Hồn Trẻ Dại - Tam Oản Quá Cương

Chương 29




Khi chiếc xe đạp điện lăn bánh vào khu tập thể, bàn hội nghị của các cụ già trước tiệm cắt tóc đã thưa thớt vì trời lạnh. Không thấy bóng dáng lão Trần đâu, Trần Lâm Hổ cứ thế lái thẳng vào sân chung cư số 3.

"Còn chút điện, mai sạc tiếp," Xe vừa dừng, Trương Huấn đã lăn đùng xuống từ ghế sau. Tay anh cứng đờ vì nãy giờ cứ bám chặt lấy áo Trần Lâm Hổ. Anh lúi húi bẻ các khớp ngón tay, vừa đi lên cầu thang vừa nói, "Cậu khóa xe hộ tôi nhé, tôi sợ lại chẳng tìm ra ổ khóa mất."

Trần Lâm Hổ cảm thấy áo mình được buông ra. Cậu vẫn còn ngồi trên xe, trong khi Trương Huấn đã phi như bay lên tầng hai.

Tốc độ như bị chó đuổi khiến Trần Lâm Hổ vừa kinh ngạc vừa khó hiểu. Cậu ậm ừ một tiếng rồi ngồi xuống khóa xe.

Tiếng bước chân Trương Huấn càng lúc càng xa, nỗi khó hiểu của Trần Lâm Hổ dần chuyển thành bực bội trước dáng vẻ chẳng thèm ngoái lại của người kia.

Cũng chẳng biết bực mình vì điều gì, có lẽ là không hài lòng với cái kiểu như thuê tài xế của Trương Huấn.

Miệng cậu vẫn ngậm điếu thuốc vừa xin được từ anh, nhưng chẳng có cái bật lửa nào. Trương Huấn không biết cậu không có bật lửa sao? Chẳng thèm hỏi một câu đã đi mất.

Tiếng bước chân trên đầu đi được nửa đường lại quay ngược lại. Trương Huấn vịn lan can nhìn xuống Trần Lâm Hổ: "Này, quần của cậu còn chưa lấy về, lên nhà tôi một chút."

Trần Lâm Hổ bật dậy như lò xo: "Ờ."

"Đừng có mà chạy nhảy, đầu tôi đau," Trương Huấn cười, "À còn cả hộp cơm rang trong giỏ xe, tiện tay xách lên luôn nhé."

Dù Trương Huấn nhớ cơm rang còn hơn nhớ mọi thứ khác, nhưng nỗi bực bội của Trần Lâm Hổ cũng đã tiêu tan phần lớn. Cậu lấy túi đồ và hộp cơm rang từ giỏ xe, chỉ vài bước đã đuổi kịp Trương Huấn.

"Tôi say hay cậu say thế?" Trương Huấn giật mình vì tốc độ lao lên nhanh như chớp của cậu, "Tăng động quá nhỉ."

Trần Lâm Hổ chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng cô Phùng cất lên từ phía sau: "Ôi trời, nửa đêm thế này, uống rượu à?"

Hai người quay đầu lại, vợ chồng anh chị Phùng xách đồ ăn đêm cũng đang lên lầu, anh Phùng khẽ mỉm cười với họ.

"Nhìn mùi trên người hai cậu kìa," cô Phùng nhăn mũi, "Sao lại đi uống rượu thế? Uống ở đâu? Sao hai cậu lại đi chung với nhau vậy?"

Trương Huấn tuy đầu óc quay cuồng nhưng vẫn đối đáp trôi chảy: "Chính vì gặp nhau mới uống rượu chứ, uống một mình chán lắm."

"Thật là," cô Phùng cười, "Sao hai cậu đều lên tầng hai thế, định tối nay thức xuyên đêm à?"

Trần Lâm Hổ không thích cái kiểu dò hỏi của cô, nên cũng chẳng buồn lên tiếng, chỉ đẩy Trương Huấn về phía nhà anh.

Trong nhà, Bé Hổ đã nghe thấy tiếng bước chân của Trương Huấn từ lâu, đang kêu meo meo ầm ĩ. Trương Huấn lúc này mới nhớ ra trong nhà còn có một con thú dữ đang đói meo, vừa mở cửa vừa giải thích qua loa với vợ chồng nhà Phùng: "Cậu ấy đến lấy đồ mà bác Trần lần trước để quên ở đây."

Trần Lâm Hổ khựng lại, quần của cậu đúng là ở chỗ Trương Huấn thật, nhưng chẳng liên quan gì đến lão Trần cả.

Lời giải thích này như vẽ một ranh giới hợp tình hợp lý giữa hai người.

Anh Phùng cũng đẩy bà vợ hay tò mò của mình lên lầu, gật đầu ngượng ngùng với Trần Lâm Hổ.

Cửa vừa mở, đã thấy con mèo tam thể nằm chắn lối đi, bụng phơi ra, mặt mày nghiêm trọng, dùng ánh mắt lên án hành vi về muộn của Trương Huấn.

"Đói rồi hả, bát ăn liếm sạch sẽ còn hơn cả cái ví của tao," Trương Huấn cúi xuống gãi bụng con mèo béo, "Đợi tí mở hộp cho mày ăn."

Trần Lâm Hổ đi theo vào nhà, thấy con mèo béo ngửi ngửi tay Trương Huấn, rồi lăn lông lốc đứng dậy, mặt mày ghê tởm bỏ đi.

"Sao nó lại bỏ chạy rồi?" Trần Lâm Hổ hỏi.

"Chê mùi rượu trên người tôi đấy," Trương Huấn đổi xong giày đi vào phòng ngủ, "Cậu vào đi, hình như tôi để quần trong tủ quần áo."

Anh không quay lại nhìn Trần Lâm Hổ, cứ thế đi thẳng vào phòng ngủ, đầu óc quay cuồng suýt đâm vào khung cửa.

Nghe thấy Trần Lâm Hổ thở dài đằng sau, Trương Huấn cảm thấy hơi ngượng, càng không muốn quay đầu lại, chui tọt vào phòng ngủ.

Thấy Trương Huấn như vậy, Trần Lâm Hổ cũng chẳng trông mong anh làm được việc gì, tự mình lấy dép lê từ kệ giày đổi, rồi mang hộp cơm rang tạm để vào bếp, mới đi vào phòng ngủ.

"Cậu quen thuộc căn phòng này rồi nhỉ," Trương Huấn đã châm một điếu thuốc khác, một tay cầm quần của Trần Lâm Hổ, thấy đối phương cứ thế tự nhiên đi vào, cười mơ hồ, "Cậu không thích cặp vợ chồng tầng bốn à?"

Trần Lâm Hổ nhận lấy quần của mình, nghe câu này không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng, không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng đến thế: "Cũng không hẳn, chỉ là cô ấy hay dò la thôi."

Cô Phùng không phải người xấu, vì làm việc ở phòng khám gần đó, thỉnh thoảng còn mang ít cao dán giảm đau, thuốc bổ dạ dày gì đó cho người già trẻ con trong khu.

Chỉ là hay tò mò chuyện người khác.

Trước đây Trần Lâm Hổ cực kỳ phản cảm chuyện này, nhưng sau khi thấy lão Trần lộ tấm lưng dán miếng dán cao của cô Phùng cho và nhờ cậu gãi ngứa, Trần Lâm Hổ lại cảm thấy hơi khó chịu. Chứng đau lưng của lão Trần cũng là do cô Phùng biết được khi tám chuyện với người khác.

Không phải không còn phản cảm nữa, mà là không còn coi khuyết điểm của người khác là một tội lỗi không thể tha thứ.

Cảm giác này rất khó nói rõ, Trần Lâm Hổ đành gán nó cho câu "Ăn của miệng câm." (*) Nhưng lại cảm thấy không hoàn toàn như vậy. Nói chung là rất phức tạp, Trần Lâm Hổ cần phải suy nghĩ thêm để đưa ra kết luận.

(*) Bản gốc:  吃人嘴短.

Đây là thành ngữ ý chỉ khi ta nhận lợi từ ai, phải ăn nói khoan nhượng với người ấy

"Cậu đừng nghĩ nữa," Trương Huấn thấy mặt Trần Lâm Hổ nhăn thành một cục, cười nói, "Bốn cạnh đều vuông vức thế này, làm sao nghĩ ra được mấy chuyện quanh co về nhân sinh chứ."

Trần Lâm Hổ không thèm so đo với một tên say rượu đứng còn chẳng vững: "Cơm rang để trong bếp đấy, tối nay nếu không ăn thì nhớ cho vào tủ lạnh."

"Được," Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ, dù đầu óc quay cuồng, vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt "người lớn gì mà vô dụng thế" của Trần Lâm Hổ, tặc lưỡi một cái, "Trong túi quần của cậu có đồ, cậu biết không? Lúc giặt tôi có lấy ra."

Trần Lâm Hổ ngẩn người.

"Giặt xong tôi bỏ vào chỗ cũ rồi," Trương Huấn nói, "Cậu sờ túi xem."

Trần Lâm Hổ thò tay vào túi quần đang cầm, móc ra một tấm thẻ nhỏ.

Tấm thẻ đã trải qua một lần giặt giũ, vì chất liệu khá cứng nên không bị giặt nát, chỉ là hơi nhòe, Trần Lâm Hổ nhận ra nửa ngày mới nhớ ra đây là cái gì: "Thẻ tích điểm của tiệm trà sữa gần trường cấp ba tôi."

"Không ngờ cậu lại thích uống trà sữa đến thế." Trương Huấn kéo ghế ngồi xuống.

"Bình thường thôi." Trần Lâm Hổ nhíu mày, cậu nhớ ra rồi, đây là thẻ mà cô gái từng hẹn hò với cậu nhét vào tay cậu vào ngày tốt nghiệp, nói đã tích đủ điểm, muốn mời cậu uống ly trà sữa cuối cùng.

Lúc đó cậu đang vội đi dự lễ tốt nghiệp, vốn không muốn nhận, nhưng đối phương cứ đứng đó không chịu đi, đành phải nhận lấy, nhét thẳng vào túi quần rồi không quan tâm nữa.

Trương Huấn quan sát biểu cảm trên mặt cậu, lại liên hệ với chữ viết phía sau tấm thẻ, đoán ra bảy tám phần, không nhịn được cười: "Cậu có phải chưa từng nhìn kỹ cái này không, cậu lật qua xem đi."

Trần Lâm Hổ nghe lời lật qua, dưới ánh đèn bàn của Trương Huấn, nhìn rõ mấy chữ nhòe trên đó, lông mày gần như chụm lại thành một cục.

"Đáng tiếc quá," Trương Huấn gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn, trêu chọc, "Cơ hội tốt để nối lại mối tình cũ, vậy mà để lỡ mất."

Tấm thẻ tích điểm đã nhăn nhúm, Trần Lâm Hổ nhìn xong liền vò lại, ném vào thùng rác.

"Lúc đó có nhìn thấy cũng không đi đâu." Trần Lâm Hổ vớ lấy chiếc bật lửa trên bàn Trương Huấn, châm điếu thuốc trong miệng, "Với tôi, kết thúc là kết thúc."

Giọng điệu cậu rất bình thản, như thể đó là điều đương nhiên.

Trương Huấn cũng không mấy bất ngờ, theo hiểu biết của anh về Trần Lâm Hổ, con người có bốn cạnh vuông vức như vậy, chỉ biết tiến bước về phía trước, bạn có thể hy vọng cậu ta dừng bước vì bạn, nhưng một khi mối quan hệ kết thúc, cậu ta sẽ tiếp tục lên đường, hoàn toàn không có cơ hội quay đầu.

Trong thế giới quan của Trần Lâm Hổ, cuộc đời chỉ có con đường tiến về phía trước, và là đường một chiều.

"Hỏi cậu một câu nhé," Trương Huấn tò mò hỏi, "Theo như cậu nói khi nãy, cậu với cô gái ấy quen nhau cũng chưa đến một tháng, sao lại chia tay?"

Trần Lâm Hổ phát hiện ra Trương Huấn sau khi uống say thật sự không kiểm soát được miệng lưỡi, không khỏi liếc nhìn Trương Huấn thêm cái nữa.

Nếu là cô Phùng hỏi câu này, có lẽ Trần Lâm Hổ đã quay đầu bỏ đi rồi. Nhưng nếu là Trương Huấn, cậu thấy cũng chẳng sao.

Chuyện này thật kỳ lạ, lập trường của cậu cứ thay đổi liên miên, rất quái đản.

Im lặng một lúc, Trần Lâm Hổ vẫn mở miệng: "Không biết. Cô ấy bảo sau khi tiếp xúc, thấy tôi không giống như trong tưởng tượng, thế là chia tay."

"À," Trương Huấn cũng không phải là không hiểu được, trẻ con mà, tâm tính không ổn định, sở thích thay đổi thất thường, chỉ là nhìn Trần Lâm Hổ nhắc đến chuyện này mà bộ mặt vẫn trơ như bụt, vừa buồn cười vừa thương cảm, chỉ vào giường bảo Trần Lâm Hổ ngồi xuống, "Đau lòng không? Tội nghiệp quá, bị đá mà còn chẳng biết tại sao."

Giọng điệu như đang dỗ dành kẻ ngốc của anh khiến Trần Lâm Hổ rất khó chịu, nhưng vẫn ngồi xuống giường, kéo gạt tàn đến chỗ cả hai đều với tới để gạt tàn thuốc.

"Không sao cả, cô ấy nói thích tôi trước mặt bao nhiêu người, không đồng ý cũng không được," Trần Lâm Hổ không mấy quan tâm đến chuyện này, hút thuốc nhìn con mèo tam thể lẻn vào cửa, "Tôi chỉ thấy thật kỳ lạ. Tại sao người ta có thể đơn phương quy định một hình tượng gán cho tôi, rồi nói thích tôi. Sau đó lại đơn phương cảm thấy tôi không phù hợp với hình tượng đó, thế là rời đi. Rồi lại hối hận."

Cơn say của Trương Huấn bị gió thổi cả một đường, không những không giảm bớt, mà còn càng dồn vào máu.

Trong giọng nói trầm thấp bình tĩnh của Trần Lâm Hổ, suy nghĩ của anh bay bổng, nghĩ bụng người này vẫn còn trẻ người non dạ, ngay cả "thích" là gì cũng chưa hiểu, lại càng không hiểu được sự biến chuyển phức tạp của tình cảm con người, không thể lí giải được hành động rời đi và hối hận ấy.

Có lẽ đối với Trần Lâm Hổ, tất cả những điều này đều là sự phản bội. Tất cả những điều này đều khiến cậu thất vọng.

"Này, Trương Huấn," Trần Lâm Hổ nói, "Anh có nghĩ rằng nếu tình cảm có thể phai nhạt, thì có lẽ những rung động, cảm giác yêu thích ban đầu, tất cả đều chỉ là ảo ảnh không? Giống như khi ánh trăng không còn huyền ảo, khi những bộ lọc màu hồng biến mất, thì tình cảm cũng theo đó biến mất?"

"Ai bảo thế," Trương Huấn cười nhẹ, "Biết bao nhiêu người sống cả đời với nhau tốt đẹp đấy thôi."

"Đó chỉ là vì ánh trăng giữa họ tồn tại lâu hơn thôi," Trần Lâm Hổ nói, "Người với người khác nhau, nên sản phẩm bộ lọc họ dùng chắc cũng khác nhau."

Giống như Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp, khi yêu nhau ai chẳng ngọt ngào như đường, sinh con còn phải ghép cả hai họ lại với nhau.

Một khi tình cảm phai nhạt, ngoài Trần Lâm Hổ ra, thứ có thể chứng minh họ đã từng sống cùng nhau một thời gian chỉ còn lại hai tờ giấy ly hôn.

Và thực tế đã chứng minh, loại cầu vồng tình cảm này là có thể chuyển dời, bởi vì giờ đây, có một kết tinh khác cũng đã ra đời, đó chính là đứa em trai tên Trần Đồng của cậu.

Đã như vậy, loại tình cảm này có thể phai nhạt, có thể chuyển dời, thậm chí còn có thể dùng giấy chứng nhận để công khai với thế giới, Trần Lâm Hổ thấy nó thật rẻ mạt.

Đầu óc Trương Huấn đặc sệt như nồi cháo, nhưng dù lúc này không uống rượu, anh cũng cảm thấy mình không thể đưa ra câu trả lời thỏa đáng.

"Có lẽ vậy," Trương Huấn như đầu hàng, thở ra một vòng khói, "Tôi cũng không biết."

Câu hỏi không nhận được lời giải đáp, Trần Lâm Hổ không những không cảm thấy thất vọng, mà còn hơi mừng.

Trương Huấn cũng giống cậu, không hiểu những vấn đề này.

Điều này chứng minh tuổi tác tăng lên cũng không mang lại sự khác biệt quá lớn.

Cảm giác chênh lệch khi nghe nhóm bạn của Trương Huấn nói chuyện trên bàn ăn tối nay đã được bù đắp một cách vi diệu và hèn mọn, Trần Lâm Hổ cảm thấy có nỗi hài lòng thầm kín đang dấy lên trong lòng.

"Nếu tương lai tôi thật sự thích ai đó, tôi hy vọng tình cảm của tôi sẽ không bao giờ phai nhạt." Trần Lâm Hổ nhìn vòng khói tan biến trong ánh sáng, bỗng lên tiếng, "Nếu không, cả đối phương và tôi đều sẽ thất vọng."

Trong cái đầu đặc sệt của Trần Lâm Hổ, muốn yêu thương ai đó, muốn có được tình cảm, thì đừng bao giờ làm người ta thất vọng.

Thất vọng chính là khởi đầu cho mọi sự tan vỡ của tình cảm. Dù chỉ là một vết nứt li ti, nhưng cũng đủ để tạo nên tiếng răng rắc đầu tiên của tảng băng chực vỡ nát.

Nghe câu này, Trương Huấn thấy lòng mình chua xót.

Qua lời lão Trần, anh đã hiểu đại khái về gia đình của Trần Lâm Hổ. Sự đổ vỡ tình cảm của ba mẹ đã để lại trong Trần Lâm Hổ một nhận thức rằng: tình yêu và tình thân đều không đáng tin cậy. Muốn có được sự công nhận của ba mẹ, chỉ có cách đừng làm người khác thất vọng.

Nhưng tình cảm khiên cưỡng cũng chẳng thể mang lại hạnh phúc của mái ấm. Vì thế, Trần Lâm Hổ mặc định chấp nhận lựa chọn của ba mẹ, ủng hộ công việc của cả hai, và cũng chẳng nói gì về việc gia đình tái hôn.

Điều này tạo nên một nhận thức khác: dù kết cục thế nào, tình cảm cũng chỉ là tia chớp lóe sáng trong chốc lát, chỉ có nỗi đau mới là con dao sắc vĩnh cửu, sớm muộn gì cũng sẽ đâm vào tim.

Trương Huấn chẳng biết nói gì cho phải. Đây không giống như những học sinh anh từng phải khai thông tư tưởng trước đây. Trần Lâm Hổ không phải học trò của anh, cũng chẳng phải đứa trẻ đang chờ người khác an ủi. Nhận thức của cậu đã hình thành một hệ thống riêng, thậm chí còn rất thuyết phục.

Anh chỉ có thể cúi người, vỗ vỗ đầu gối Trần Lâm Hổ: ""Tình cảm" phức tạp lắm, thật đấy. Vì hỉ nộ ái ố, yêu ghét mừng giận đều là tình cảm cả. "Thất vọng" cũng chỉ là một phần thôi. Có thất vọng tức là đã từng có tình cảm. Nên dù kết cục có thế nào đi nữa, thì vẫn có những người đã từng có tình yêu sôi nổi thực sự. Điểm này cậu không thể phủ nhận hoàn toàn được."

Trần Lâm Hổ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Trương Huấn, hòa lẫn với mùi đồ nướng, chẳng trách khi nãy cô Phùng cứ nhăn mũi trong hành lang.

Nhưng Trần Lâm Hổ lại chẳng thấy khó chịu cho lắm.

Cái cách Trương Huấn vỗ đầu gối cậu, như thể đã chạm đến dây thần kinh nào đó, Trần Lâm Hổ bất giác hỏi: "Hôm nay Đoạn Kiều nói có đúng không?"

"Cái gì cơ?" Trương Huấn chưa hiểu ngay, "Nói tôi hồi đi học chưa từng yêu đương à?"

Trần Lâm Hổ "ừm" một tiếng.

"Đúng vậy," Trương Huấn thả lỏng người, tựa vào lưng ghế, nửa nhắm mắt, ý thức mơ hồ, tự giễu cười: "Nếu bố tôi mà biết, chắc đánh chết tôi luôn."

Trần Lâm Hổ định mở miệng, thì tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc đối thoại. Cậu liếc nhìn Trương Huấn đã có vẻ buồn ngủ, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đành đứng dậy đi mở cửa.

Khi đi ngang qua Trương Huấn, một làn gió thoảng qua, Trương Huấn ngửi thấy mùi trên người mình, cũng nhăn mặt, đầu óc ngắn mạch bò dậy khỏi ghế, chẳng quan tâm Trần Lâm Hổ đi đâu, mở tủ quần áo tìm đồ thay.

Người gõ cửa là cô Phùng, tay còn cầm một hộp cơm nhỏ, Trần Lâm Hổ mở cửa thì sững người.

"Ơ kìa, nhóc chưa về à?" Cô Phùng cũng hơi ngạc nhiên, "Ở đây làm gì thế?"

Trần Lâm Hổ không trả lời, chỉ nhìn cô ta.

"Cái này cho Trương Huấn đấy," cô Phùng vươn cổ, dùng ánh mắt quét một lượt trong phòng, không thấy Trương Huấn đâu, bèn đưa hộp cơm nhỏ cho Trần Lâm Hổ, "Cháo gạo, để dưỡng dạ dày ấy mà. Uống rượu xong không nên ăn cơm này nọ, khó tiêu lắm. Nhà tôi vừa mua nhiều quá, chia cho cậu ấy một phần, cảm ơn cậu ấy mấy hôm trước giúp tôi sửa xe đạp."

Sắc mặt Trần Lâm Hổ dần dịu lại, khẽ "ồ" một tiếng.

"Đừng chơi khuya quá đấy," cô Phùng kéo kéo áo khoác, lại thò đầu nhìn vào phòng hai lần, "Này Hổ con à, cậu chơi thân với Trương Huấn, cậu ta có bạn gái chư..."

Trần Lâm Hổ vừa bất lực vừa buồn cười với cô ta, cắt ngang: "Chúc cô ngủ ngon." Rồi vẫy tay, đóng cửa luôn.

Bên ngoài cửa, cô Phùng lẹp xẹp lên lầu, miệng lẩm bẩm không vui: "Hừm, mới hỏi có hai câu mà đã hết kiên nhẫn, bọn trẻ bây giờ, hứ!"

Trần Lâm Hổ đặt cháo gạo lên bàn, vẫn còn nóng, có thể uống ngay, nghĩ nghĩ, lại gói kín cơm rang cho vào tủ lạnh.

Ngoài dự đoán của Trần Lâm Hổ, tủ lạnh của Trương Huấn có không ít đồ, ngoài rau củ quả ra, Trần Lâm Hổ còn nhận ra đồ muối của lão Liêu và bánh bao hấp của lão Trần.

Được đấy, lớn đầu rồi mà còn ăn cơm trăm nhà.

Trần Lâm Hổ hơi buồn cười, trong lòng lại có chút mềm lòng.

Cậu biết, Trương Huấn rất tốt, không thì đã chẳng có cả một tủ lạnh đầy đồ ăn trăm nhà thế này.

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Trần Lâm Hổ vừa đi về phía phòng ngủ vừa dặn dò: "Cơm rang tôi để tủ lạnh rồi, cháo trên bàn..."

Câu nói nói được nửa chừng thì im bặt.

Trương Huấn đang cố nhét một chiếc áo len qua đầu, vì đầu óc không tỉnh táo, động tác cũng hơi vụng về chậm chạp, kéo kéo cái áo đang mắc kẹt ở cổ.

Ánh đèn bàn chiếu lên người anh, phác họa đường nét vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp, đã có vẻ vững chãi chắc nịch của đàn ông trưởng thành, chẳng có chút đường nét ốm yếu nào, chỉ có vài vết sẹo nhỏ trên vai và ngực.

So với màn tắm rửa ngã ngửa của Trương Huấn lần trước, lần này tuy ánh sáng không rõ lắm, nhưng Trần Lâm Hổ lại như thấy nhiều hơn, khó diễn tả bằng lời hơn.

Trương Huấn có lẽ vẫn còn mơ màng, không để ý đến Trần Lâm Hổ, cau mày vật lộn mãi mới mặc xong áo.

Như thể một áng mây trôi qua, từng chút một xóa nhòa hình dáng trong tầm mắt Trần Lâm Hổ, lau đi, che giấu, nhưng lại để lại trên võng mạc cậu một đường nét rõ ràng được ánh sáng ban ngày vẽ nên.

Trần Lâm Hổ ho khan một tiếng.

"Đệt," Trương Huấn giật mình, lắp bắp: "Cậu đi đứng không thể phát ra tiếng à?! Không thấy tôi đang thay đồ à?"

"Thấy chứ," Trần Lâm Hổ dời mắt đi chỗ khác, "Không thì tôi ho làm gì."

Lúc này Trương Huấn chẳng hiểu nổi logic quái đản của Trần Lâm Hổ, chỉ cảm thấy có gì đó không ổn, trừng mắt nhìn cậu.

"Vai anh có sẹo," Trần Lâm Hổ đầu óc cũng hơi rối, theo bản năng tìm chủ đề, "Đánh nhau để lại à?"

Trương Huấn đưa tay sờ sờ vai, lại nhìn vết thương trên trán Trần Lâm Hổ, bỗng cười: "Không phải." Ngừng một lát, hỏi ngược lại: "Cậu còn nhớ lần bị đánh đau nhất của cậu là lần nào không?"

Thấy anh đứng mà cũng hơi chóng mặt, Trần Lâm Hổ bước tới ấn anh ngồi xuống ghế: "Quên rồi."

Là thật sự quên rồi, đánh nhau nhiều quá.

"Tôi cũng đoán được," Trương Huấn ngồi trên ghế, lại với tay lấy bao thuốc, "Bởi vì những cơn đau đó đều do những người không quan trọng gây ra."

Giọng anh rất mơ hồ, lại nhỏ, Trần Lâm Hổ không nghe rõ lắm, hơi cúi người xuống: "Gì cơ?"

Trương Huấn lèm bèm gì đó, giọng nhỏ xíu. Trần Lâm Hổ nghe không rõ, cúi người xuống hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"

Trương Huấn với không tới bao thuốc, ngẩng lên thì thấy Trần Lâm Hổ cúi xuống, ánh đèn bàn rọi lên bờ môi dưới của cậu.

Hơi men bắt đầu ngấm, Trương Huấn hiếm khi thả lỏng như vậy, nghĩ gì nói nấy, muốn làm gì thì làm.

Anh đưa tay lên vuốt ve đuôi mày Trần Lâm Hổ, ngón cái lướt qua vết sẹo ngắn.

"Vết thương này rồi cậu sẽ quên thôi," Trương Huấn nói, "Những vết thương đau nhất là đánh vào thân thể, nhưng lại thấm vào tâm hồn, khiến người ta không phân biệt được đúng sai nữa."

Trần Lâm Hổ chỉ thấy môi Trương Huấn mấp máy, lời nói như thổi qua một lớp màn mỏng. Cậu chăm chú nhìn gương mặt anh, cảm nhận hơi ấm từ đầu ngón tay Trương Huấn len lỏi qua vết sẹo trên thái dương mình.

Cậu sờ vết sẹo của mình, Trần Lâm Hổ nghĩ, không biết anh ấy có ý thức được mình đang làm gì không?

Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng đầu óc Trần Lâm Hổ vẫn cứ quay cuồng không ngừng, mãi một lúc sau mới ngẫm lại được câu nói vừa rồi của Trương Huấn, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu vẫn cúi người, kề sát Trương Huấn, có thể cảm nhận được hơi thở nồng nặc mùi rượu của đối phương.

Trương Huấn bị cảm giác oi bức như sóng nhiệt từ Trần Lâm Hổ ập xuống, làm cho có chút mê muội, nhận ra hành động của mình có vấn đề, tay giật mạnh, rụt về, dụi đôi mắt đang mờ nhòe của mình.

"...Mèo kêu kìa," Trương Huấn cất tiếng, giọng hơi khàn, "Cậu giúp tôi mở hộp đồ ăn cho nó đi, bát ăn của nó ở phòng khách."

Trần Lâm Hổ vẫn chưa hoàn hồn sau khoảnh khắc mờ ám và hơi ấm phủ lên mặt, chăm chú nhìn gương mặt Trương Huấn, muốn tìm kiếm một chút biểu cảm nào đó. Dù bản thân cậu cũng không biết thấy gì mới là thỏa mãn.

Mèo tam thể lại kêu thêm vài tiếng, giọng càng lúc càng thảm thiết. Trần Lâm Hổ mới chậm rãi đứng thẳng người, chớp chớp đôi mắt khô rát, cảm thấy mình như đang phát bệnh thần kinh, lùi lại hai bước: "Hộp đồ ăn ở đâu?"

"Ngăn kéo trên tủ giày." Trương Huấn ngáp một cái, xoay ghế lại phía máy tính và bật máy.

Trần Lâm Hổ thấy anh đột nhiên lại như không có chuyện gì, thậm chí còn biết mở máy tính, môi khẽ động đậy nhưng không lên tiếng, quay đầu đi cho mèo mập ăn.

Mở hộp đồ ăn, Trần Lâm Hổ cũng không biết cho ăn bao nhiêu một bữa, đổ nửa hộp vào bát, chưa kịp gọi thì mèo mập đã như hổ đói vồ mồi, cắm đầu vào bát.

Trần Lâm Hổ ngồi xổm xuống đất, đầu óc vừa nãy như một nồi cháo bắt đầu gợn chuyển, chợt nhận ra có gì đó bất ổn trong lời Trương Huấn.

Lại nhớ đến câu "đánh chết tôi" của Trương Huấn lúc nãy.

Tim Trần Lâm Hổ thắt lại, đột nhiên đau nhói.

Đánh vào thân thể, nhưng thấm vào tâm hồn. Trần Lâm Hổ cảm thấy mấy chữ này như ghim vào trái tim mình.

Nghĩ kỹ lại về vết bỏng đầu thuốc trên lưng Trương Huấn, cho dù là ngã xuống đất mà bị, thì phải dùng lực mạnh đến mức nào mới có thể tát một cái, khiến anh ngã xuống đất không dậy nổi, và phải tàn nhẫn đến mức nào mới có thể cho Trương Huấn, lúc đó vẫn còn là một đứa trẻ ngây dại, một cái tát như vậy.

Trần Lâm Hổ hít một hơi đứng dậy, trong lòng nghẹn ứ khó chịu, vẫn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng vừa bước vào phòng ngủ nhìn thấy bóng lưng Trương Huấn gục trên bàn, tất cả đều nuốt trở lại.

"Trương Huấn." Trần Lâm Hổ gọi.

Trương Huấn không động đậy, Trần Lâm Hổ bước lại gần nhìn, phát hiện người đã ngủ say.

Tửu lượng cũng tạm, ngoài việc nói nhiều ra thì không có gì không tốt, uống say là ngủ.

"Lên giường ngủ đi." Trần Lâm Hổ vỗ vỗ lưng anh, "Trương Huấn."

Từ cổ họng Trương Huấn phát ra vài tiếng lẩm bẩm, nghe như là chửi thề, mặt lại càng vùi sâu vào cánh tay.

Trần Lâm Hổ bị chửi cũng không giận, tay vẫn đặt trên lưng Trương Huấn.

Hơi ấm xuyên qua lớp vải truyền đến lòng bàn tay, nhiệt độ ổn định lại khiến Trần Lâm Hổ không hiểu sao nhớ đến cảm giác khi mắt cá chân Trương Huấn cọ qua.

Hơi thở cậu dần chậm lại, rơi xuống mức thấp nhất, như bị ma xui quỷ khiến, di chuyển tay lên trên, lòng bàn tay nâng lên, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cào nhẹ lên lớp vải, dừng lại ở vị trí vết sẹo do đầu thuốc đốt trên lưng Trương Huấn trong ký ức.

Hơi thở Trương Huấn phập phồng, khiến lớp vải nhẹ nhàng va chạm với đầu ngón tay Trần Lâm Hổ.

Cảm giác tê dại mơ hồ, từ bề mặt tiếp xúc cực nhỏ bắt đầu lan tỏa, theo dây thần kinh của Trần Lâm Hổ mà phát tán.

Là ở đây, Trần Lâm Hổ nghĩ, một vết sẹo.

Cũng chẳng có gì, Trương Huấn vừa nãy cũng sờ vết sẹo trên mặt mình.

Cũng chẳng có gì.

Mình chỉ muốn biết, lúc đó anh ấy cảm thấy thế nào, anh ấy có thất vọng không, giống như mình hồi nhỏ, ôm trong lòng sự ấm ức, hoang mang, nhưng đều không thể mở miệng.

Lý do vừa như hợp lý vừa như cái cớ này giống như một roi quất ngựa, quất mạnh vào lưng Trần Lâm Hổ, thúc giục não cậu, thôi thúc ngón tay cậu tiếp tục đi lên, như một kẻ leo núi bé nhỏ leo lên xương bả vai Trương Huấn.

Đầu ngón tay nấn ná trên vai trong giây lát, rồi leo lên cổ áo đang vểnh lên do Trương Huấn cúi đầu, móc lấy một lọn tóc sau tai.

Trong đêm tĩnh lặng của thành phố nhỏ, Trần Lâm Hổ như một kẻ đứng ngoài cuộc, nhìn bàn tay mình chạm vào tóc Trương Huấn.

Bên ngoài là tiếng xào xạc của gió đêm thổi qua ngọn cây, trong nhà là tiếng tích tắc của đồng hồ trôi. Trần Lâm Hổ cảm thấy trong dòng thời gian trôi này khi chỉ có cậu còn tỉnh táo, có điều gì đó từ đáy lòng sụp đổ. Cậu thầm nghĩ, có thứ gì đó đang chui qua khe hở trên đầu cậu, hoành hành phá phách trong cơ thể cậu.

Có lẽ là cảm thấy hơi ngứa, Trương Huấn nghiêng đầu, làn da cọ vào đầu ngón tay Trần Lâm Hổ.

Một dòng điện nhỏ lập tức chạy dọc, nổ tung trước mắt Trần Lâm Hổ, trong cổ họng, tủy sống, lục phủ ngũ tạng.

Trần Lâm Hổ cảm thấy mình giống như một tên trộm.

Trộm hơi ấm của Trương Huấn, dùng làm chất kích thích khiến máu mình sôi sục.

Người gục trên bàn lẩm bẩm vài câu gì đó, Trần Lâm Hổ nhắm mắt lại, cẩn thận cúi đầu xuống nghe.

Trương Huấn nói không rõ ràng: "...Trần Lâm Hổ."

Người nghe suy đi nghĩ lại vài lần, xác nhận mình đúng là tên này.

Trương Huấn lại nói: "Đừng có mẹ nó... lấy điếu thuốc từ miệng tôi nữa."

Máu đang sôi sục bỗng chốc lạnh toát, Trần Lâm Hổ đột ngột rút tay về, lùi lại hai bước, đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào tấm lưng Trương Huấn.

Hơi thở đối phương vẫn rất đều đặn, đúng là đang ngủ say, nói mớ.

Trần Lâm Hổ đứng yên tại chỗ một lúc, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là đột nhiên không hiểu sao cảm thấy bực bội, túm lấy Trương Huấn đang gục trên bàn, dưới ánh mắt kinh ngạc và hoảng hốt của đối phương ném anh lên giường, rồi kéo chăn trùm kín.

"Lên giường ngủ đi," Trần Lâm Hổ nghe thấy giọng mình, vẫn khá bình tĩnh, "Trên bàn có cháo, hâm nóng rồi hẵng ăn."

Đầu Trương Huấn đập vào đầu giường, đau đến mức mặt mày nhăn nhó, khó tin nhìn Trần Lâm Hổ: "Cậu phát bệnh à?"

Trần Lâm Hổ liếc nhìn anh, vơ lấy cái túi đựng máy tính và áo khoác của mình dưới đất, quay đầu bước ra cửa.

Cậu gần như lao ra khỏi cửa nhà Trương Huấn, chạy một mạch từ tầng hai xuống tầng một, không thèm để ý đến lão Trần đang ngồi trên ghế xích đu chơi đấu địa chủ, thẳng tiến đến phòng tắm vặn vòi nước, dội mạnh một gáo nước lên mặt.

Nước lạnh dập tắt cơn nóng trên mặt và sự bứt rứt trong người, Trần Lâm Hổ dứt khoát đưa đầu thẳng dưới vòi nước tưới một trận, mới đứng thẳng người lần nữa.

Trong gương, đôi mắt cậu vẫn còn ánh sáng, trong đó còn chất chứa sự dữ dội, như bị lửa liếm qua, hốc mắt đỏ au.

Trần Lâm Hổ dùng ngón cái xoa nắn ngón trỏ tay trái như thể vừa tách rời khỏi cơ thể mình trong khoảnh khắc vừa rồi, nhưng đầu ngón tay vẫn cố chấp bám víu lấy mọi cảm giác vừa nãy không chịu buông.

Cậu phát bệnh à?

"Không có," Trần Lâm Hổ choáng váng thầm nghĩ, "Chỉ là muốn chạm vào anh một chút mà thôi."

Công tắc của mình lắp trên người anh ấy từ bao giờ vậy?!

...

Tác giả có lời muốn nói:

À, khuyên nên chạm thêm vài lần nữa thử xem sao. Thực hành mới biết chân lý.