Khoảng cách đến hôn lễ cũng chỉ còn ba tháng, ba tháng nói dài thì không dài, nhưng cũng chẳng tính là ngắn, đặc biệt là còn trong tình huống có quá nhiều thứ phải chuẩn bị như vậy, vậy nên thời gian liền có thể dùng từ "bay" mà trôi qua.
Chọn nhẫn cưới chính là một việc nhỏ nhất đơn giản nhất trong một mớ việc bề bộn, kế tiếp còn có thêm nhiều việc tuy là vụn vặt, nhưng lại khá phức tạp cần phải giải quyết. Tuy rằng đã mời người chuyên tổ chức hôn lễ đến nhưng vì hôn lễ được diễn ra mà không gặp phải bất cứ vấn đề gì, nên mọi hạng mục đều do Hạ phu nhân tiếp nhận, hai nhân vật chính là chú rể Hạ Tuấn Khiêm và cô dâu Cố Miên đồng ý là được.
Thật những cái đống lớn lớn nhỏ nhỏ hạng mục này chỉ vừa nghe thôi cũng đủ làm người ta đau đầu.
Sau một tuần chọn xong nhẫn cưới, hai người Cố Miên và Hạ Tuấn Khiêm cùng bị Hạ phu nhân gọi đến Hạ trạch, Hạ phu nhân tìm người thiết kế lễ phục nổi tiếng nhất thành phố đến đo đạc kích cỡ may lễ phục cho hai người họ. Hạ phu nhân đã gọi, hai người tự nhiên chẳng thể thoái thác, vì thế Hạ Tuấn Khiêm quyết định đến trường đón Cố Miên rồi sẽ trở về Hạ trạch.
Bởi vì sắp đến kỳ thi cuối kỳ, giáo sư muốn giảng kỹ hơn một chút về môn học của bọn họ, nên tiết học vì vậy lại bị kéo dài thêm một chút. Chờ Cố Miên từ trong trường đi ra cổng lớn, xa xa đã có thể nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc kia.
Vẫn là trợ lý đứng ở trước cổng chờ cô, trợ lý tây trang phẳng phiu đứng giữa một đám nam nữ sinh viên, anh ta cũng khá phá lệ mà nổi bật, đám sinh viên kia qua lại cũng không nhịn được mà nhìn anh ta thêm một vài lần, nhưng anh ta đối với những tầm nhìn kia lại làm như không thấy, vừa thấy Cố Miên đến, anh ta bất giác thẳng người, “Cố tiểu thư!”
Một bên dẫn Cố Miên đi về phía xe, một bên tò mò mà nhìn cái hộp quà được đóng gói tinh xảo kỹ càng trên tay cô, nhưng vì thân phận của bản thân, trợ lý đương nhiên chẳng có quyền hỏi han, dù có tò mò muốn biết đến đâu.
Ngược lại là Cố Miên, cô dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của trợ lý kia, cô liền chủ động giải thích, “Đây là quà gặp mặt.” Dù gì cũng đến tận nhà thăm hỏi, quà tất nhiên không thể thiếu. Trợ lý nhìn cô vẻ mặt đầy tán thưởng, hảo cảm với vị chủ nhân tương lai này lại tăng lên một phần, cô ngược lại rất hiểu cách làm người.
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt anh ta vẫn là bất động thanh sắc, mỉm cười kính cẩn đưa cô lên xe, Cố Miên cũng chẳng cần khách khí, gật đầu cảm ơn rồi ngồi vào xe. Hạ Tuấn Khiêm lúc này đang hơi cúi mặt, tầm mắt đang dừng trên laptop được đặt trên đầu gối anh, hai bàn tay thon dài đang không ngừng nhẹ nhàng gõ gõ, tựa như đang lâm vào chuyện gì đó rất lớn khiến anh phải tập trung suy nghĩ.
Cố Miên nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định giữ yên lặng không quấy rầy anh, cốt để anh an tĩnh mà suy nghĩ chu toàn cho công việc, cô chẳng có việc gì làm nên cũng lấy luận văn của giáo sư ra xem lại.
Dọc đường đi, xe yên tĩnh chạy, trên xe chẳng có lấy một thanh âm dù là nhỏ nhất, thực nhanh liền đến Hạ trạch, ở cổng sớm đã có quản gia đứng chờ sẵn. Đây chẳng phải là lần đầu tiên Cố Miên nhìn thấy quản gia, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với ông ở khoảng cách gần như vậy, ông nhìn cũng hiền từ tựa nhu ông ngoại của cô vậy.
Lần trước lúc Hạ phu nhân tổ chức yến tiệc sinh nhật của bà, Cố Miên cũng có mặt nhưng chỉ vội vàng chào hỏi qua lão quản gia này. Hiện giờ cô ngược lại lại có thể tinh tế mà nhìn kỹ một chút. Có thể đem toàn bộ việc vặt trong Hạ gia từ trên xuống dưới sắp đâu ra đấy thì tuyệt đối lão quản gia ắt không phải hạng người bình thường hay tầm thường.
Lão quản gia từng học ở trường chuyên đào tạo quản gia nổi tiếng ở nước ngoài, ông lại ở Hạ gia trên dưới cũng hai mươi năm, tuy rằng tuổi đã gần chạm đến mức tứ tuần nhưng nhìn ông lại có vẻ rất trẻ, trên khuôn mặt lúc nào cũng mang một nụ cười hoà nhã, thoạt nhìn vô cùng hiền từ, phúc hậu.
“Cậu chủ, Cố tiểu thư!” Quản gia lên tiếng mỉm cười, nhẹ giọng chào hỏi rồi đi tới.
Cố Miên đưa quà trong tay đưa ra, “Bác quản gia vẫn khoẻ ạ, đây là một lễ vật nhỏ biểu đạt kính ý của cháu.”
“Dạ, Cố tiểu thư khách khí rồi, tôi thay bà chủ cảm ơn cô.” Nói rồi quản gia đưa tay tiếp nhận lấy món quà trên tay Cố Miên, giao cho một người giúp việc bên cạnh, chỉ bảo dặn dò vài câu với người nọ, sau đó mới nhẹ nhàng xoay người lại mà lễ phép nói với Hạ Tuấn Khiêm và Cố Miên, “Cậu chủ, Cố tiểu thư, nhà thiết kế đã đợi sẵn ở sảnh rồi.”
“Ừm!” Hạ Tuấn Khiêm hơi vuốt cằm, mày kiếm khẽ nhíu một chút, rồi mới dẫn Cố Miên đi vào đại sảnh.
Cố Miên ngạc nhiên hơi nhìn nhìn Hạ Tuấn Khiêm, cô vừa rồi luôn đặt sự chú ý lên người anh, dĩ nhiên cô nhìn thấy cái chau mày nho nhỏ kia của anh, bất quá thì cô cũng nhanh hiểu được nguyên nhân.
Một người mang bệnh sạch sẽ quá mức nghiêm trọng như anh, làm sao có thể dễ dàng để người khác đụng chạm vào người đây, mà muốn may lễ phục thì phải đo đạc, nhưng đo đạc thì phải đụng chạm vào người rồi, vậy nên đối với Hạ Tuấn Khiêm mà nói, cái này tuyệt đối chính là một tra tấn.
Nhìn Hạ Tuấn Khiêm đối diện hơi hơi nhíu mày, rõ ràng là khó chịu, Cố Miên nhìn thôi cũng hiểu được phần nào nỗi khổ khó nói của anh, có khi rất thống khổ ấy chứ, nghĩ rồi cô khẽ nhỏ giọng hỏi, “Tại sao trước kia đã đo rồi mà, vì sao còn muốn đo lại một lần nữa vậy.”
Câu hỏi của Cố Miên rất thẳng thắn, quản gia đứng bên cạnh nghe được một câu này , ánh mắt lại hiện ra một vẻ mặt thản nhiên cũng thật tình nhỏ giọng kể, “Yên tâm, những người làm nhà thiết kế đôi lúc sẽ có lúc cũng có vài người thật khó hiểu, vì thế lễ cưới đình đám lần này chính là nhà thiết kế của thành phố làm ra, nếu không có số đo do chính bản thân ông ta đo đạc, Thì ông ta liền một mực không có chấp nhận.”
Cố Miên: “…” Quả nhiên là một con người cổ quái, khó hiểu…
Cô lần đầu thấy một người như Hạ Tuấn Khiêm, mắc cái bệnh sạch sẽ như anh hay còn gọi là khiết phích nhưng anh lại vì một lý do đặc biệt nào đấy mà không để người khác chạm vào thân thể mình, hay chỉ là một cái đứng sát bên nho nhỏ, cũng khiến anh rùng mình.
Anh so với cái người thiết kế nổi tiếng kia đúng là một đôi sinh ra thì đúng hơn, tính tình cổ quái chẳng khác nhau là mấy…Cố Miên lẩm bầm một mình, lòng miên man mà nghĩ đủ mọi loại chuyện sẽ xảy ra…