Hôn Thê Siêu Cấp Hủ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Chương 40: không dám đối mặt




Dưới sự đe doạ của hắn, cô đương nhiên không dám trốn việc, vẫn phải đi làm đều đặn

Mà hắn, mỗi khi có cơ hội đều cố tình cho gọi cô lên phòng làm việc

Giở trò gì vậy? Trốn còn không kịp, ai rãnh mà lên đó

Thượng Quan Thiên Kỳ không gọi được cô trực tiếp, liền thông qua trưởng phòng, rồi thư ký của mình. Những ai có thể sai khiến đều được tổng giám đốc tận dụng không bỏ sót

Hạ Liên Tâm ở nơi này bây giờ hệt như đang trong lòng địch. Cẩn thận đến mức ngay cả ăn trưa cũng dòm ngó xung quanh, sợ sẽ chạm mặt hắn

Nhưng đâu riêng gì vị tổng giám đốc đang đeo bám kia? Cô còn sợ 1 người nữa sẽ đến tìm mình bất cứ lúc nào

Nhưng mà .......

Chuyện gì nên đối mặt vẫn phải đối mặt

1 lần khi đang đi trên hành lang,Trương Tuấn Kiệt thấy bộ dạng cô lấp ló như đang tránh né ai đó, nhất thời cảm thấy thú vị liền bước đến bắt chuyện

'' Hi, Hạ tiểu thư''

Hạ Liên Tâm hồn lìa khỏi xác bay lơ lửng trên không trung, nhìn thấy chàng trai trước mặt trái tim đột nhiên tắt nghẽn, đau nhói

Cô muốn né tránh, chạy thật nhanh đi để anh không còn trông thấy mình

Nhưng giám đốc Trương đã nhanh hơn, lên tiếng

'' Tôi có thể mời cô Hạ đây 1 ly cafe được không?''

'' Tôi không khát, cảm ơn'' - cô từ chối với tốc độ cực nhanh

Anh lại có ý muốn đùa giỡn, liền làm ra vẻ mặt buồn bã

'' Tôi làm gì khiến cô không vui sao? Hạ tiểu thư dường như đang né tránh''

'' Không có, sao có thể chứ? Hahaha, nếu ... nếu anh muốn thì chúng ta đến quán đối diện, thế nào?''

Anh không có làm gì sai đâu, người gây ra tội nghiệp nặng nề là tôi đây này

Do không dám đối mặt với anh như thế nào nên tôi mới trốn đó

Dù rất muốn thét lớn lên nỗi lòng nhưng cô không có can đảm. Đành phải nghe theo ý anh

____________

Trong quán cafe, cô đã đặt phòng riêng để dễ dàng trò chuyện

Dù sao có trốn tránh cũng không có ích, cây kim trong bọc lâu ngày sẽ lòi ra mà thôi

Phục vụ lễ phép hỏi

'' Anh chị muốn dùng gì ạ?''

'' Cho tôi 1 capuchino ...''

'' Đừng uống đồ nóng, không ngon đâu!!!'' - Hạ Liên Tâm xen ngang

Nếu có gì sơ sót, lỡ đâu tách cafe đó được anh dùng để hất vào mặt cô thì chẳng phải sẽ bị hủy dung sao?

Tuy cô đến đây vì muốn nhận lỗi, cũng chuẩn bị tâm lý chịu những hình phạt mà anh đưa ra. Nhưng dù sao, con gái xem trọng mặt mũi. Không thể để dung mạo bị tổn hại được

Vẫn là ... nếu có thì hất nước lọc, hoặc nước lạnh vẫn hơn

Trương Tuấn Kiệt không để tâm, nhún nhún vai

'' Vậy Hạ tiểu thư có thể gọi theo ý thích của bản thân''

'' 2 ly nước lọc''

'' .....'' phục vụ

Sau khi thức uống ... có phần tốt cho cơ thể được đem lên, anh nhân viên dù có chút khó chịu nhưng vẫn chuyện nghiệp đặt ly nước lên bàn rồi ra ngoài

Hạ Liên Tâm nhìn ngắm xung quanh, khi thấy không còn ai ngoài 2 người họ

Cô liền đến bên cạnh anh, tiếp theo quỳ xuống

Trương Tuấn Kiệt lúc đầu còn đang nghĩ

Chắc có lẽ bản thân mình quá tiêu sái, khí chất bất phàm, so với vị cấp trên kia còn ẩn chứa vài phần tiềm lực nên đã làm cô động lòng

Đưa ly nước lên uống 1 ngụm, chưa kịp nuốt xuống đã bị cảnh tượng trước mắt doạ sợ mà phun ra

'' Khụ khụ ...''

Và rồi, anh khẩn trương lau miệng sau đó nhanh chóng đỡ cô đứng dậy

Nhưng Hạ tiểu thư 1 mực không chịu, vẫn cứ quỳ ở đó

Trương Tuấn Kiệt mặt xanh không còn chút máu, vội vã nói

'' Hạ tiểu thư ... cô đang làm gì? Mau đứng lên đi, như thế này tôi gánh không nỗi đâu''

Nếu để tổng giám đốc thấy được thì cái mạng này của anh xem như đi tong

Hạ Liên Tâm lắc lắc đầu, vẻ mặt cô vô cùng bất lực cùng sự đau khổ khó tả. Giọng nói mếu máo, ánh mắt rưng rưng sắp khóc đến nơi

'' Không! Tôi có lỗi với anh nhiều lắm. Dù có dùng cả đời làm trâu làm ngựa cũng không thể trả hết được''

Lỗi gì? trả gì?

Cô mắc nợ anh lúc nào. Hay là cái tên Thượng Quan Thiên Kỳ kia dùng danh nghĩa của anh cho cô mượn 1 số tiền khủng?

Không thể nào. Gia đình của hắn và cô gái này so với người được nhận nuôi như anh tốt hơn gấp trăm lần nha

Chẳng có lý nào lại làm chuyện dư thừa này
'' Hạ tiểu thư, có gì từ từ nói. Mọi chuyện trên đời đều có cách giải quyết mà''

'' Không!!!'' - cô thét lên

Ôi giật cả mình