một tiếng mở ra.

"Sáng sớm thế này," Trương Huấn mắt nhắm mắt mở, vừa mở cửa vừa nói như đang mộng du, "Tôi có điểm danh đâu, nhóc đến sớm vậy làm gì?"

"Đâu có sớm." Một giọng nói trầm vang lên. "Anh ngủ thêm chút nữa là đủ đến bữa tối rồi."

Trương Huấn giật mình tỉnh hẳn, Trần Lâm Hổ đứng sau Đinh Vũ Lạc nhìn anh, tay còn cầm một quyển sách, xách theo một cái túi.

Hai ngày không gặp, bất ngờ chạm mắt nhau, tim Trương Huấn đập thình thịch. Anh vô thức xoa mặt để chắc không dính gì, cười gượng: "Tôi tưởng cậu đi chơi với gia đình chứ, rảnh rỗi thế mà còn chạy đến đây sao?"

Đinh Vũ Lạc gọi một tiếng "thầy Trương" rồi thành thạo lách vào đổi giày, đi về phía lãnh địa thường trú của mình.

"Ba tôi dẫn Trần Đồng và dì Chu đến cung văn hóa rồi, ông nội tôi lát nữa lại đánh mạt chược." Trần Lâm Hổ tiến lên hai bước, đứng trước mặt Trương Huấn. "Bình thường tôi không phải cũng đến giờ này sao?"

Nét mặt Trương Huấn có chút khó kiểm soát, Trần Lâm Hổ mặc chiếc áo hoodie hôm trước trên sân thượng, chắc vừa giặt sạch, đứng gần ngửi thấy mùi nước giặt pha lẫn hơi ấm cơ thể, khiến anh phải lùi lại một chút.

Động tác này tuy nhẹ nhàng, nhưng Trần Lâm Hổ vẫn cảm nhận được.

Nỗi bứt rứt mơ hồ mấy ngày qua giờ lại trào lên, Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huấn. Cậu không giỏi đọc sắc mặt người khác, nhưng vẫn nhận ra vài dấu hiệu từ nụ cười của Trương Huấn mà cậu có thể hiểu được.

"Được rồi, chỗ tôi chẳng phải nơi trú ẩn của cậu sao, vào đi." Trương Huấn im lặng vài giây rồi cười, lùi sang một bên để Trần Lâm Hổ vào nhà.

Trần Lâm Hổ thở phào nhẹ nhõm một nửa, mấy ngày nay cậu cứ có cảm giác Trương Huấn đang tránh mặt mình, hôm nay nghe Đinh Vũ Lạc gõ cửa nên đi theo luôn.

Nếu không, cậu cứ cảm thấy mình sẽ không gõ được cửa tầng hai.

Vừa cúi người định đổi giày, giọng Trương Huấn lại vang lên: "Nhưng tối nay tôi phải ra ngoài, khoảng 6-7 giờ, chuẩn bị đi rồi."

Trần Lâm Hổ sững người: "Đi đâu?"

"Ăn bữa cơm gì đó," Trương Huấn ho khan một tiếng, tùy tiện tìm lý do, để tăng độ đáng tin còn kéo thêm một người quen của cả hai làm bạn đồng hành, "Đoạn Kiều bảo có quán mới."

Trong đầu Trần Lâm Hổ nhanh chóng lướt qua bức ảnh Đoạn Kiều đăng trên Moments mà cậu thấy sáng nay, một nơi nào đó trong cơ thể bỗng như bị ai đá một cái. So với đau đớn, cảm xúc trào lên nhiều hơn là sự kinh ngạc và phẫn nộ.

Cậu không lên tiếng, đứng ở cửa nhìn Trương Huấn, một lúc lâu sau, bỗng khẽ nhếch mép.

Trương Huấn bắt gặp một thoáng tự giễu trên mặt Trần Lâm Hổ, ngẩn người.

"Được thôi." Trần Lâm Hổ nói, "Đồ cho anh."

Cậu nhét quyển sách mượn Trương Huấn mấy hôm trước vào tay anh, rồi đặt túi bánh bao hấp và cá chiên mà lão Trần nhờ mang đến lên tủ giày trong nhà, xoay người mở cửa bước ra ngoài.

Trương Huấn hoàn hồn, kêu lên một tiếng "này", cửa đã đóng sầm trước mặt anh.

Biểu cảm vừa rồi của Trần Lâm Hổ, Trương Huấn chưa từng thấy bao giờ, có chút thấu hiểu, có chút tự giễu, dường như còn có chút tổn thương. Trương Huấn đứng tại chỗ, tay đặt trên nắm cửa, suýt nữa đuổi theo hỏi cho rõ.

"Tối nay thầy phải ra ngoài hả thầy Trương?" Đinh Vũ Lạc thò đầu ra từ phòng ngủ, "Vậy em cũng về sớm nhé?"

Trương Huấn hoàn hồn, trong lòng hơi đau nhói, biểu cảm vừa rồi của Trần Lâm Hổ khiến anh thấy khó chịu. Xoa xoa trán, Trương Huấn ậm ừ: "Được, kỳ thi cuối kỳ nhóc thế nào rồi?"

Nhân lúc Đinh Vũ Lạc bắt đầu lục đề thi, Trương Huấn lấy điện thoại ra, định nhắn tin hỏi Trần Lâm Hổ chuyện gì, tại sao lại đóng cửa suýt nữa đập vào mũi anh.

Vừa bật màn hình lên, Trương Huấn đã thấy mấy tin nhắn Đoạn Kiều gửi đến.

Đầu tiên là vài tấm ảnh selfie ngớ ngẩn của Đoạn Kiều đeo kính râm giữa mùa đông, rồi vài tấm ảnh phong cảnh và phòng khách sạn, cuối cùng mới gửi một tin nhắn giải thích: [Lão Trương, Tiểu Mộng đã nói với gia đình rồi, mấy ngày nay bọn tôi đi tắm suối nước nóng. Du lịch nói đi là đi, sáng nay đã xuất phát rồi! Ông có chìa khóa dự phòng nhà tôi, muốn đến thì cứ đến, có gì đổ rác hộ tôi luôn, cảm ơn nha.]

Tim Trương Huấn chùng xuống, vội mở Moments ra.

Lướt chưa được mấy cái đã thấy bức ảnh đăng lúc hơn 8 giờ sáng nay, khoe mẽ tình cảm rất rõ ràng, còn viết cặn kẽ địa điểm và thời gian đi chơi.

Trần Lâm Hổ đã bấm like.

Cái like này như một con dao nhỏ, cắt nát lý do Trương Huấn vừa bịa ra.

Trong phòng, Đinh Vũ Lạc vừa sắp xếp xong đề thi và vở ghi lỗi sai, đã nghe thấy một tiếng "rầm" từ phòng khách.

Nhóc giật mình thò đầu ra xem, thấy thầy Trương vốn luôn văn nhã điềm đạm giờ đang quay lưng lại phía cậu, bên chân là một cái ghế bị đá ngã.

Trương Huấn lấy tay che trán, nhắm mắt lại, từ cổ họng phát ra một tiếng "chết tiệt" mơ hồ.

...

Trần Lâm Hổ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu như một con ruồi không đầu bị xịt thuốc diệt côn trùng, chạy vô định quanh Cung Văn Hóa một vòng, lửa giận trong lòng vẫn chưa nguôi.

Tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, giờ này trong Cung Văn Hóa toàn là người rảnh rỗi đi dạo, bên cạnh có mấy ông già ngồi đánh cờ tướng, trong đó có hai người đang hút thuốc.

Trần Lâm Hổ bồn chồn khó chịu, theo thói quen sờ túi, mới nhớ ra thời gian gần đây cậu toàn hút thuốc lấy từ chỗ Trương Huấn.

"Đệt." Trần Lâm Hổ chửi một câu, ngẩng đầu nhìn trời.

Lần này chắc chắn Trương Huấn đang nói dối rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.

Nhưng Trần Lâm Hổ không hiểu ý Trương Huấn là gì, nếu thật sự có việc thì cứ nói có việc. Trước đây cũng có lúc Trương Huấn bận, Trần Lâm Hổ biết rồi cũng tự giác không lên tầng hai quấy rầy người ta làm việc.

Cậu luôn nghĩ hai người ở chung rất tốt, giờ cậu lại cảm thấy có lẽ đó chỉ là suy nghĩ một phía của mình.

Cảm giác này quá tệ, còn tệ hơn cả mỗi lần bị lừa trước đây.

Sự thất vọng với ba mẹ là thói quen sau mười tám năm tích lũy, sự thất vọng với các mối quan hệ xã hội là do bẩm sinh không giỏi ứng phó nên bị buộc phải chấp nhận, nhưng lần này lại khác. Lần này, cậu cảm thấy sự thất vọng của mình đến một cách rất vô cớ.

Nói cho cùng, cậu và Trương Huấn chẳng là gì cả, không phải người thân, nhiều lắm cũng chỉ xếp vào mục bạn bè. Nhưng Trần Lâm Hổ tự hỏi, với những người bạn chơi khá thân như Thượng Thanh Hoa hay Chu Tráng Tráng, cậu cũng sẽ không như thế này.

Vậy nghĩ lại, Trương Huấn thậm chí còn không thể xếp vào mục bạn bè.

Vậy tại sao cậu lại để tâm đến một người không thuộc về bất kỳ hạng mục nào như vậy? Trần Lâm Hổ thấy ngực nghẹn ứ.

Quan trọng là Trương Huấn cũng chẳng coi cậu ra gì.

Ý nghĩ này vừa nảy sinh, đầu Trần Lâm Hổ bắt đầu đau nhói, một phần do tức giận, phần khác là cậu bỗng nhận ra, Trương Huấn chẳng là gì của cậu cả, một người hàng xóm, cùng lắm là một người bạn có mối quan hệ tốt. Tại sao người ta phải chiều theo mặt mũi cậu trong mọi việc chứ?

Trần Lâm Hổ cảm thấy mình hơi giống Trần Đồng mỗi khi nó vô lý, như thể chỉ nhìn qua tủ kính đã tự cho rằng mình có mối quan hệ thân thiết với đồ chơi Ultraman, kết quả phát hiện ra Ultraman chẳng có duyên gì với mình cả, nên gào khóc ầm ĩ.

Nhưng cũng hơi khác, vì đồ chơi Ultraman có hàng trăm hàng nghìn loại, còn cậu, từ khi khai thiên lập địa đến giờ chỉ có một Trương Huấn này thôi.

Trần Lâm Hổ đầu óc rối bời, nghĩ mãi không ra đầu đuôi, vô thức mở điện thoại lướt xem tin nhắn.

Trương Huấn vẫn im lặng như tờ. Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào avatar của anh một lúc lâu, mới mím môi mở nhóm chat ký túc xá.

Nhóm phòng 307 từ khi nghỉ lễ chưa bao giờ yên tĩnh, từ khi Phương Thanh âm thầm rời nhóm, những cuộc trò chuyện trong nhóm càng không sợ trời không sợ đất. Bốn chàng trai đã xây dựng tình bạn cách mạng qua vài lần chia sẻ những bài văn đầy tâm sự về tuổi thanh xuân nửa đêm của bạn Chu Tráng Tráng. Họ bất giác chấp nhận ý tưởng kỳ lạ rằng mặc chung một chiếc quần cũng không phải là không thể.

Truyện tranh của Trần Lâm Hổ được một tác giả truyện tranh yêu thích thú cưng chia sẻ lại, độ nóng lại tăng lên không ít. Ba người còn lại trong ký túc xá rất vui, ngay cả Thượng Thanh Hoa đang đi chơi Tết với bạn gái cũng hào hứng tham gia trò chuyện nửa ngày.

Đáng lẽ người nên vui nhất là Trần Lâm Hổ, nhưng lúc này cậu chẳng có tâm trạng. Đầu óc vẫn còn miên man, mờ mịt, cậu lơ đãng trả lời vài tin nhắn.

[Chu Đại Đầu: Hổ con đang làm gì thế, sao thiếu nhiệt tình vậy?]

[Hổ con: Đi dạo lung tung thôi.]

[Cao Bất Thành: Mấy ngày nay ngoài phố toàn người với người, có gì vui mà dạo chứ]

[Chu Đại Đầu: Đúng vậy, mày đâu phải Thượng Thanh Hoa, người ta là đi với bạn gái, mày nhiều lắm là dắt chó một mình đi dạo, hiểu hơm?]

Bình thường Trần Lâm Hổ sẽ châm chọc Chu Tráng Tráng vài câu, nhưng lúc này cậu lười đến nỗi chẳng buồn hồi âm lấy một chữ.

Trần Lâm Hổ vốn hay bị chứng đau nửa đầu. Vừa nãy quá tức giận, giờ da đầu vẫn còn giật giật khó chịu.

Trong nhóm, Thượng Thanh Hoa cũng tham gia vào cuộc trò chuyện vì lời của Chu Tráng Tráng.

[Thượng Đại Học: Đi dạo có gì vui, tôi đi xem phim với người yêu, ăn lẩu, còn mua hoa quả. Lát nữa tôi sẽ gọt vỏ bóc múi cho em ấy ăn. Chu Đại Đầu, ông từng trải nghiệm cảm giác đút cho người yêu ăn hoa quả chưa? Chưa đúng không, ông tự ăn hoa quả còn khó khăn ấy chứ.]

Chu Tráng Tráng sụp đổ tâm lý.

[Chu Đại Đầu: Không phải mấy hôm trước mày còn bảo người yêu không thèm để ý mày à? Đồ rác rưởi, bọn tao không có mấy thứ phiền não này]

[Thượng Đại Học: Nhưng tôi cũng dỗ lại được rồi. Ông đã từng dỗ người yêu chưa? Chưa có đúng không? Ông nửa đêm xem phim truyền hình khóc lóc, cũng chỉ biết tự ôm mình thôi.]

Trong nhóm, Chu Tráng Tráng bị chọc cho choáng váng đầu óc, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Trần Lâm Hổ cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại giữa Thượng Thanh Hoa và Chu Tráng Tráng một lúc, gõ ra một dòng chữ.

[Hổ con: Sao lại không để ý đến ông?]

Bên kia Thượng Thanh Hoa dừng lại một lúc: [Người yêu tôi á? Nhiều lý do lắm, dù sao nếu ai đó đột nhiên không để ý đến ông, chắc chắn là ông đã làm gì đó khiến người ta tức giận rồi.]

[Hổ con: Không có.]

[Thượng Đại Học:?]

[Hổ con: Không có làm gì khiến người ta tức giận.]

[Thượng Đại Học: Chắc chắn có.]

[Thượng Đại Học: Nếu thật sự không có, vậy là những vấn đề tích tụ từ trước nhiều quá, giờ người ta bùng nổ rồi, chán ông rồi.]

[Thượng Đại Học: Sao thế? Ông có chuyện gì à?]

[Chu Đầu to: Sao thế? Mày có chuyện gì à?]

[Cao Bất Thành: Sao thế? Cậu có chuyện gì à?]

Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào ba chữ "chán ông rồi" đến đau cả mắt, tặc lưỡi rồi tắt thông báo nhóm.

Cậu cho điện thoại vào túi, càng nghĩ càng tức, đầu đau nhức khó chịu. Cậu đưa tay lên vuốt tóc, vuốt đến một nửa mới chợt nhớ đến tối hôm Trương Huấn say rượu, cậu đã chạm vào mái tóc của anh.

Cơn giận bỗng pha thêm chút hổ thẹn, Trần Lâm Hổ đột nhiên cảm thấy có lẽ lời Thượng Thanh Hoa nói cũng có lý.

Ngồi ở Cung Văn Hóa nửa buổi chiều, Trần Lâm Hổ mới miễn cưỡng lê bước về nhà.

Trên đường về tiện tay mua một túi bánh rán đường vừa ra lò, Trần Đồng và lão Trần đều thích ăn những món ăn vặt béo ngậy này.

Khi Trần Lâm Hổ về đến nhà, Trần Hưng Nghiệp và mọi người đã về rồi, đang đánh mạt chược tán gẫu với hàng xóm. Chư Đan dẫn Trần Đồng vào phòng Trần Lâm Hổ, dùng máy tính xem phim hoạt hình và vẽ tranh.

Gần đến giờ ăn tối, Chư Đan đang chuẩn bị bữa tối, Trần Đồng không khóc không náo loạn, vui vẻ cầm bút ngồi trên bàn học của Trần Lâm Hổ, dùng bút màu nước vẽ những bức tranh mà người lớn không hiểu lên giấy.

Trần Lâm Hổ mang bánh rán đường ra bàn mạt chược chia cho mọi người, còn lại không ít, bèn đổ vào đĩa để nguội bớt rồi mang cho Trần Đồng.

Vừa vào phòng đã dẫm phải một tờ giấy rơi trên đất, Trần Lâm Hổ nhặt lên nhìn một cái, trên đó vẽ có vẻ là robot và ngôi nhà nhỏ, đầu chim vẽ to hơn cả ống khói, một cánh có thể hạ gục ba robot.

Bên cạnh còn ký tên hai chữ lớn: Trần Đồng.

Chữ Đồng nét bút quá nhiều, trên dưới tách rời, Trần Lâm Hổ bật cười, cầm giấy nói với em trai: "Này, tác phẩm của em đây, bạn Trần Lập Lý."

Trần Đồng không hiểu ý của cậu là gì, thấy anh trai thì cười rất vui vẻ, giơ tay muốn anh ôm: "Hổ con ơi!"

"Hổ con là tên em gọi được sao," Trần Lâm Hổ định dùng giấy gõ đầu nó, nhưng lại không nỡ, bẻ một miếng bánh rán đường đưa cho nó, "Chỉ được ăn một miếng thôi, tối nay phải đánh răng cho kỹ."

Trần Đồng vui mừng khôn xiết nhận lấy, một tay cầm cho vào miệng, tay kia vẫn cầm bút màu vẽ lên giấy.

Trần Lâm Hổ liếc nhìn, sững người.

Có lẽ vì giấy mua đã dùng hết, Trần Đồng tùy tiện chộp lấy cái gì đó để vẽ lên, vài trang liền trong sổ phác thảo của Trần Lâm Hổ đều bị vẽ bậy, Trần Đồng đang cầm bút màu nước đỏ, đè lên khuôn mặt Trương Huấn mà cậu vẽ ở tầng hai một con robot.

Trái tim Trần Lâm Hổ như bị phủ một lớp màu đặc quánh, bỗng thấy ngột ngạt khó chịu. Cậu cau mày đặt bánh xuống, đưa tay lấy quyển sổ phác thảo của mình: "Đừng vẽ lên cái này."

Cậu vừa bực bội vừa đau đầu, sắc mặt không được tốt. Trần Đồng quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt anh trai trông như sắp nổi giận, lại nghe thấy giọng anh trai cao lên, hoảng hốt, tưởng anh sắp mắng mình, bĩu môi "oa" một tiếng rồi òa khóc.

Tay còn nắm chặt trang giấy từ quyển phác thảo, quên buông ra, xé toạc luôn cả trang.

"Chuyện gì thế?" Trần Hưng Nghiệp chạy từ phòng bên sang, thấy cảnh tượng cũng ngớ người, "Sao lại khóc thế này?"

"Ôi trời, sao lại khóc rồi?" Chư Đan vội vàng lau tay ướt vào tạp dề rồi bế Trần Đồng lên, thấy tay cậu bé còn nắm chặt mảnh giấy xé ra từ quyển phác thảo, lại nhìn qua quyển phác thảo trong tay Trần Lâm Hổ, bèn hiểu ra: "Con xé đồ của anh à?"

Trần Đồng vừa khóc vừa lắc đầu, rồi lại gật đầu, tuổi còn nhỏ nên khó diễn đạt rằng mình thực ra bị dọa sợ: "Anh... không cho vẽ lên trên đó..."

Quyển phác thảo này của Trần Lâm Hổ vẽ xong thường nhét vào ngăn kéo, mấy ngày nay nhà đông người nên cũng chẳng dùng đến, không biết sao Trần Đồng lại lôi ra được.

"Không phải," Trần Lâm Hổ nói, "Anh còn mấy quyển giấy khác, cái này anh vẽ xong rồi—"

"Không phải cái gì không phải!" Trần Hưng Nghiệp nổi giận, "Nó còn nhỏ biết gì đâu, đồ của mày không biết cất cho kỹ, giờ hỏng mất rồi lại đi nổi cáu với trẻ con?"

Bàn tay Trần Lâm Hổ nắm chặt quyển phác thảo.

Cảm giác khó thở ngày càng nặng nề hơn, cảm giác này có một cái tên, gọi là "cậu không phải đứa con được yêu thương".

"Con không có mắng em ấy," Trần Lâm Hổ nói nhỏ, "Con chỉ lấy lại quyển sổ thôi."

"Đừng có giở giọng đó với tao," Trần Hưng Nghiệp nói, "Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, mày phải kiềm chế cái tính nóng nảy lại, đánh nhau với người ngoài thì được, nhưng với người nhà mà còn nóng nảy thế này thì còn ra thể thống gì nữa?"

Trần Lâm Hổ ném quyển phác thảo vào thùng rác, nhìn Trần Hưng Nghiệp: "Đúng vậy, con không giống ba, con nổi nóng với tất cả mọi người, còn ba chỉ nổi nóng với những người không vừa ý ba, ví dụ như con."

Cậu vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng im bặt. Lão Trần đầu đang đứng ở cửa định can ngăn cũng sững sờ.

Sắc mặt Trần Hưng Nghiệp từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, bước tới định túm lấy cánh tay Trần Lâm Hổ: "Mày nói lại xem? Mày có ý gì?"

"Đừng, ôi trời, đừng mà," Chư Đan gạt tay Trần Hưng Nghiệp ra, vội vàng nói, "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với con được à?!"

Bị đám người lớn không đáng tin cậy này làm ầm ĩ, Trần Đồng càng khóc dữ dội hơn.

Trần Lâm Hổ không thể chịu đựng thêm một giây nào trong căn phòng hỗn loạn này, vơ lấy áo khoác không thèm nói thêm lời nào, đi thẳng ra khỏi nhà.

...

Sống từng này tuổi, anh chưa bao giờ thấy bứt rứt đến thế.

Trương Huấn đứng ngoài ban công hút gần nửa gói thuốc suốt cả buổi chiều, mỗi lần hút xong quay vào, Đinh Vũ Lạc đều nhăn mũi theo bản năng.

Đinh Vũ Lạc là đứa trẻ ngoan ngoãn điển hình, Đinh Bích Phương dạy dỗ nghiêm khắc, ông bà ngoại cưng chiều, từ khi không sống chung với người bố không ra gì kia nữa, trong nhà chẳng còn chút mùi thuốc lá nào.

Trương Huấn đoán chắc Trần Lâm Hổ ở tuổi này đã lén lút hút thuốc rồi.

Trương Huấn ngồi trên ghế chờ thời gian trôi qua, thầm thở dài. Làm ơn đừng có chiếu cho tao xem slide ảnh Trần Lâm Hổ nữa bộ não ơi, phiền chết mất.

Cuối cùng cũng tiễn được Đinh Vũ Lạc về, nhìn đồng hồ đã 6-7 giờ tối, Trương Huấn chợt nhớ tới cái lời nói dối xui xẻo mà mình đã bịa ra với Trần Lâm Hổ, trong lòng vừa hổ thẹn vừa khó chịu.

Anh ngồi trong nhà không yên, cứ một lúc lại nhìn điện thoại. Chắc lần này Trần Lâm Hổ giận lắm, sẽ không thèm để ý đến anh nữa.

Từ lúc quen biết đến giờ, Trương Huấn cũng nắm bắt được phần lớn tính cách của Trần Lâm Hổ. Cậu nhóc sống như một thanh sắt thép, bản thân không biết cách ứng phó với xã hội, nên cũng rất khó chịu khi người khác ứng phó với mình.

Trương Huấn xoa xoa trán, một bên nghĩ thế này cũng tốt. Có lẽ sau này, Trần Lâm Hổ sẽ không đến nữa.

Một bên lại thấy miệng đắng nghét, như bị người ta đánh cho một trận.

Anh ngậm điếu thuốc, quyết định ra ngoài mua chút đồ ăn, ít ra cũng phải đóng kịch cho Đinh Vũ Lạc thấy là mình thật sự có ra ngoài.

Đi xuống tầng một thì chân anh khựng lại, không nghe thấy tiếng động gì. Bình thường giờ này ván bài vẫn chưa tan, qua cửa còn nghe rõ tiếng xóc mạt chược, vậy mà lúc này lại im ắng đến lạ.

Trương Huấn nhíu mày, thôi vậy, nếu thật sự gặp Trần Lâm Hổ cũng khá là ngượng ngùng.

Anh kéo khóa áo bước ra khỏi tòa nhà số 2, đang nghĩ xem nên đi ăn ở đâu, thì bỗng trông thấy lão Trần hai tay chắp sau lưng, cái đầu trọc lóc như quả trứng luộc đang xoay vòng vòng trong khu tập thể với vẻ mặt tức giận, miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Trương Huấn đi tới, chưa kịp chào hỏi đã nghe lão Trần nói: "Làm ba kiểu này, đúng là dao nhỏ rạch đít, mở mang tầm mắt!"

"Bác Trần," Trương Huấn cười nói, "Ai lại chọc bác tức đến mức phải bật ra thành ngữ thế?"

Lão Trần vẫn chưa hết giận dữ, ngẩng cổ lên gào to: "Còn ai nữa, thằng con xui xẻo của tôi chứ ai! Một năm về một lần, một lần tức đủ cho cả năm!"

Trương Huấn không muốn dò hỏi chuyện riêng của người khác, vô thức nhìn quanh, không thấy bóng dáng quen thuộc, bèn hắng giọng, hỏi vẻ như không quan tâm lắm: "Hổ con đâu rồi? Không đi cùng bác chửi à?"

"Đừng nhắc nữa," Vẻ mặt lão Trần trở nên ủ rũ, khoát tay, "Bị thằng ba nó mắng chạy mất tiêu rồi, cũng chẳng biết đi đâu. Tôi gọi cho nó mấy cuộc điện thoại, nó chỉ bảo đang ở ngoài, cậu nói xem đã tối thế này rồi, ở Bảo Tượng nó còn đi đâu được nữa chứ."

Trương Huấn sững người: "Bị mắng chạy mất?"

Lão Trần đã nén giận từ nãy đến giờ, một bụng không có chỗ trút. Những lời chửi thề trong bụng giờ trở thành từ nối, phun ra một tràng cho Trương Huấn nghe.

Trương Huấn nghe qua, lọc lại, mới hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra, lúc này mới hiểu sao hôm nay ván bài ở tầng một lại tan sớm như vậy.

Anh không phải không biết mối quan hệ giữa Trần Lâm Hổ và ba cậu có chút... khó xử. Nhưng không ngờ sắp đến Tết rồi mà vẫn có thể xảy ra chuyện này.

Qua lời kể của lão Trần, Trương Huấn cũng hiểu được đại khái, thực ra chuyện này rất nhỏ, chỉ là Trần Đồng còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng không cố ý, lấy quyển phác thảo của Trần Lâm Hổ ra vẽ bậy, Trần Lâm Hổ lấy lại thì làm cậu bé sợ, nên mới khóc ầm lên.

Vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng tệ ở chỗ dù chuyện có nhỏ đến đâu, Trần Lâm Hổ cũng không phải là đứa được Trần Hưng Nghiệp thiên vị.

Cuộc sống của người bình thường chẳng phải cũng chỉ là những chuyện vặt vãnh chất chồng lên nhau sao? Nếu chỉ xét riêng một chuyện, ai cũng thấy không đáng để lớn chuyện. Nhưng nếu mỗi chuyện đều khiến ta không vui vẻ, thì dù là con lạc đà cũng có thể bị gãy lưng bởi cọng rơm cuối cùng.

Trương Huấn trong lòng không thoải mái, ấn tượng tốt đẹp mấy ngày trước khi gặp cả nhà Trần Lâm Hổ giờ đây đã bị xóa sạch, chỉ còn lại sự xót xa.

Anh đi dạo cùng lão Trần vài vòng quanh khu tập thể trước khi lão Liêu gọi đối thủ già đi về nhà đánh cờ để giải khuây.

Đợi hai ông lão đi rồi, Trương Huấn đứng một mình trong khu tập thể một lúc, rồi mới lưỡng lự lấy điện thoại ra gọi cho Trần Lâm Hổ.

Tiếng chuông kéo dài, Trương Huấn tưởng đối phương sẽ không nhấc máy, định cúp thì bên kia vang lên giọng Trần Lâm Hổ.

"Có chuyện gì?" Giọng điệu lạnh nhạt.

Không nhắc đến chuyện xấu hổ lúc trước.

"Không có gì." Trương Huấn nói, cổ họng hơi khô, ho khan một tiếng, "Tôi gặp ông nội cậu. Ông cụ lo lắng lắm, đi đi lại lại trong khu tập thể suýt mòn cả ba tấc đất rồi. Cậu đang ở đâu vậy?"

Phải dạo đầu một hồi, cuối cùng Trương Huấn mới hỏi ra mấy từ cuối cùng.

"Ở ngoài," Trần Lâm Hổ nói, "Lát nữa về."

Trương Huấn "à" một tiếng: "Lát nữa là bao lâu?"

Bên kia im lặng, Trương Huấn cảm thấy mình biến thành lão Liêu mất rồi, miệng lưỡi chẳng còn tác dụng gì, chỉ còn biết chờ đối phương lên tiếng.

Trần Lâm Hổ không trả lời, chỉ hỏi: "Anh không phải đi tìm Đoạn Kiều sao?"

Trương Huấn bị câu hỏi này làm cho cứng họng, một lúc lâu không nói nên lời.

Phải rồi, anh không phải đi tìm Đoạn Kiều sao?

Anh không phải đã tự nhủ nên giữ khoảng cách với Trần Lâm Hổ sao?

Bên kia điện thoại, Trần Lâm Hổ cũng không lên tiếng, hai người im lặng nửa phút, Trần Lâm Hổ cúp máy.

Trương Huấn cảm thấy có gì đó trong lòng mình cũng "tách" một tiếng, đứt toạc.

Anh nhíu mày chửi thề với màn hình đen của điện thoại, không hiểu sao cái tính khí chó này lớn đến vậy mà vẫn chưa bị đánh chết.

Chửi xong lại thấy trong lòng nhói đau, anh thở dài, ra ngoài ăn qua loa vài miếng, khi quay về khu tập thể đã không còn mấy người. Đến trước cửa phòng mình, anh định mở cửa thì lại dừng lại.

Không biết do linh tính gì, Trương Huấn cảm thấy có lẽ mình và Trần Lâm Hổ đã kết nối được sóng não trong chốc lát. Linh tính ấy thúc đẩy anh bước lên sân thượng, mở cánh cửa dẫn lên mái nhà.

Trên sân thượng không có gì thay đổi nhiều so với lần trước anh lên đây. Chiếc ghế sofa cũ kỹ vẫn đặt ở đó, chỉ có hai cái hộp gỗ vỡ được ghép lại với nhau, phủ một tấm khăn trải bàn, giả làm bàn trà.

Hai chân dài của Trần Lâm Hổ gác chéo lên đó, ngồi trên ghế sofa với tư thế rất là đại gia, trên người còn quấn một tấm chăn dày được lén lút mang lên.

Nghe thấy động tĩnh, Trần Lâm Hổ nghiêng đầu liếc anh một cái, không nói gì.

Trái tim Trương Huấn đang treo lơ lửng bỗng thả xuống. Có lẽ là thả quá nhanh nên hơi đau nhói.

"Cậu cũng biết hưởng thụ đấy," anh kìm nén cảm giác chua xót trong lòng, bước tới lật lật mấy gói thịt bò khô, khoai tây chiên và cốm gạo đặt trên thùng gỗ, rồi nhờ ánh đèn đường yếu ớt bên dưới nhìn rõ mấy lon bia, "Trốn lên đây không thấy lạnh à?"

Trần Lâm Hổ giũ giũ tấm chăn dày trên người: "Ấm hơn anh."

Trương Huấn chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng, Trần Lâm Hổ thì khá lanh lợi, khi ra khỏi nhà đã chộp lấy chiếc áo khoác dày nhất.

"Cậu định ngồi đây đến mấy giờ?" Trương Huấn đặt đồ ăn lại lên thùng gỗ, ngồi xuống cạnh Trần Lâm Hổ, "Cho tôi đắp chung với?"

Trần Lâm Hổ mở tấm chăn dày to đùng ra, phủ một nửa lên vai Trương Huấn, nhưng không nói gì.

Không nhận được câu trả lời, Trương Huấn cũng không hỏi thêm, hơi ấm trên người khiến anh khá thư giãn, không tự chủ được mà lười biếng, cũng gác chân lên thùng, móc thuốc ra định châm.

"Cho tôi một điếu." Trần Lâm Hổ mở miệng, tay đã chìa ra trước mặt Trương Huấn.

Trương Huấn liếc cậu: "Rượu thuốc đều chơi hả? Nếu cậu không phải mười tám tuổi thì giờ này tôi đã đánh cậu rồi."

Tuy nói vậy nhưng anh cũng không ngăn cản, biết tâm trạng cậu đang không tốt, đưa cho cậu một điếu, tiện tay định đưa luôn bật lửa, còn mình thì ngậm một điếu khác.

Trần Lâm Hổ bật lửa lên giữa hai người, ngọn lửa nhỏ bùng lên khiến Trương Huấn nghiêng đầu nhìn, mượn chút ánh sáng này nhìn rõ biểu cảm của Trần Lâm Hổ.

"Anh không châm à?" Trần Lâm Hổ đưa điếu thuốc lại gần ngọn lửa, ngẩng mắt nhìn Trương Huấn, "Cùng nhau."

Ánh lửa ấm áp đọng thành một đốm sáng nhỏ trong đáy mắt Trần Lâm Hổ, bóng tối xung quanh khiến cho đường nét gương mặt cậu càng trở nên sâu thẳm. Khi cậu nói chuyện, còn có thể thấy hàm răng khẽ cắn đầu lọc thuốc.

Trương Huấn bất giác nghiêng người về phía ánh sáng, như loài côn trùng có tính hướng quang, anh tiến lại gần, châm thuốc trên ngọn lửa ấy.

Động tác này không phải lần đầu, nhưng lại khác với lần trước. Ánh mắt Trần Lâm Hổ và Trương Huấn giao nhau qua ngọn lửa, cả hai đều không rời mắt.

Ngọn lửa bùng cháy ở hai đầu.

Khi ánh sáng từ bật lửa tắt đi, Trương Huấn nghe thấy giọng Trần Lâm Hổ.

"Anh có thấy tôi phiền không, Trương Huấn?" Trần Lâm Hổ hỏi.

Trương Huấn rít một hơi thuốc: "Sao lại hỏi vậy?"

Trần Lâm Hổ nhìn anh, khẽ nói: "Vì tôi cứ hay tìm anh."

...

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Huấn, một gã yếu đuối, mỗi lần cố tỏ ra cứng rắn lại bị đánh bại trong chớp mắt.

P/S: Tại sao mọi người đều nghĩ tôi sẽ tung "dao"!! Tôi luôn nghĩ mình là người rải "đường" cơ mà!!!