Ngoài cảm giác không quen, Trần Lâm Hổ còn có chút xấu hổ khó nói về vết sẹo trên trán mình.
Từ hồi tiểu học, cậu đã dám choảng nhau với bọn trung học cao hơn cả cái đầu đòi tiền bảo kê. Vì thế, trên người cậu chẳng thiếu vết thương. Có những vết sẹo từ 11-12 tuổi đến giờ vẫn chưa mờ hẳn.
Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp thì đau đầu vì chuyện này, nhưng lão Trần lại cho rằng miễn không phải vết sẹo do bắt nạt người khác, thì đó chính là biểu tượng của đấng nam nhi. Nên cứ mỗi lần Trần Lâm Hổ về nghỉ hè, ông lại cười toe toét, vỗ vỗ mấy cái "huân chương cỏn con" mới tậu của cậu.
Trong ký ức tuổi thơ của Trần Lâm Hổ, những ngón tay thô ráp của ông luôn mang cảm giác êm ái như lông tơ. Cậu bé Trần Lâm Hổ cảm thấy cái "vỗ vỗ" đó vừa là lời an ủi, vừa là câu khen ngợi, lại còn chứa đựng chút xót xa thầm kín.
Có lẽ vì thế, Trần Lâm Hổ thường kể tỉ mỉ cho ông nghe về cách cậu có được những vết sẹo ấy. Lão Trần nghe mà sôi sục nhiệt huyết, vỗ chân cậu đến suýt gãy.
Lớn lên thì mấy thói quen trẻ con đó dần biến mất. Nhưng Trần Lâm Hổ đã có chuẩn mực riêng để đánh giá liệu "vết sẹo này là tốt hay xấu".
Trong bộ tiêu chuẩn đó, vết sẹo trên trán nằm ở vùng xám rất tế nhị. Trần Lâm Hổ khi soi gương cảm thấy nó chướng mắt, thậm chí ngại ngùng không dám nói với lão Trần - người đến giờ vẫn dùng thuyết "huân chương cỏn con" để dỗ cậu.
Dường như có gì đó tiềm ẩn trong khe nứt nhỏ ấy, Trần Lâm Hổ không thích nhìn, nên cũng cố không nhắc tới.
Suy bụng ta ra bụng người, Trần Lâm Hổ hiểu tại sao Trương Huấn lúc nãy lại phản ứng dữ dội như vậy.
Cậu nghĩ tới suy lui, chỉ nghĩ ra mỗi cách huề này, vén tóc mái rồi nghiêng người về phía trước, nói với Trương Huấn: "Chỉ lần này thôi nhé."
Trần Lâm Hổ cúi đầu, do góc độ nên không thấy mặt Trương Huấn, chỉ thấy anh quay người đi, im lặng một lúc, rồi cảm thấy bàn tay ấm áp của anh đưa lại gần.
Khác với lúc trước bị Trương Huấn bất ngờ xoa trán đỏ, lần này Trần Lâm Hổ cảm nhận rõ ràng sự tiếp cận của đối phương. Nhiệt độ lạ lẫm khiến cậu muốn rụt cổ lại, nhưng Trần Lâm Hổ cố nén ý muốn rút lui.
Tay Trương Huấn dừng lại khi gần chạm vào trán, đợi đến lúc Trần Lâm Hổ định ngẩng đầu lên nhìn, một cái búng ngón tay bất ngờ giáng xuống trán cậu.
"May mà cậu trông không dễ bắt nạt," Trương Huấn ngậm điếu thuốc, cười đến rung cả người, "Không thì dễ bị lừa đến mất cả quần sịp."
Trần Lâm Hổ bị búng bất ngờ, ngồi thụp xuống đất, ngơ ngẩn mà nhìn Trương Huấn.
"Nói cho cậu biết," tay Trương Huấn lại làm động tác định búng nữa, "Ra đường đừng đi với người lạ, ngoài phố nhiều người xấu lắm, biết không?"
Trần Lâm Hổ "chậc" một tiếng, gạt tay Trương Huấn ra: "Người tốt cũng chẳng chiếm tiện nghi tới hai lần đâu."
"Đúng vậy," Trương Huấn bỗng nghiêm túc nói, "Nhưng cậu bảo phải huề mới được, vậy để tôi búng thêm cái nữa, thì mới thật sự huề."
Lúc anh không cười trông như người khác hẳn, khóe miệng cụp xuống, đường nét gương mặt cương nghị sắc lẻm, bóng điếu thuốc kéo dài trên cằm nhọn như một vết tích cũ kỹ.
Trần Lâm Hổ vốn không giỏi đọc vị người khác, càng mơ hồ trước sự biến chuyển mày, do dự một lúc, lại vén tóc mái lên: "Được thôi."
Trương Huấn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, gạt con mèo mập đang cọ vào chân mình sang một bên, hai tay cùng lúc xoa mạnh mái tóc như bị chó gặm của Trần Lâm Hổ.
"Tôi đã bảo sớm muộn gì cậu cũng bị lừa đến mất cả quần sịp mà," Trương Huấn cười lớn trước vẻ mặt ngơ ngác của Trần Lâm Hổ, "Cậu rốt cuộc lớn lên kiểu gì vậy Trần Lâm Hổ? Chưa bị lừa bao giờ hay là không chừa được tật cũ hả?"
Xoa xong, Trương Huấn mới nhận ra hành động gan to bằng trời của mình, thậm chí không khỏi liên tưởng đến hành động vuốt râu hổ, cứng đờ người nhìn Trần Lâm Hổ.
Trần Lâm Hổ vẫn chưa hoàn hồn sau cú lừa, trợn mắt nhìn Trương Huấn như nhìn một sinh vật kỳ quái.
Làn da trắng trẻo của cậu sau một trận xoa loạn xạ nhuốm lên một lớp hồng mờ nhạt, như bánh dẻo nhân đậu đỏ bọc bột nếp. Nhưng cái bánh này chẳng có chút ý cười nào, đôi mắt sáng quắc vừa kinh ngạc vừa sắc bén, chằm chằm nhìn Trương Huấn không chớp mắt.
Trương Huấn bị cái nhìn như muốn mổ xẻ ấy làm cho lạnh sống lưng. Anh làm bộ làm tịch giảm nhẹ lực tay, mạnh dạn xoay đầu Trần Lâm Hổ qua lại, ho khan một tiếng, gật đầu tán thưởng: "Nhìn kìa, mũi ra mũi, mắt ra mắt, chỉ có cái sẹo hơi dài, sao mà bị cắt thế nhỉ?"
Hỏi xong, Trương Huấn lập tức hối hận, thấy mình đúng là đầu óc u mê. Lúc trước Đoạn Kiều và lão Trần nhắc đến chuyện này, Trần Lâm Hổ rõ ràng đã né tránh đề tài này, vậy mà giờ Trương Huấn lỡ lời, lại hỏi đúng chỗ đó.
Trần Lâm Hổ không lên tiếng, bầu không khí trở nên ngượng ngùng và khó xử.
Mùi dầu gội quýt vì hai người quá gần nhau mà càng thêm rõ rệt, mùi hương quen thuộc hằng ngày bỗng xuất hiện trên người khác, Trương Huấn như bị xông đến choáng váng đầu óc, càng thêm mơ hồ, chẳng nói được nửa câu nào để xoay chuyển tình thế, lúng túng rút tay về: "Không nói cũng được, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà."
Anh giả vờ bình tĩnh vuốt ve con mèo để che giấu sự bối rối của mình. Con mèo tam thể chịu đựng không nổi bàn tay vừa xoa đầu Trần Lâm Hổ xong còn ướt nhớp của anh, vùng vẫy thoát khỏi ma trảo, chạy thục mạng về phía Trần Lâm Hổ. Nó lao vụt qua, cọ mạnh vào chân Lâm Hổ rồi thoăn thoắt chui qua khe cửa đang hé, biến mất khỏi không gian vừa khiến người lẫn mèo đều xấu hổ này.
Trần Lâm Hổ không ngờ bị mèo mập tấn công, theo phản xạ định lùi lại, bắp chân bị cái thân hình mập ú ấy húc một cái, đành ngã ngửa ngồi bệt xuống sàn.
Cú tông bất ngờ của mèo mập đã cắt đứt ánh mắt sắc lẻm như dao của Trần Lâm Hổ, cậu ngồi dưới đất, mắt to mắt nhỏ nhìn Trương Huấn.
"Cậu cũng biết đấy," Trương Huấn bào chữa cho thú cưng của mình, cười gượng, "Nó là đại ca khu phố này mà, cậu lẽ ra nên đồng cảm với nó chứ."
Trương Huấn bắt đầu cảm thấy hệ thống ngôn ngữ của mình có vấn đề, không chỉ thích chọc vào chỗ đau người ta, mà còn cứ thấy mìn là dẫm vào.
Trần Lâm Hổ thấy được nét hối hận thoáng qua trên mặt Trương Huấn, nhận ra sự bối rối qua động tác liếm khóe miệng của anh. Bỗng nhiên cậu không còn muốn cho anh một đấm nữa, mà bật cười.
"Anh lúc nào căng thẳng là nói chuyện không thông qua đại não à?" Trần Lâm Hổ ngồi dưới đất, đầu tóc rối bù, nghiêm túc nói, "Trẻ con."
Cuối cùng cậu cũng lấy lại thể diện sau khi bị xoa đầu như Đinh Vũ Lạc.
Trương Huấn há hốc mồm, nhìn vẻ mặt như đang báo cáo của Trần Lâm Hổ, ngạc nhiên hỏi: "Sao tôi cảm thấy giọng cậu có chút đắc ý nhỉ?"
"Không có," Nụ cười trên mặt Lâm Hổ đến nhanh mà đi cũng nhanh, "Nói thật thôi."
Trương Huấn hơi buồn bực, lẩm bẩm: "Tôi cũng thật lòng hỏi chứ bộ."
"Gì cơ?" Lông mày Trần Lâm Hổ lại nhướn lên.
"Tôi nói lúc nãy cậu bị hổ mập húc," Trương Huấn nói, "Tội nghiệp quá."
Bên ngoài cửa vang lên tiếng động của con mèo mập đang vùi mặt vào bát ăn.
Hai người quay đầu nhìn khe cửa, đều bật cười.
Bầu không khí ngột ngạt như giữa hè vừa rồi tan biến, Trương Huấn mới cười nói: "Tôi thật sự không có ý dò la đâu, chỉ là không kìm được miệng. Đương nhiên, lúc nãy tôi cũng không kìm được tay, thực sự là..."
Trương Huấn không nói được nữa, cũng không thể nói mình thực sự rất muốn xoa đầu Trần Lâm Hổ. Nói vậy sao mà được chứ?
Nhưng Trần Lâm Hổ đột nhiên lên tiếng: "Dao rọc giấy cắt đấy."
Trương Huấn ngẩn người, theo phản xạ hỏi: "Ai cắt?"
Trần Lâm Hổ ngồi xếp bằng dưới đất, cười với Trương Huấn: "Anh thuộc kiểu căng thẳng là không kiểm soát được miệng hả?"
Trương Huấn há hốc mồm rồi ngậm lại, sửng sốt nhận ra mình vừa bị một thằng nhóc kém 8 tuổi đánh bại trong cuộc đối thoại.
Trước đó anh chưa từng để ý xem mình có cái tật "hễ căng thẳng là nói năng không thông qua đại não" như Trần Lâm Hổ nói hay không, mà anh cũng kiên quyết phủ nhận là mình đang căng thẳng. Nhưng sau khi chỉ ra cái điểm yếu này, thằng nhóc lại thừa cơ ném ra một chủ đề không đầu không đuôi gây tò mò chết người này.
"Cậu định gài bẫy tôi hả, thằng nhóc kia?" Trương Huấn lên tiếng "Tôi biết ngay cậu là đồ ranh ma mà."
Trần Lâm Hổ chẳng thừa nhận cũng chẳng phủ nhận: "Anh đúng là không thông qua não thật, chứng tỏ anh vốn muốn hỏi mà."
Lại gián tiếp chỉ ra Trương Huấn đang ngượng.
Trương Huấn lười phản bác, nghĩ bụng với cái phản ứng đó của cậu, ai chẳng muốn hỏi han vài câu.
Nhất là với một người có thiên bẩm đọc vị như anh, càng nhìn ra thì càng tò mò, nhưng vì lịch sự nên Trương Huấn tự giác không mở miệng.
Vậy mà vẫn bị nhóc ấy gài bẫy rồi lại sa bẫy, Trương Huấn thầm chửi đổng vài câu, nhìn ngoài thì tưởng thuộc phe võ biền, ai ngờ lại có cái đầu óc ranh ma thế này, đúng là lòng người hiểm ác mà.
"Tôi bị di chứng nghề giáo, thấy trẻ con bị xước xát là không khỏi quan tâm vài câu," Trương Huấn đâm chọt lại, thấy Trần Lâm Hổ có dấu hiệu nhíu mày, tâm trạng phấn chấn hẳn lên, rồi lại thấy hành vi của mình hơi trẻ con quá, bèn ho khan một tiếng, "Nói hay không là tùy cậu. Tâm lý học giáo dục dạy chúng tôi phải từ từ dẫn dắt học sinh, không thể ép buộc chúng."
Trần Lâm Hổ im lặng một lúc rồi mở miệng: "Đánh nhau đấy."
Trương Huấn "ừm" một tiếng, chờ đợi phần tiếp theo, kết quả là Trần Lâm Hổ lại không hé răng nữa.
"Cậu muốn nói thì nói, không nói thì thôi. Coi như tôi xin cậu đấy," Trương Huấn thở dài, "Tôi bảo từ từ dẫn dắt, không phải để cậu áp dụng lên tôi đâu, cậu làm tôi phát bực lên đi được."
Trần Lâm Hổ bật cười, vẻ mặt Trương Huấn bó tay với cậu trông thật thú vị.
Cậu thấy hơi lạ, sao đêm hôm khuya khoắt lại ngồi trong phòng một người thuê trọ, ngồi bệt dưới sàn, thản nhiên tâm sự về một chủ đề mà lẽ ra cậu không mấy hứng thú.
Có lẽ chính vì là người thuê trọ, không phải người thân, cũng chẳng phải bạn học. Một người hoàn toàn không biết gì về môi trường sống và quá khứ của Trần Lâm Hổ, ngược lại khiến cậu không còn căng thẳng nữa.
"Có một thằng trong lớp hồi cấp ba hay bắt nạt người khác, tôi thấy vậy nên đứng ra can ngăn, nó không phục nên liền đánh nhau với tôi." Trần Lâm Hổ kể.
Trương Huấn vốn đã hết hy vọng, không ngờ lại chờ được một câu chuyện có ngọn ngành, liền phụ họa: "Thế là bị xước một đường à?"
"Không phải," Trần Lâm Hổ lắc đầu "Đánh xong được mấy ngày, cậu bạn bị bắt nạt kia không đi học nữa, lúc đó tôi mới biết thằng kia đem chuyện riêng tư của người ta ra kể cho cả trường, ầm ĩ cả lên. Thế là tôi lại đi tìm nó đánh một trận nữa, lần này mới bị xước."
Cậu kể lại nhẹ bẫng, nhưng Trương Huấn nghe mà không thốt nên lời.
Biết Trần Lâm Hổ là rất có nguyên tắc, nhưng không ngờ quá khứ đằng sau vết sẹo ấy lại là như thế.
"Nói cường điệu thì vết sẹo này là chứng nhận cho hành động nghĩa hiệp của cậu. Nếu là tôi, tôi sẽ khoe đến tận đời cháu chắt." Trương Huấn vừa mân mê bật lửa trong tay vừa nói, "Tôi cứ tưởng cậu chưa từng thua khi đánh nhau chứ. Thế thì đối thủ của cậu cũng đáng gờm đấy."
"Lần thứ hai tôi đi tìm nó," Trần Lâm Hổ nói nhẹ nhàng, "Nó bảo tôi, nếu không phải tôi lo chuyện bao đồng, nó cũng đã không tung tin đồn ấy ra."
Tay Trương Huấn đang bấm bật lửa khựng lại, im lặng vài giây, bị bỏng mới giật tay lại.
"Nó bảo nếu không phải vì tôi, thì giờ cậu ta vẫn còn ngồi trong lớp." Trần Lâm Hổ nói, "Tôi thấy nó nói cũng có lý, cho nên khi nó dùng dao rạch tôi, tôi đã không kịp né."
Hai câu này nói không ngừng nghỉ, nhưng Trần Lâm Hổ lại cảm thấy hơi khó khăn.
Chuyện xảy ra vào thời niên thiếu bình thường của cậu, theo thời gian trôi đi đã kết thúc, thậm chí có thể tóm tắt bằng vài câu giản đơn.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không thể quên được khoảnh khắc mờ mịt và bàng hoàng đó.
"Sau đó sự việc náo loạn to, phải mời phụ huynh đến, ba tôi... vì một số chuyện liên quan mà càng không vui," Trần Lâm Hổ nhếch mép, "Ông ấy cho rằng tôi hành động nông nổi, vô dụng, không suy nghĩ."
Trương Huấn nhất thời không biết nói sao, anh nhìn Trần Lâm Hổ, tin rằng lúc đó Trần Lâm Hổ chắc cũng không thể giải thích được tại sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Chuỗi nhân quả này dường như liên kết hoàn hảo, nhưng khiến người ta có chút khó chấp nhận.
"Tôi chưa từng kể với ông nội, cũng sợ ông chạm vào đây." Trần Lâm Hổ chỉ vào đuôi mắt mình, "Ông ấy nghĩ tôi chỗ nào cũng tốt, sẹo cũng là do làm việc tốt mà có. Nhưng khi ông vuốt ve lông mày tôi, tôi cảm thấy có lỗi."
Trương Huấn hy vọng mình có thể phân tích cảm xúc của cậu từ góc độ tâm lý học hay kinh nghiệm của người từng trải, nhưng thực tế anh chỉ kịp mấp máy môi, chẳng thốt ra nửa lời.
"Tôi không phải để ý đến vết sẹo này, chỉ là có hơi không hiểu," Trần Lâm Hổ ngồi thẳng người, nói khẽ, "Trương Huấn à, anh nói xem tôi có làm sai không?"
Trong ánh mắt tìm kiếm câu trả lời của Trần Lâm Hổ, Trương Huấn chợt nhận ra, trong vụ bắt nạt học đường tưởng chừng đơn giản này, Trần Lâm Hổ cũng gần như là một nạn nhân.
Loại tổn thương này rất kín đáo, như một con dao đâm vào tuổi thanh xuân còn non nót chưa trưởng thành của cậu, còn người cha đáng lẽ phải là ngọn đèn soi sáng trên con đường trưởng thành ấy lại cho con dao này thêm một lực, ghim nó sâu hơn vào tâm trí của Trần Lâm Hổ.
Trong đôi mắt đen như mực của Trần Lâm Hổ hiện lên sự bối rối, mơ hồ và dao động. Khi ý nghĩ "Tôi có làm sai không" nảy sinh, đó chính là khởi đầu của sự tự nghi ngờ bản thân, và kể cả trong cuộc sống sau đó vẫn chưa tìm được giải đáp.
Dù sự việc đã trôi qua từ lâu, nhưng đối với Trần Lâm Hổ, vết thương kín đáo này vẫn còn tồn tại, vì quá nhỏ bé, thậm chí không đáng để nói ra, nhưng lại giống như vết sẹo không đầy một centimet kia, nằm chéo ở vị trí quan trọng, suýt chút nữa đã cắt vào mắt, phá hủy thị lực, khiến cậu không thể nhìn thấy con đường phía trước.
Trương Huấn định nói vài câu đạo lý, sau đó lại nghĩ có lẽ cần tiêm một chút "súp gà" vào, cuối cùng lời đến miệng, tiếng thở dài lại thoát ra trước.
"Cậu đã làm một việc dựa trên sự lựa chọn của mình, nhưng kết quả không như ý muốn, tôi chỉ hiểu như vậy thôi." Trương Huấn nhìn Trần Lâm Hổ, nói thẳng thắn, "Tôi không phải đương sự, cũng không muốn làm kẻ bàng quan chỉ trích. Nhưng cậu phải biết, không phải ai cũng có can đảm giống cậu, gặp chuyện như vậy là xông lên mà không cần nghĩ suy."
Trần Lâm Hổ không lên tiếng.
Cậu đã nhận được nhiều câu trả lời khác nhau trong thời gian qua, từ sự phủ định dứt khoát của Trần Hưng Nghiệp, lời phê bình khuyên bảo của giáo viên chủ nhiệm, đến những lời bàn tán, thậm chí cả những tin đồn vô căn cứ lôi kéo cả cậu vào.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe ai đó nói với mình như vậy.
"Nếu cậu muốn tôi nói gì đó, tôi có thể chửi tên khốn ấy với cậu cả đêm," Khoảng cách giữa hai người rất gần, Trương Huấn đưa tay vỗ nhẹ đầu gối Trần Lâm Hổ, "Hổ con à, tôi chắc chắn sẽ thiên vị cậu đấy. Cậu làm gì tôi cũng không thấy sai, nên câu trả lời của tôi không khách quan, không có giá trị tham khảo gì đâu. Tôi cũng không muốn đưa ra lời khuyên, thật đấy, chuyện này vượt quá phạm trù của tôi rồi."
Dây thần kinh của Trần Lâm Hổ như bị cù nhẹ sau câu "tôi chắc chắn sẽ thiên vị cậu đấy", ngứa ngáy nhè nhẹ.
Mãi một lúc sau cậu mới nhận ra, đây là lần đầu tiên Trương Huấn gọi cậu như vậy.
Không phải "chủ nhà nhỏ", cũng không phải gọi cả tên. Trần Lâm Hổ chợt nhận ra, chỉ một cách gọi cũng có thể khiến cảm xúc của một người biến chuyển lớn đến thế.
Đặc biệt là sau biệt danh của cậu, còn có thêm một câu "tôi chắc chắn sẽ thiên vị cậu đấy".
Trên đời này, chắc không có ai lại không muốn trở thành người được thiên vị.
"Đừng có dùng cái kiểu dỗ Đinh Vũ Lạc với tôi," Trần Lâm Hổ nghe thấy giọng mình trở nên lúng túng, "Anh có phải vì thấy tôi nhỏ tuổi hơn, nên cơn nghiện làm anh trai trỗi dậy, mới bắt đầu thiên vị không?"
Trương Huấn ngậm điếu thuốc, bực bội vỗ một cái lên đầu gối Trần Lâm Hổ: "Cái kiểu cấp ba đã treo sẹo trên mặt như huy chương của cậu, Đinh Vũ Lạc có lái Ferrari cưỡi tên lửa đuổi theo cũng khó. Thiên vị là thiên vị, sao cậu còn giả vờ ngây thơ thế?"
Cái vỗ này không mạnh, nhưng tiếng khá to, Trương Huấn ngượng ngùng dùng hai ngón tay chạm nhẹ, để thể hiện mình không dùng sức.
Nhưng Trần Lâm Hổ lại cười, hôm nay cậu cười đặc biệt nhiều, để lộ cặp răng nanh, co chân bị Trương Huấn chạm vào lên, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay chống cằm nhìn Trương Huấn cười.
"Cậu có biết cậu như thế này," Trương Huấn nói, "Rất giống mèo bắt chuột nhưng không giết chết, mà trêu đùa kiểu cười thầm ấy. Ít ra cậu cũng giới thiệu lí do cười của cậu đi, để tôi làm con chuột cho rõ ràng."
Trần Lâm Hổ chống cằm nói: "Tôi cũng không biết nữa."
Trương Huấn như quả bóng xì hơi, không phải không muốn giận, mà là tức không nổi.
"Thật sự không biết mà vì sao cười mà. Anh cũng chẳng nói lời gì có ý nghĩa," Trần Lâm Hổ không chống cằm nữa, tay gác ngang đầu gối, cằm tì lên khuỷu tay, nhìn Trương Huấn nói, "Nhưng lúc anh nói anh thiên vị tôi, tôi thấy hơi hơi vui."
Cằm nhọn chôn vào khuỷu tay không thấy nữa, ánh mắt lại càng sáng hơn.
Lúc này Trương Huấn lại không còn cảm giác mình là quả bóng xì hơi nữa. Thay vào đó, lồng ngực anh từ từ phồng lên, cảm xúc đầy ắp như bông gòn lại như hoa liễu, lại như thể bị Trần Lâm Hổ thổi vào một luồng khí heli, đã lấp đầy rồi còn muốn nâng người lên cao.
Thật đấy, ai mà bị nhìn bằng ánh mắt như thế này, cũng sẽ thấy tâm hồn lơ lửng thôi. Trương Huấn nghĩ thầm.
Anh không lên tiếng, hai tay bắt đầu chà xát vào nhau.
"Định làm gì đấy?" Trần Lâm Hổ hỏi.
"Không có gì," Trương Huấn liếc nhìn đầu cậu "Tay lại hơi ngứa ấy mà. Cậu đừng nói gì, tôi đang cố kìm nén đây."
...
Lời tác giả muốn nói:
Trương Huấn: Là tay! Là tay có suy nghĩ riêng!