Sau khi chứng kiến màn diễn xiếc của Chu Tráng Tráng lúc say xỉn, hai tay đệ tử ruột của gã là Cao Nhất Đẳng và Thượng Thanh Hoa càng nể phục Trần Lâm Hổ hơn nữa.
Sau bữa nhậu, trừ Trần Lâm Hổ ra, ba đứa còn lại đều lảo đảo không vững bước. Chỉ có cậu vẫn còn tỉnh táo đứng dậy, xếp lại mấy lon bia đã bị xô ngã, rồi bảo mấy đứa ở phòng khác đang định ghé qua chơi: "Thôi các cậu quay lại sau đi."
Chu Tráng Tráng nằm bò ra sàn, lè nhè nói: "Trần Lâm Hổ đâu rồi? Đờ mờ. Nó xô mông mấy cái lon bia của tao, đúng là thằng chó..."
Vừa dứt lời, gã đã bị Thượng Thanh Hoa đá một phát vào mông, hất ra chỗ khác cho đỡ vướng đường. Thượng Thanh Hoa lảo đảo bước vào nhà vệ sinh.
Trần Lâm Hổ xếp mấy lon bia thành 4 chồng, đại diện cho số lượng bia mỗi đứa uống. Chồng của cậu cao hơn chồng của Chu Tráng Tráng một tầng.
"Bỏ vào túi rác đi," Cao Nhất Đẳng cũng đã thấy choáng váng, muốn giúp dọn dẹp nhưng có vẻ hơi khó khăn, "Mai đi học tiện thể vứt luôn."
"Đừng vứt vội," Trần Lâm Hổ móc điện thoại ra chụp ảnh, vừa đăng lên WeChat vừa nói, "Đợi thằng đầu to tỉnh rượu, cho nó thấy sự thật phũ phàng."
Cao Nhất Đẳng liếc nhìn Chu Tráng Tráng đã nằm bẹp dí trên sàn chuẩn bị ngủ, thật lòng khen Trần Lâm Hổ: "Đôi khi cậu cũng khá quỷ quyệt đấy."
Trần Lâm Hổ thản nhiên nhận lời khen, rồi cùng Cao Nhất Đẳng đang choáng váng dọn dẹp đồ ăn thừa, lại khiêng Thượng Thanh Hoa đang ngủ gục trong nhà vệ sinh ra ngoài.
Mãi đến khi sắp đóng cửa phòng, Phương Thanh mới về. Cậu ta nhăn mặt trước mùi rượu nồng nặc và cái "lâu đài" lon bia trên sàn, rồi liếc nhìn Trần Lâm Hổ vừa rửa mặt xong.
Hai người không nói gì, Phương Thanh chen vai Trần Lâm Hổ đi vào rửa mặt.
Lúc này Trần Lâm Hổ đã tỉnh rượu được phần lớn, đầu óc đã hoạt động bình thường. Cậu không để ý đến hành động của Phương Thanh, đi thẳng đến bàn ngồi xuống, chờ máy tính khởi động để vẽ tranh, tiện thể xem qua Moments.
Bức ảnh "Chiến thắng vang dội trong cuộc chiến lon bia" của cậu đã nhận được vài lượt thích, ngoài bạn cùng bàn hồi cấp 3 ra, còn có Trương Huấn và Đoạn Kiều.
Đoạn Kiều là người mới xin được số của Trần Lâm Hổ từ Trương Huấn vài ngày trước. Sau khi kết bạn, hắn đã gửi một bài cảm nghĩ 200 chữ như thông lệ, thỉnh thoảng hỏi thăm sức khỏe lão Trần.
Ngoài ra, Trần Lâm Hổ thường xuyên thấy bóng dáng Trương Huấn trong Moments của Đoạn Kiều. Anh chàng này luôn cố gắng lôi kéo Trương Huấn ra khỏi nhà để tận hưởng cuộc sống hiện đại tươi đẹp.
Không lâu sau khi đăng bài, Đoạn Kiều gửi cho cậu hai tin nhắn, trong đó có một tấm ảnh.
[Đoạn Kiều: Trùng hợp ghê, tôi với lão Trương cũng đang nhậu đây! Lần sau rủ cậu nhé! Lão Trần thích ăn tai heo ở quán này lắm, cậu mang về cho bác ấy được đấy.]
So với Trần Lâm Hổ và Trương Huấn - những kẻ có phần cá tính và khác người, Đoạn Kiều béo lùn đúng là tấm gương sáng về sự yêu đời. Hắn luôn lan tỏa ra lòng quan tâm đến xã hội đến đám người đầu óc có hơi cứng nhắc xung quanh, không chỉ tác động đến Trương Huấn, mà cả lão Trần cũng bị ảnh hưởng.
Trần Lâm Hổ khá biết ơn việc Đoạn Kiều quan tâm đến ông nội mình, trả lời một câu cảm ơn rồi mới nhấn vào xem ảnh.
Một bàn đầy ắp đồ nguội và đồ nướng, vài chai bia rỗng, xung quanh bàn là những chiếc ghế nhựa nhỏ. Quán ăn vỉa hè được chiếu sáng bởi ánh đèn đường trắng xám, xa xa trên mặt đất còn thấy được những đầu thuốc lá của mấy bàn khác. Phía sau, vài vị khách nam say xỉn đang vén áo lên.
Trương Huấn ngồi đối diện, uống bia bằng ly nhựa trong, mắt hơi cụp xuống, nửa cười không cười. Điếu thuốc trên tay chưa được châm lửa, anh ít khi hút thuốc ở nơi công cộng, nhưng có thói quen kẹp giữa các ngón tay hoặc ngậm trên môi.
Có lẽ từ quán cà phê sách đến thẳng đây ăn, Trương Huấn vẫn chưa thay áo sơ mi, xắn tay áo lên để lộ cánh tay và cổ tay săn chắc cân đối. Cổ áo mở thêm một cúc so với thường ngày, dưới ánh đèn đường đêm tạo nên vẻ phóng khoáng.
Mâm rượu thịt là trọng tâm, nhưng Trương Huấn mờ ảo trong ảnh lại như một điểm hút ánh sáng. Trần Lâm Hổ cảm thấy anh hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh phía sau.
Ngón tay Trần Lâm Hổ lơ lửng trên màn hình một lúc, rồi mới gõ vài chữ gửi cho Đoạn Kiều.
[Con Trùng Lớn: Trương Huấn có biết uống không?]
Trong ký túc xá tối om chỉ còn ánh sáng từ màn hình máy tính, Trần Lâm Hổ mượn chút ánh sáng đó liếc nhìn về phía "lâu đài" lon bia.
Về khả năng giao tiếp xã hội thì thôi bỏ đi, nhưng ít ra về khoản uống rượu thì cậu có thể giành lại một điểm chứ nhỉ?
Trương Huấn chẳng mặn mà gì với văn hóa nhậu nhẹt, uống vài ngụm rồi đặt ly xuống. Anh thấy Đoạn Kiều đang cầm điện thoại cười khúc khích đầy ranh mãnh.
"Này, có phải ông lại béo thêm rồi không?" Trương Huấn ngán ngẩm nhìn bạn mình, "Cười một cái là run cả mỡ."
"Đi chết đi," Đoạn Kiều chửi, "Tôi đang trả lời tin nhắn của ân nhân nhỏ đây, đừng có làm phiền."
Trương Huấn gắp miếng đồ nguội: "Sao cậu ta lại nhắn tin cho ông?"
"Không, mới nói chuyện thôi," Đoạn Kiều chìa điện thoại ra trước mặt Trương Huấn, "Tôi phát hiện thằng nhóc này khá thú vị đấy."
Trên màn hình điện thoại là đoạn hội thoại, câu "Trương Huấn có biết uống không?" của Trần Lâm Hổ không kèm biểu tượng cảm xúc hay trợ từ nào, khiến Trương Huấn không đoán được cậu đang hỏi nghiêm túc hay đùa giỡn.
Đoạn Kiều trả lời: Nó thuộc dạng ngồi ở bàn ăn dành cho trẻ con trong dịp Tết ấy.
"Ông có thể nói tốt cho tôi được không?" Trương Huấn bất lực bảo, "Tôi duy trì hình ảnh một người trưởng thành ưu tú đã đủ khó rồi, ông đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa."
Vừa nói xong, tin nhắn của Trần Lâm Hổ đã đến.
[Con Trùng Lớn: Huh.]
Không hiểu sao Trương Huấn lại bị chọc cười bởi một chữ và một dấu chấm vỏn vẹn này.
Anh như cảm nhận được sự đắc ý của Trần Lâm Hổ qua một chữ đó, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhếch mày đầy kiêu ngạo của cậu nhóc.
"Tôi chỉ nói sự thật thôi," Đoạn Kiều hừ một tiếng, nhìn điện thoại rồi tò mò hỏi, "Ân nhân nhỏ của tôi nhắn thế là ý gì vậy?"
Trương Huấn nhai tai heo, từ tốn nói: "Đang cười nhạo tôi chứ gì. Sau này ông bớt tiết lộ nhược điểm của tôi đi, nói nhiều về ưu điểm của tôi vào."
"Chỉ một chữ mà ông cũng giải thích được, đúng là giáo viên dạy Văn." Đoạn Kiều nói, "Đây chính là ưu điểm của ông đấy."
Vừa nói đến đây, bạn gái của Đoạn Kiều là Ninh Tiểu Mộng bưng một thùng bia đến, tiện tay đưa cho Trương Huấn chai Sprite, vừa trêu Đoạn Kiều: "Được rồi, mới ăn được mấy miếng mà anh đã bắn nước bọt khắp nơi rồi. Nhưng Trương Huấn trông cũng đâu giống kiểu chỉ uống một chai bia đã đi loạng choạng đâu nhỉ."
Ninh Tiểu Mộng tuy người gầy nhỏ, nhưng lại là người uống giỏi nhất bàn. Trương Huấn vô cùng cảm kích vì cô đã cho phép mình uống nước ngọt.
"Nó từ nhỏ đến lớn chưa từng tập thể dục." Đoạn Kiều vừa trả lời tin nhắn cho Trần Lâm Hổ vừa nói, "Em không biết đâu, bố nó đúng là tiên phong trong giáo dục kiểu Sparta, dạy dỗ nó và anh trai Trương Thành khắc nghiệt tới mức không dám thở mạnh. Đừng nói đến rượu, bia trái cây cũng không được uống, ngoài học hành ra không được hưởng niềm vui nào khác. Hồi cấp 3 có lần đi ăn anh ép nó uống một chai, trời ơi, ai ngờ bị bố nó đánh một trận..."
Nói đến đây, Đoạn Kiều dừng lại, khéo léo chuyển chủ đề, cảm thán: "Nếu là anh, thì anh coi như niềm vui cuộc sống đã mất sạch rồi. Ngay cả bia trái cây cũng không được uống, vậy thì trên đời này còn có thú vui gì nữa đâu?!"
Trương Huấn lười để ý đến hắn, vặn nắp chai Sprite.
Ninh Tiểu Mộng liếc Đoạn Kiều: "Em không phải niềm vui của anh à?"
"Đúng đúng! Em chính là niềm vui lớn nhất đời anh," Đoạn Kiều lập tức sửa lời, "Nếu em ra lệnh, đừng nói bia trái cây, kẹo socola nhân rượu anh cũng không thèm nhìn đến."
Trương Huấn gõ gõ bát: "Thôi đừng rải cơm chó nữa, tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm đàng hoàng thôi."
"Ông chỉ là thiếu tập luyện thôi. Cơ mà tôi nghĩ ông chắc chắn không uống giỏi bằng chủ nhà nhỏ đâu," Đoạn Kiều không để ý đến lời chế giễu của Trương Huấn, lại gửi thêm vài tin nhắn cho Trần Lâm Hổ, "Ký túc xá sinh viên bọn họ tụ tập ăn uống bình thường, số lượng lon bia còn nhiều hơn cả số ông uống trong một năm."
Trương Huấn liếc nhìn điện thoại của mình, màn hình vẫn dừng ở bài đăng "lâu đài" lon bia của Trần Lâm Hổ trên Moments, không có tin nhắn mới nào. Anh nhìn giờ, đã gần 11 giờ 30 rồi.
"Ông đừng nhắn nhảm với cậu ta nữa," Trương Huấn đặt điện thoại không có tin nhắn như cục gạch xuống, "Người ta sáng mai còn có tiết học, phải điểm danh, đâu như ông cứ ba ngày đi muộn một lần."
Ninh Tiểu Mộng đã một mình uống hết nửa chai bia, lau miệng: "Người các anh nói là cái anh chàng giúp bắt kẻ trộm cho Tiểu Béo phải không? Em bảo các anh gửi lời cảm ơn hộ rồi, các anh có nhớ không?"
Trương Huấn và Đoạn Kiều mới nhớ ra mình còn có nhiệm vụ này.
"Đúng rồi, khụ khụ, cái đó," Đoạn Kiều chuyển chủ đề, vỗ đùi một cái, "Giúp anh đuổi bắt kẻ trộm ví tiền, đánh cho thằng chồng cũ khốn nạn của hàng xóm một trận, còn ở quán cà phê sách bênh vực lão Trương nữa chứ. Ôi trời, thật là một đứa nhỏ tốt, lần sau em nhất định phải gặp cậu ta!"
Vì Đoạn Kiều sở hữu cái miệng như cái bô, những chuyện Trương Huấn kể hắn đều thuật lại cho Ninh Tiểu Mộng nghe bảy tám phần, nên cô ấy cũng biết được phần lớn, gật đầu tán thành.
"Đừng có gọi "đứa nhỏ đứa nhỏ" trước mặt cậu ta," Trương Huấn cười nói, "Cậu ta không thích nghe đâu."
"Cũng phải, dù sao cũng là sinh viên đại học rồi," Đoạn Kiều gật đầu, "Nhưng cậu ta kém chúng ta mấy tuổi còn gì. Nói về tuổi tác thì cũng chẳng khác gì em trai cả."
"Kém mấy tuổi?" Ninh Tiểu Mộng hỏi.
"Tám chín tuổi," Đoạn Kiều đáp, "Em biết điều này có nghĩa là gì không?" Hắn chỉ tay về phía đứa con trai 8 tuổi của chủ quán, "Nhìn kìa, chênh lệch cả một đứa như thế! Em nói xem làm sao anh không coi cậu ta là trẻ con được?"
Trương Huấn theo hướng ngón tay của Đoạn Kiều nhìn sang, cậu bé con của chủ quán đang ngồi trên ghế đẩu chơi đùa với con chó.
Chú chó nhỏ xấu xí, thè lưỡi liếm ngón tay của đứa trẻ, cậu bé nở một nụ cười rất nhạt, nhưng cũng rất chân thành.
Giống như Trần Lâm Hổ khi lần đầu tiên vuốt ve con mèo anh nuôi vậy.
Trương Huấn tì cằm nhìn, trong đầu như trống rỗng, đồng thời lại như đầy ắp ánh sáng ấm áp phát từ chiếc đèn bàn trong căn phòng hôm đó.
"Nên anh bảo lão Trương phải chăm sóc cho người ta nhiều vô. Hai người ở gần nhau, chỗ làm thêm cũng gần," Đoạn Kiều cầm đậu phộng cụng ly với Ninh Tiểu Mộng, gọi Trương Huấn mấy lần không thấy phản ứng, "Ngẩn người cái gì thế lão Trương? Vừa nãy ông còn bảo phải giữ dáng vẻ người lớn, giờ lại hồn vía lên mây là sao?"
Trương Huấn hoàn hồn, cầm ly nhựa bên cạnh, tu sạch phần bia còn lại.
"Nên vừa nãy tôi mới bảo ông sau này bớt nói về nhược điểm của tôi đi mà," Trương Huấn nén một hơi khí đang dâng lên, hơi nheo mắt cười cười, "Tôi phải duy trì hình ảnh người trưởng thành chín chắn chứ."
Một cơn gió đêm thổi qua, lá rụng rơi xuống bàn quán vỉa hè đầy dầu mỡ và nước xốt.
Có vẻ mùa thu hơi khác thường đã đến rồi.
Không lâu sau khi Trần Lâm Hổ mượn sách của Trương Huấn lần thứ hai, thời tiết dần trở lạnh, cuộc thi cờ ngoài trời trước cửa tiệm cắt tóc khu tập thể bắt đầu chuyển vào trong nhà.
Vì vết sẹo trên đầu Trần Lâm Hổ, cuộc cãi vã giữa lão Trần và con trai Trần Hưng Nghiệp đã lập kỷ lục mới trong lịch sử, kéo dài hơn một tuần, cho đến khi Trần Lâm Hổ quay lại khu tập thể vẫn chưa kết thúc.
Nội dung cụ thể Trần Lâm Hổ không rõ, nhưng nhìn cái bàn mạt chược tự động mà Trần Hưng Nghiệp mua và chuyển vào nhà lão Trần vài ngày sau, có vẻ cuộc chiến thế kỷ này vẫn kết thúc bằng chiến thắng của lão Trần.
Ngày lắp đặt xong bàn mạt chược, cả khu tập thể đều ồn ào náo động, cuộc chiến cờ đam giữa lão Liêu hàng xóm và lão Trần lập tức chuyển thành cuộc chiến mạt chược, đánh ầm ĩ cho đến 7-8 giờ tối mới tuyên bố ngày mai tiếp tục.
Trần Lâm Hổ vẽ phác thảo được hai tiếng đồng hồ trong tiếng "hòa", "phạt", "đánh" của mạt chược, rồi lập tức thu dọn đồ đạc chạy một mạch lên tầng hai, tìm Trương Huấn đang nghỉ cuối tuần để tị nạn.
Ban đầu Trương Huấn không chấp nhận lý do tị nạn này của Trần Lâm Hổ, nhưng sau khi tự mình xuống lầu cảm nhận đuọc nhiệt tình của các cụ già trong sòng bài, anh không thể không thừa nhận việc Trần Lâm Hổ bỏ chạy là có lý do chính đáng.
Khi Trần Lâm Hổ lại gõ cửa phòng anh, kẹp cuốn sổ phác thảo trong tay, mặt mày nghiêm trọng nói "Tôi có thể đọc sách ở đây một lúc được không?", Trương Huấn nhìn thẳng vào mắt cậu hai giây, rồi khi Trần Lâm Hổ nói "Tôi sẽ không gây ồn, không làm phiền anh, chỉ là không có chỗ nào khác để đi", Trương Huấn như điều kiện phản xạ, tránh sang một bên nhường đường cho Trần Lâm Hổ vào phòng.
Cứ thế nhường một lần rồi lại nhiều lần, bản thân Trương Huấn cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
"Bác Trần cãi nhau kiểu gì vậy nhỉ?" Trương Huấn dừng tay gõ bàn phím, quay đầu nhìn Trần Lâm Hổ, "Cãi thắng còn kiếm được chiến lợi phẩm, giỏi thật."
Trần Lâm Hổ ngồi bên tủ sách, cuốn sổ phác thảo mở trên đầu gối, không ngẩng đầu lên nói: "Không biết. Ông ấy cãi nhau với ba tôi chưa bao giờ thua cả."
"Bà với ông em bây giờ cũng đến nhà bác Trần già chơi mạt chược rồi," Đinh Vũ Lạc đang ngồi bên cạnh viết bài tập trên một cái bàn nhỏ, đẩy kính trên sống mũi, "Phải đến giờ ăn tối mới về nhà."
Vì mỗi tuần đến chỗ Trương Huấn một hai lần, Đinh Vũ Lạc cũng đã làm quen với Trần Lâm Hổ.
Con mèo mập có lẽ đã chai lì trước việc lãnh địa của mình liên tục xuất hiện kẻ xâm nhập mới, nó nằm trên giường Trương Huấn, từ trên cao nhìn xuống đầu Trần Lâm Hổ và Đinh Vũ Lạc, nhưng vẫn độ lượng không vươn móng vuốt ra cào một cái.
"Kỳ nghỉ tốt đẹp thế này," Trương Huấn lơ đãng di chuột, uể oải nói, "Hai đứa lại kéo đến đây."
Đinh Vũ Lạc hơi ngượng ngùng, khẽ nói: "Xin lỗi thầy Trương, hôm nay chủ yếu muốn làm bài tập sớm, từ lớp vẽ về là đến đây luôn. Lần sau em đổi thời gian khác."
"Thôi nào, nhóc cũng đã xưng hô với anh phải phép như thế rồi, ngoan ngoãn lễ phép thế này, anh làm sao mà chấp nhặt cho được." Trương Huấn cố ý nhấn giọng khi nói câu "nhóc cũng đã xưng hô với anh phải phép như thế rồi", rồi nâng giọng lên, "Phải không, chủ nhà nhỏ?"
Trần Lâm Hổ rời mắt khỏi quyển sổ phác thảo, ngập ngừng mấy giây rồi khẽ nói: "Tôi không gây tiếng ồn, không làm phiền anh đâu, chỉ ngồi đọc sách thôi, được không?"
"Tôi phát hiện ra cậu đúng là không biết nắm bắt trọng điểm mà..." Trương Huấn cuối cùng cũng quay đầu về phía Trần Lâm Hổ, nghĩ bụng bảo cậu "xưng hô cho phải phép" thế mà cậu lại đi bám vào từ khóa "ngoan ngoãn lễ phép".
Vừa quay đầu lại, ánh mắt đã chạm phải Trần Lâm Hổ.
Đôi mắt đen như mực dưới ánh nắng chiều thu rọi vào phòng trở nên trong suốt, Trương Huấn nhận ra chút thận trọng trên gương mặt căng thẳng của cậu, lời nói đến miệng bất giác chuyển hướng: "Được thôi, tôi cũng đã nói rồi, cậu muốn đến thì cứ gõ cửa, con mèo của tôi nghe thấy động tĩnh cũng có thể báo cho tôi biết."
Nhóc Hổ nằm trên giường ngáp một cái, xấu xí vô cùng.
Trần Lâm Hổ nhìn chằm chằm vào mặt Trương Huấn mấy giây, không thấy dấu hiệu gì là nói một đằng nghĩ một nẻo trên khuôn mặt tươi cười của anh, trong lòng hơi thở phào.
Cậu thực sự không nghĩ ra cuối tuần còn có chỗ nào tốt hơn để đi.
Ký túc xá thì không muốn ở, nhà đã bị bàn mạt chược chiếm đóng, lão Trần gần đây đang hứng thú đánh mạt chược, ông già này bình thường không có nhiều sở thích, Trần Lâm Hổ cũng không muốn dập tắt lòng hăng hái của ông, đành thử gõ cửa phòng Trương Huấn, lần đầu tiên ngồi bên kệ sách của anh đọc cả buổi chiều.
Căn phòng của Trương Huấn sau khi vào thu có chút thay đổi, sàn phòng ngủ trải một lớp thảm ra dáng, sách trên kệ cũng được thêm vào, Trần Lâm Hổ ngồi trên thảm đọc sách.
Những lúc không đi làm ở quán cà phê sách, Trương Huấn cơ bản đều ngồi trước máy tính viết lách, nhường cho Trần Lâm Hổ một góc rồi hai người không làm phiền nhau, mỗi người bận việc của mình, thỉnh thoảng ai đứng dậy đi vào bếp rót nước hay pha cà phê, sẽ tiện tay mang cho người kia một cốc.
Có sách hợp khẩu vị, có thảm, có mèo không sợ mình, có cà phê. Trần Lâm Hổ không nghĩ ra còn nơi nào giống như một nơi trú ẩn cuối cùng tốt hơn chỗ này.
Trong nơi trú ẩn còn có Trương Huấn không khiến Trần Lâm Hổ căng thẳng và mệt mỏi khi đối phó.
"Dù sao mèo cũng đã quen cậu rồi," Trương Huấn cười với Trần Lâm Hổ, rồi nhận lấy bài kiểm tra Đinh Vũ Lạc đưa cho anh, "Muốn đến thì cứ đến nhé."
Trần Lâm Hổ không hiểu "mèo cũng đã quen cậu rồi" có liên quan gì đến chuyện này, nhưng giọng Trương Huấn mang theo nụ cười, khiến cậu biết anh không để tâm đến điều đó.
Sau khi trời chuyển lạnh, những chiếc áo thun rộng thùng thình của Trương Huấn đều cất vào tủ quần áo hết, thay vào đó là áo len cổ lọ mỏng màu xám, bọc lấy cơ thể kéo dài đến tận cổ họng Trương Huấn, làm nổi bật đường hàm rõ ràng hơn, đường cong mang theo sự sắc sảo. Rất là không chú ý khi mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi, chân trần đạp lên thảm, có thể thoải mái đến mức nào thì thoải mái đến mức đó.
Khác với cặp kính làm từ hai cái đáy chai bia của Đinh Vũ Lạc, Trương Huấn cận thị rất nhẹ, cặp kính gác trên sống mũi là một vòng kim loại màu nhạt, anh nhìn xuống đọc một câu hỏi đọc hiểu, toàn bộ con người toát ra một cảm giác chín chắn ổn định.
Trần Lâm Hổ liếc nhìn vài cái, cúi đầu lật qua hai trang sổ phác thảo, thêm một cặp kính vào bức phác họa nhân vật từ góc nghiêng.
"Anh ơi, anh đang vẽ gì thế?" Đinh Vũ Lạc ngồi xổm xuống trước mặt Trần Lâm Hổ, sau vài lần tiếp xúc, cậu đã hoàn toàn miễn dịch với khuôn mặt hung dữ của Trần Lâm Hổ, nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều, "Em xem được không?"
Trần Lâm Hổ theo phản xạ che trang vừa rồi lại, lật đến trang mới vẽ nhất rồi mới gật đầu: "Ừm."
Đinh Vũ Lạc chen vào bên cạnh Trần Lâm Hổ, thò đầu nhìn.
Quyển sổ phác thảo được chia thành vài khu vực nhỏ, mỗi khu vực tương đương với một tấm vải nhỏ, Trần Lâm Hổ vẽ các bố cục khác nhau trong từng khu vực.
"Anh đang vẽ gì vậy?" Đinh Vũ Lạc hỏi.
"Có một cuộc thi trong khoa," Trần Lâm Hổ giải thích không mấy biểu cảm, "Anh chưa nghĩ ra phải vẽ thế nào, nên giờ vẽ nhiều bố cục để tìm cảm hứng."
Trương Huấn cũng nhớ ra trước đây Đồng Phỉ có nhắc đến chuyện này trong quán cà phê sách, thấy ý Trần Lâm Hổ là chắc chắn sẽ tham gia, không khỏi cũng hứng thú, kéo ghế ra sau một chút, ngả người về phía trước duỗi dài cổ cũng nhìn theo: "Nhiều thế này à?"
Khoảng cách giữa anh và Trần Lâm Hổ còn hơi xa, nhưng vừa đến gần đã che mất ánh sáng từ cửa sổ, có lẽ vì vậy, Trần Lâm Hổ cảm thấy sự hiện diện của anh còn mạnh mẽ hơn cả Đinh Vũ Lạc đang ở gần mình hơn, vô thức nắm chặt bút chì, vẽ đậm thêm một đường trên khung bố cục.
"Anh phải vẽ hết những cái này sao?" Đinh Vũ Lạc cũng thấy nhiều.
Trần Lâm Hổ lắc đầu: "Chọn một cái thôi."
Những bố cục lộn xộn kiểu này cơ bản đều được tạo thành từ những đường nét và khối màu đơn giản rối rắm, ngoài người vẽ ra, người khác không thể nhìn ra nội dung gì, Đinh Vũ Lạc hỏi: "Vậy anh đã nghĩ ra chọn cái nào chưa?"
Trần Lâm Hổ còn chưa kịp trả lời, tay Trương Huấn đã vươn tới, ngón tay chỉ vào một bố cục, dứt khoát nói: "Cái này."
Vị trí anh chỉ quá chính xác, Trần Lâm Hổ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh còn hiểu cả cái này nữa à, thầy Trương?" Đinh Vũ Lạc cũng khá ngạc nhiên, vội hỏi Trần Lâm Hổ, "Thật sự là cái này hả anh?"
"..." Trần Lâm Hổ thắc mắc là thắc mắc, nhưng cũng không nói dối, "Đúng."
Trương Huấn nghiêm túc: "Nhìn xem, tôi cơ bản đã nắm bắt được nội tâm của cậu rồi."
Câu này chẳng đáng tin chút nào, nếu là người khác nói, có lẽ Trần Lâm Hổ còn cười lạnh một tiếng trong lòng.
Nhưng từ miệng Trương Huấn nói ra, giống như được thêm buff vậy, bỗng nhiên thêm mấy phần nghiêm túc.
Trần Lâm Hổ híp mắt nhìn Trương Huấn, người sau chống khuỷu tay lên lưng ghế, tay chống cằm cười có chút ranh mãnh.
"Thật đấy," Trương Huấn nói, "Tôi biết cậu đang nghĩ gì."
Đinh Vũ Lạc không tò mò lắm về chuyện này, cậu nhìn Trần Lâm Hổ, do dự vài giây mới mở miệng: "Anh ơi, à, anh có thể giúp em xem tranh không?"
Trần Lâm Hổ không hiểu lắm.
"Lớp vẽ của chúng em đông người, lúc đánh giá tranh thầy nói nhanh quá, em không nghe rõ lắm..." Đinh Vũ Lạc càng nói giọng càng nhỏ, ríu rít giải thích mấy câu như tiếng muỗi kêu, cuối cùng tổng kết, "Anh có thể xem giúp em chỗ nào không ổn không, em thấy không ổn, nhưng em không biết sửa sao."
Thực ra cả đoạn giải thích dài dòng kia của nhóc đều không cần thiết, chỉ nhìn dáng vẻ Đinh Vũ Lạc nói chuyện, Trần Lâm Hổ cũng có thể đoán ra nhóc trong lớp vẽ hẳn là không có nhiều sự hiện diện, thuộc típ không chủ động giao tiếp với giáo viên.
Chưa đợi Trần Lâm Hổ trả lời, Đinh Vũ Lạc đã lấy ra một tờ giấy vẽ từ túi đựng tranh mang theo, cẩn thận đưa qua.
Trần Lâm Hổ tuy là sinh viên mỹ thuật nhưng chuyện dạy người khác thế này vẫn là lần đầu trải nghiệm, câu "Anh cũng không biết sửa" nghẹn ở cổ họng, qua một lúc lâu mới nuốt xuống, cứng đầu cầm lấy tờ giấy vẽ xem.
Đinh Vũ Lạc có lẽ mới bắt đầu học vẽ chính quy chưa lâu, đối tượng vẽ vẫn dừng lại ở giai đoạn hình học thạch cao, vài hình thạch cao kết hợp lại với nhau, Trần Lâm Hổ để bức tranh ra xa một chút nhìn một lúc, không lên tiếng.
Nửa ngày không ai nói gì, không khí trong phòng hơi xấu hổ.
"Đây là vẽ gì vậy?" Trương Huấn đành phải chủ động điều tiết không khí. "Tượng thạch cao à?"
"Hình họa." Trần Lâm Hổ liếc anh một cái, "Anh không chấm bài nữa à?"
Trương Huấn móc ra một điếu thuốc ngậm lên, mơ hồ nở nụ cười nói: "Tôi chưa từng thấy thầy Trần giảng bài, phải nghe cho kỹ mới được."
Thầy Trần không biết giảng bài, cầm tờ giấy vẽ nửa ngày không thốt ra được câu nào, đợi đến khi Đinh Vũ Lạc bắt đầu dùng ngón chân cào đất thì cậu mới đưa tay ra, dùng ngón cái xoa qua vài chỗ trên giấy.
"Đường ranh giới sáng tối không cần cứng nhắc như vậy." Giọng Trần Lâm Hổ khô khốc, để không tỏ ra hung dữ quá, còn hạ thấp giọng không ít, "Vật thể có độ chuyển tiếp càng lớn thì đường ranh giới sáng tối càng rõ ràng, hình cầu, hình trụ tròn có độ cong thì đường ranh giới phải hơi tròn một chút, tìm sách mà luyện tập theo sẽ hiểu."
Hiếm khi cậu nói một hơi dài như vậy, ngay cả Trương Huấn cũng nghe hơi ngẩn người.
Ngón cái Trần Lâm Hổ xoa qua đường ranh giới trên hình cầu, bột chì bị quẹt qua làm mờ đi, hai đầu đường ranh giới hình cung được chuyển tiếp một cách tự nhiên và mềm mại, sự tròn trịa đầy đặn của hình cầu hiện ra.
Ánh mắt Trương Huấn đuổi theo ngón tay Trần Lâm Hổ, đầu ngón tay trắng trẻo rất nhanh đã đầy bụi chì, đối phương cũng không để ý, tùy ý lau qua vài chỗ tương tự, khuôn mặt không mấy biểu cảm khẽ mím môi, biểu cảm cố chấp, còn xen lẫn chút căng thẳng.
"Nói vậy," Trần Lâm Hổ dừng lại, "rõ chưa?"
Đinh Vũ Lạc gật đầu, lại gật đầu: "Rõ rồi, thầy Trần."
"...Không dám nhận," Trần Lâm Hổ trả tranh lại cho cậu, "đừng làm tôi giảm thọ."
Trương Huấn không nhịn được cười một tiếng.
"Nhà em còn vài tấm nữa," Đinh Vũ Lạc cũng cười, nhìn Trần Lâm Hổ với ánh mắt thân thiết, "anh có thể giúp em xem nữa không?"
Trần Lâm Hổ rất muốn nói "không", nhưng biểu cảm của Đinh Vũ Lạc khiến cậu không bật ra lời được.
Bắp chân cậu bị đá nhẹ một cái, chân Trương Huấn rất đáng ghét chọc chọc đầu gối cậu, dùng giọng hả hê nói: "Này, thầy Trần ơi, người ta hỏi cậu kìa."
Trần Lâm Hổ liếc Trương Huấn một cái, vì anh là chủ nhà nên cậu không đấm vào chân anh.
"Được," thầy Trần gật đầu một cách trầm ổn, lại rất người lớn mà thêm một miếng vá cho lời hứa của mình, "Nhưng trình độ của tôi cũng bình thường thôi, không nói được nhiều đâu."
Đinh Vũ Lạc bật dậy, liên tục nói mấy câu "không sao ạ", chạy bước nhỏ về nhà mình lấy tranh.
Trong phòng chỉ còn lại Trần Lâm Hổ và Trương Huấn, còn có một con mèo mập đã gục đầu ngủ say.
"Này, thầy Trần ạ." Trương Huấn vừa nhìn khuôn mặt nghiêm túc không biểu cảm của Trần Lâm Hổ, không nhịn được trêu chọc, "Sao rồi, dạy em nhỏ có cảm giác thành tựu không?"
Trần Lâm Hổ quyết định hoàn toàn phớt lờ anh, mở quyển sổ phác thảo của mình ra, một tay cầm bút chì, chuẩn bị thêm vài ý tưởng bố cục nữa.
Nhưng Trương Huấn lại không kéo ghế về chỗ cũ, còn chống cằm nhìn cậu.
Không cần ngẩng đầu, Trần Lâm Hổ cũng có thể tưởng tượng ra bộ mặt nửa cười nửa không của anh.
Căn phòng ngủ nhỏ chỉ còn hai người họ thực ra phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, đây là lần đầu tiên Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ vẽ từ khoảng cách gần như vậy, vì vấn đề chiều cao nên không nhìn thấy mặt Trần Lâm Hổ, chỉ có thể thấy mái tóc đen và hàng mi cụp xuống.
"Anh có thể đừng nhìn tôi không?" Trần Lâm Hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nói, "Tôi vẽ không ra."
"Trùng hợp ghê ha," Trương Huấn nói, "người khác nhìn tôi, tôi cũng viết không ra bài. Tôi chỉ muốn thử xem cậu có giống vậy không."
Trần Lâm Hổ tức không chỗ xả, trừng mắt nhìn Trương Huấn như nhìn tên lưu manh.
Trương Huấn giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, chuẩn bị kéo ghế về vị trí cũ.
Vừa mới di chuyển chưa đến nửa centimet, giọng Trần Lâm Hổ vang lên: "Sao anh biết tôi chọn bố cục nào?"
Trương Huấn sững người, quay đầu nhìn Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ hơi nhíu mày, cậu thực sự không hiểu.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì mà," Trương Huấn nghiêm túc nói, "Cậu lại đây, tôi nói cho cậu bí quyết đọc tâm này."
Trần Lâm Hổ rất chắc chắn Trương Huấn đang nói bậy, nhưng không hiểu sao, vẫn dịch về phía Trương Huấn một chút.
Trương Huấn cúi người lại gần, nói ở khoảng cách rất gần Trần Lâm Hổ: "Vì cậu đã vẽ đậm thêm một lần trên khung của bố cục đó, tôi tiện tay chỉ vào đó thôi."
Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, phát âm hơi không rõ. Vừa mới uống cà phê xong nên mùi vị trong miệng mang theo hơi ấm quét qua tai Trần Lâm Hổ.
Mùi đắng của cà phê nhanh chóng được khứu giác Trần Lâm Hổ bắt được, còn đầu tai thì đón lấy một chút ấm áp mềm mại.
"Tôi chỉ đoán bừa thôi," Trương Huấn nói xong lập tức đứng thẳng dậy, để tránh bị Trần Lâm Hổ đấm cho một phát, "Cậu không thực sự nghĩ tôi biết cậu đang nghĩ gì chứ? Ôi, Hổ à, lớn thế này rồi, còn tin cái này nữa à?"
Trần Lâm Hổ nhìn tên lưu manh số một này cười đến vai rung lên, giống như vừa thắng lớn Trần Lâm Hổ một ván vậy. Đột nhiên, cậu cũng lộ ra một nụ cười ý vị không rõ.
Chưa đợi Trương Huấn phản ứng lại, mắt cá chân đã bị túm lấy.
Một tay Trần Lâm Hổ như gọng kìm khóa chặt mắt cá chân Trương Huấn, tay kia vòng quanh mắt cá chân anh một vòng, đầu ngón cái lướt qua tấc da như một con rắn ấm áp, quấn lấy mắt cá chân Trương Huấn, uốn lượn xuống dưới, ấn mạnh một đường trên mu bàn chân anh.
Trương Huấn như bị vặn một sợi gân, cả người theo phản xạ co rụt lại, rồi nhìn mắt cá chân mình.
Một vệt chì xám rõ ràng vặn vẹo trên đó, vệt trên mu bàn chân đặc biệt rõ.
"Trương Huấn," Trần Lâm Hổ trả đũa thành công, giơ bàn tay vừa sửa tranh cho Đinh Vũ Lạc lên nói, "Lớn thế này rồi, đi chân trần không lạnh à?"
Cậu cười lộ ra cặp răng nanh vô tư, trong đầu Trương Huấn nóng bừng một mảng, nghĩ thầm đúng là thằng nhóc lưu manh, cái gì cũng dám làm.
Điếu thuốc trong miệng không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, nhưng Trương Huấn không phát hiện ra.
Trần Lâm Hổ nhặt điếu thuốc lên đưa cho anh, ngẩng đầu nhìn mặt Trương Huấn.
Sau gọng kính kim loại, mắt Trương Huấn có hàng mi rất dài, không biết là vì tức giận hay xấu hổ, run lên bần bật.
"Đệt." Trần Lâm Hổ nghe thấy Trương Huấn chửi một câu, "Sớm muộn gì cũng phải đánh cậu một trận cho hả giận!"
Rồi Trương Huấn dùng bài kiểm tra văn của Đinh Vũ Lạc đập nhẹ lên đầu Trần Lâm Hổ, che khuất tầm nhìn của cậu.
Khi tầm nhìn bị che khuất, cảm giác Trương Huấn giật ra khỏi tay Trần Lâm Hổ đột nhiên trở nên đặc biệt rõ ràng.
Xương mắt cá chân cọ qua lòng bàn tay cậu, để lại một cảm giác khó tả.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ à, làm một vố bất ngờ nha (ngón cái)