Hôn Thê Tôi Là Nữ Phụ

Chương 6




9:00 am: Tại biệt thự của Lăng gia

“ Rầm.!!!.. Ui da!!!!”

Lăng Uyển Nhu nằm lê lết trên sàn, tay xoa xoa đầu. Hôm nay là chủ nhật nên cô vẫn còn đang ngủ nướng và tận hưởng 1 ngày không bị làm phiền bởi bất cứ ai. Đã 1 tháng qua và vâng ngày nào cô cũng bị tên Sở Minh tới làm phiền, không đến thư viện cũng là đi ăn, đi xem phim. Rốt cuộc kiếp trước cô đã làm gì chứ, nói từ chối với hắn thì không thể nào làm được, có lẽ thân thể của nguyên chủ này vẫn còn tình cảm sâu đậm với hắn, nhưng mà Sở thiếu công tử này cô căn bản không thích.

Cô đang có dự định sẽ lập 1 công ty thời trang cho riêng mình và nó sẽ là 1 phần của tập đoàn KJ nhà cô, dự án này có tên là LAN’S và đã được ba và anh cô xem qua. Họ khá tán thành việc này, tuy KJ là 1 trong những tập đoàn lớn kinh doanh đa ngành nhưng chủ yếu vẫn là các mặt hàng thời trang. Nếu lần này cho ra mắt thương hiệu mới do cô đứng đầu và làm giám đốc điều hành thì sẽ nhận được đông đảo chú ý từ mọi người. Thế nên dạo này cô rất bận, vừa phải đến tập đoàn học tập kinh doanh và quản lý, vừa phải chuẩn bị các trang phục để trình diễn, lại phải đến trường học và ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ, bao nhiêu thời gian rảnh để nghỉ ngơi đều bị tên phiền phức Sở Minh đến làm náo loạn.

“ Tình hình chuẩn bị đến đâu rồi tiểu Nhu?”

Lăng Cẩm Bằng vừa nhìn cô con gái cưng xuống lầu liền hỏi ngay, dạo này ông thấy Uyển Nhu rất bận rộn, đi sớm về khuya tất bật, sắc mặt có vẻ kém đi ông cảm thấy đau lòng thay.

“ Khá ổn ba ạ, con đang lên ý tưởng cho 1 số trang phục mới, phần quần áo chuẩn bị cho buổi ra mắt khá ổn, tý nữa con sẽ đi mua vài thứ cần thiết cho việc này. Còn về việc kinh doanh và quản lý con cũng biết đôi chút, tạm thời thì anh hai sẽ giúp con trong 1 số việc điều hành...”

“ Anh hai sẽ giúp con? Anh đã bảo giúp đâu!!”

Uyển Nhu mới uống 1 ngụm sữa đã bị Lăng Duật Tuấn chọc phun ra hết. Cô biết anh rất bận rộn, mới 15 tuổi đã theo ba đến tập đoàn làm việc, 16 tuổi tiếp nhận CEO của KJ và ra nước ngoài học quản trị kinh doanh đồng thời quản lý 1 số chi nhánh bên đó. 23 tuổi về nước và giúp ba cho đến giờ. Làm CEO công việc nhiều vô số kể, là đầu não quan trọng cho sự thịnh huy của 1 tập đoàn. Ây da~ anh cô quả là xuất chúng hơn người, mà không Lăng Duật Tuấn không phải là người đáng nể nhất Âu Dương Hạo mới đáng gọi là thiên tài. 15 tuổi đã tiếp nhận vị trí CEO của tập đoàn Nhiên Lập và đã đưa nó trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất. Cái thế giới này ai cũng có IQ trên 200 hay sao dẫy trời, toàn thánh không, chỉ riêng cái lớp cô đang học là ai cũng đang bắt đầu học cách quản lý tập đoàn nhà mình và giữ 1 chức vụ cao trong hội đồng quản trị...

“ Âu Dương thiếu gia, cậu đến tìm cô Uyển Nhu ạ?”

“ Cô ấy có nhà không?”

“ Tiểu thư đang ăn sáng đấy ạ!”

What? Mới nghĩ đến hắn hắn đã mò tới sao, thêm 1 lần nữa Uyển Nhu lại phun và sặc sữa. 1 tháng qua hắn và cô có gặp nhau đâu chứ, hắn đi học bữa nghỉ bữa không mà, có gặp cũng chào đôi ba câu, đến Thẩm Y Thanh cũng mất dạng bữa rày.

“ Con bé này ăn uống đàng hoàng từ tốn thôi. Thật là!!!”

Mẹ cô vừa nói vừa rút khăn giấy ra đưa cô lau, còn cô thì vẫn đang bất mãn với người trước mặt mình. Âu Dương Hạo từ tốn cầm lấy tách cà phê từ tay người giúp việc và thưởng thức nó, dáng vẻ này thật là muốn chọc tức cô mà.

“ Không phải Âu Dương tổng còn đang bận rộn công việc đến dạo này không có thời gian đi học sao? Rảnh rỗi đến nhà tôi uống cà phê vậy!”

“ 1 số chuyện thôi, nghe nói KJ sắp ra mắt 1 chi nhánh mới do cô đứng đầu nên qua xem xem. Tôi có biết vài thứ sẽ khiến cô thích”

Nghe nói vậy Uyển Nhu mặt mày sáng rỡ hẳn lên nhanh chóng uống hết ly sữa trong tay rồi vội vàng chạy lên phòng thay đồ. Vẫn còn đang hứng chí lựa chọn quần áo, Uyển Nhu không biết rằng Âu Dương Hạo đã ở trong phòng từ lúc nào. Lần đầu tiên hắn bước vào 1 căn phòng bừa bộn thế này, quần áo ngất ngưỡng khắp chỗ, giấy tờ bay lung tung. Căn bản không phải hắn mắc bệnh sạch sẽ nhưng hắn thích nhìn đồ đạc được sắp xếp gọn gàng và đúng chỗ chớ không phải như cảnh tượng trước mắt.

“ Làm gì thế hả?”

“ Nhà có người giúp việc chỗ nào cũng gọn gàng, sạch sẽ riêng phòng cô thì như đống rác thế này”

“ Dạo này bận rộn chuẩn bị cho dự án LAN’S, đến việc ngủ tôi còn chưa đủ giấc huống chi là dọn dẹp. Vả lại tôi không cho họ vào phòng tôi dọn vì có lý do chính đáng mà!”

“...”

Cô kéo Âu Dương Hạo ra ngoài và khóa cửa phòng lại, cô vốn không tin lắm vào mấy người trong nhà, tuy họ chỉ làm thuê nhưng lỡ lúc dọn dẹp để lộ hoặc làm mất bản thảo thiết kế thì rất là phiền. Ánh nắng chiếu le lói qua vòm cây trước cây biệt thự, vài cơn gió nhẹ thổi qua làm không khí trở nên dịu nhẹ, hôm nay đúng là 1 ngày đẹp trời để đi mua sắm. Uyển Nhu mặc 1 chiếc quần legging rách cùng với chiếc áo glaptop không tay, bên ngoài khoác chiếc áo jean fullsize, chân mang đôi giày cao gót đen óng ánh. Mái tóc dài được búi lên cao trên đầu buộc băng đô dải to màu đỏ caro, mắt đeo chiếc kính Monster màu vàng ưa thích. Âu Dương Hạo mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc đen gài nút hờ ở ngực kết hợp với chiếc quần âu đen chín tấc, chân mang đôi conserve màu trắng. Đặc biệt không thể thiếu của mấy soái ca chính là chiếc kính mát màu đen trên mặt.

“ Tập đoàn Nhiên Lập xảy ra chuyện à!?”

“ Cô mong vậy hả?”

“...”

“ Đùa thôi, tôi mới có thêm 1 đứa em gái... khá đặc biệt!”

Chỉ nói đến đó, sắc mặt Âu Dương Hạo liền thay đổi, khóe miệng cong lên cười chế giễu và khinh miệt.

“ Đứa em gái đó không phải là... Thẩm..”

“ Đúng, cô đoán hay đấy!?”

Không hay mới lạ, cô đặc biệt nhớ cái chuyện tình cẩu huyết mở màn cho việc Sở Minh và anh trai Lăng Duật Tuấn của nguyên chủ bước vào hậu cung của nữ chủ Thẩm Y Thanh, cô không khắc nó lên tim là ít đấy. Nhưng mà hình như có gì đó sai sai ở đây, lẽ ra hắn phải đau khổ và hận đời trớ trêu chớ nhỉ, sao lại rảnh rỗi dẫn cô đi mua đồ thế này.

“ Anh không đau khổ hay đại loại gì hả?”

“ Đau khổ? Tại sao?”

“ Cô ta là bạn gái anh giờ lại thành em gái, không phải là trớ trêu số phận nghiệt ngã hay sao?”

“ Ông già lăng nhăng bên ngoài có con riêng là chuyện thường ngày rồi, còn Thẩm Y Thanh... tô không quan tâm!”

Gì gì, đừng nói là Âu Dương Hạo chán nữ chủ chuyển qua thích cô và tới sinh nhật 17 tuổi cô phải làm lễ đính hôn với hắn. Không không, thế thì kết thúc truyện mọe rồi, cô mới sống có 1 tháng thôi mà.

“ Két........”

“ Bốp!!!!”

“ Có sao không đấy? Chưa thấy ai như cô, đi xe mui trần cũng bị đập đầu vào cạnh xe.”

“ Còn nói, anh cố ý hay cố tình thế?”

“ Cả 2!!!!”

“...”

Trước mắt cả 2 người chính là TTTM lớn nhất thành phố_Lasvei, trung tâm này thuộc tập đoàn Nhiên Lập của Âu Dương thị. Cả 2 bước vào thì mọi ánh mắt hướng về 2 người, đương nhiên rồi cả nam lẫn nữ đều là người có nhan sắc tuyệt mĩ, quần áo trên người toàn là hàng hiệu không chú ý mới là lạ.Cô được Âu Dương Hạo dẫn đến 1 gian hàng phụ kiện cùng với đầy đủ các loại vải vóc, tên này quả là hiểu cô quá đi. Uyển Nhu như bị chìm đắm vào trong gian hàng, cô chạy khắp chỗ lấy cái này cái kia vứt cho Âu Dương Hạo cầm. Sau 1 tiếng bị nhồi nhét trong đống đồ, cuối cùng hắn cũng có thể thoát khỏi chúng.

“ Dạo này tủ đồ tôi hơi trống trải thế nên...”

“ Đi thôi!”

Uyển Nhu chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Dương Hạo nắm tay kéo đi, đống đồ kia thì sai nhân viên chuyển tới nhà cô, tttm nhà hắn có khác lộng hành dễ sợ.

“ Đôi này thế nào?”

“ Ừm..”

Âu Dương Hạo trả lời ngán ngẫm, nãy giờ cô và anh đã đi lượn sắp hết cái khu trung tâm này rồi mua đủ thứ quần áo, nhưng anh không hề bỏ ra 1 xu nào hết. Đơn giản là vì khi tính tiền cô tự chi trả hết mọi thứ không cho anh trả bất kì món đồ nào, mặc dù đây là tttm nhà anh.

“ Âu Dương Hạo lại đây coi..”

“ Cái gì?”

“ Cái áo này rất hợp với anh đấy, tôi có con mắt nhìn vóc dáng chuẩn lắm nên không cần lo đâu nha. Cái này tôi mua tặng coi như để cảm ơn anh hôm nay."

" Không có chi!"

Âu Dương Hạo nhìn cô, khóe miệng bỗng chốc nhếch lên, anh thật đang cười.Có lẽ bởi vì đã lâu không thấy 1 Uyển Nhu quan tâm đến anh thật lòng, trước kia cô tô son trét phấn trên khuôn mặt, làm đủ mọi cách anh chú ý tới chỉ khiến anh càng thêm ghét cô hơn. Bởi anh biết người cô yêu không phải anh, cô làm vậy chả qua cũng chỉ để anh thêm ghét cô xóa bỏ hôn ước. Đến khi anh găp người tên là Thẩm Y Thanh anh như trông thấy được chút gì đó của Lăng Uyển Nhu trước kia...