Xe một đường thẳng tiến đến trường đại học.
Cố Miên chưa bao giờ cùng kiểu người như Hạ Tuấn Tường giao tiếp. Cho nên có chút không biết nói chuyện với cậu ta kiểu gì, khi Hạ Tuấn Tường nói ra câu "Người một nhà" kia, Cố Miên cảm thấy nghẹn cả một lúc chẳng biết nên nói thế nào, cũng may là xe vừa lúc tới cổng trường.
Một chiếc xe thể thao xanh ngọc xinh đẹp vững vàng dừng lại trước cổng trường, sinh viên lui tới liền không nhịn được mà ghé mắt lại nhìn, lập tức thấy một cô gái thập phần xinh xắn, trắng nõn, tinh xảo từ trên xe bước xuống, đứng bên ngoài cùng người trong xe nói chuyện trong chốc lát, sau đó mới lui sang một bước, chiếc xe xanh ngọc lúc này mới khởi động động cơ gầm rú mà chạy xa mất hút.
Có người nhận ra cô gái kia chính là cô ba nhà họ Cố, Cố Miên. Lập tức liền có người khinh thường mà bĩu môi.
Khoảng thời gian trước, bởi vì tại yến tiệc của mình, Hạ phu nhân đã tuyên bố với công chúng về hôn sự của Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên, dẫn đến Cố Miên trong trường được nổi tiếng cả một thời gian. Dù sao đây cũng là trường đại học quý tộc, có thể ở trong này ngây ngốc học tập cũng đều phi phú tức quý, tất nhiên cũng sẽ luôn chú ý đến hết thảy các chuyện xảy ra ở giới thượng lưu.
Khi mọi người biết Hạ gia và Cố gia kết thân, lập tức liền mông lung, ở Vân Hải trừ bỏ tứ đại hào môn ra cũng chẳng thiếu các hào môn khác, nhưng cho đến bây giờ cũng chẳng có ai nghe qua Cố gia, cứ tưởng là cái gia tộc điệu thấp nào, vì thế lập tức có người liền đi tìm hiểu Cố gia.
Chưa đến một ngày thì, của cải Cố gia sở hữu, cùng tổ tiên ba đời đều bị điều tra đến nhất thanh nhị sở, mọi người lập tức ồ lên!
Cố gia đột nhiên xuất hiện này lại chẳng phải cái hào môn điệu thấp nào, cũng chẳng có cái xuất thân hiển hách gì, mà chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà giàu mới nổi ở Vân Hải mà thôi, hoàn toàn chẳng phải quý tộc nhiều đời lắng đọng gì, cái loại nhà giàu mới nổi này thì bọn họ thập phần khinh thường, cũng vì vậy nên mọi người cũng khó mà biết đến Cố gia.
Sau khi hôn sự của Hạ gia và Cố gia công bố, không chỉ có bối cảnh của nhà họ Cố, còn có thân phận con riêng của Cố Miên đều được đào ra trong một đêm, cơ hồ toàn bộ trường học đều biết.
Hào môn thế gia không thiếu nhất chính là chuyện ngoại tình trong hôn nhân cùng với con riêng này nọ linh tinh, mà cái loại khiến đám cậu ấm cô chiêu quý tộc ghét nhất chính là kẻ nào mang thân phận con ngoài dã thú!
Không quản nhà mình có con riêng hay không, chỉ cần vừa nhìn thấy đứa con riêng liền không thể khống chế mà nảy sinh chán ghét.
Lúc này tầm mắt đầy chán ghét chung quanh rất rõ ràng, Cố Miên lại như hoàn toàn không thấy được, chờ đến khi cái xe thể thao xanh ngọc kia không còn bóng dáng nữa, Cố Miên lại không hề vào bên trong trường mà xoay người đi về hướng ngược lại, ngày hôm qua mẹ cô có gọi điện nhắn cô hôm nay qua xem bà.
Diệp Tinh là mẹ của Cố Miên, sau khi bà tốt nghiệp đã từng đổi rất nhiều nghề, cuối cùng vào làm tài vụ cho một công ty mới, một làm đến gần hai mươi năm, từ một công ty nhỏ phát triển thành công rồi có quy mô lớn mạnh, là một người lâu năm kinh nghiệm dày dạn, mọi người trong công ty đều không khỏi kính trọng bà.
Không nghĩ đến lần này vì một nhân viên mới trên người có ô dù mà té ngã, thiếu chút nữa là phải nếm cơm tù miễn phí. Cũng may cuối cùng hữu kinh vô hiểm, sau cuộc điều tra nửa tháng thì được thả ra.
Tổng giám đốc công ty còn tự mình đến rước bà, còn làm ra vẻ ân hận khi tin tưởng nhân viên mới kia mà làm tổn hại đến bà, còn hứa sẽ sa thải kẻ đã hại bà, vả lại còn muốn tăng lương cùng đãi ngộ cho bà. Cuối cùng Diệp Tinh vẫn quyết định trở về công ty, dù sao đã làm quen ở đây nhiều năm như vậy, đã không đơn giản là một công việc ăn lương bình thường nữa rồi, đối với bà mà nói, nó gần như một ngôi nhà thứ hai vậy.
Chẳng quản thế nào, thì trong lòng bà vẫn luôn còn có khúc mắc, lúc đó nếu như không có trợ giúp của Cố Bắc Viện, bà biết bản thân nhất định sẽ sợ bóng gió bao lâu ấy chứ?!
Vì tỏ vẻ áy náy với bà nên giám đốc đặc biệt cho phép bà nghỉ dài hạn. Lúc công tác vốn dĩ đã luôn rất bận rộn, bây giờ đột nhiên nghỉ phép cảm thấy thật rảnh rỗi, đứng giữa căn phòng trọ to lớn một mình, bà phát hiện ra thì ra bản thân bà lại trở nên trầm tĩnh và cô độc như vậy.
Vì vậy cuối cùng bà cũng nhớ ra bản thân bà còn có một đứa con gái, năm nay là mười tám hay là đôi mươi? Diệp Tinh suy nghĩ nửa ngày cũng không có biện pháp xác định, sau lại nghĩ dù sao trong khoảng thời gian này trừ nhàn nhã ra thì cũng là thảnh thơi nên bà mới gọi Cố Miên đến phòng trọ của bà.
Thời điểm Cố Miên đến, sắc trời đã tối hẳn, đèn đường cũng đã sớm mở, ánh sáng vàng vọt chiếu xuống mọi vật trên đường phố, tạo ra các bóng đen hư ảo, chung quanh đều là một cảnh sắc xa lạ. Nơi này rất gần trung tâm thương nghiệp Vân Hải, nên giá phòng cũng thập phần mắc mỏ, năm trước Diệp Tinh dọn tới, cho tới bây giờ, số lần Cố Miên đến thăm mẹ cô tuyệt đối chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Lần trước đó đến vì chuyện gì cô đã chẳng còn nhớ rõ, bởi vì cũng đã qua năm tháng nửa năm rồi, hôm qua nhận được điện thoại của Diệp Tinh mẹ cô, cô cũng chẳng nghĩ được nguyên nhân gì khiến bà lại muốn gặp cô.
Dù sao cô biết, mẹ cô có gặp cô, thì cũng chẳng phải là bồi đắp tình cảm mẹ con gì, mà có lẽ tình mẹ con của hai người có chăng chỉ tốt hơn người xa lạ một chút mà thôi.