Tổng giám đốc để tay lên đùi, nắm chặt thành đấm. Giọng nói có chút khẩn thiết
'' Hôm đó ... tôi trêu đùa hơi quá, không nghĩ đến cảm nhận của cô. Hạ tiểu thư, thật sự xin lỗi''
'' Cảm nhận của tôi không quan trọng. Vấn đề chính là anh không hề nghĩ đến anh Trương'' - Hạ Liên Tâm nói với tâm trạng bực dọc. Người yêu của mình không lo, nghĩ cho người khác làm gì?
Hắn bây giờ mới biết lúc đầu gặp mặt tự nhận bản thân là gay là sai lầm lớn đến nhường nào
Nhưng tổng giám đốc của chúng ta trời sinh giống như khúc gỗ. Dù muốn cũng chẳng biết nên giải thích ra sao, cho nên đành phải để mọi việc ngày càng lệch đi so với quỹ đạo ban đầu
Thượng Quan Thiên Kỳ nhỏ giọng
'' Xin lỗi''
Hừ, bây giờ xin lỗi thì có ích gì? Muộn rồi, cô không chấp nhận đâu
'' Anh đừng xin lỗi làm gì, vô dụng thôi''
'' Quả nhiên là cô không thể tha thứ'' - Tổng giám đốc cúi đầu, môi bạc hé mở
Hạ Liên Tâm nhìn người đối diện, trái tim chạy lạc cô khó khăn lắm mới trấn áp được nay lại bắt đầu vuột khỏi tầm tay, lao ra ngoài
Trong lòng cô bắt đầu gào thét điên cuồng, miệng nhỏ run run, hô hấp cũng ngắt quãng
Đừng có dùng gương mặt mà cô thích để ra vẻ đáng thương nữa!!!
'' Dù tôi có hối hận thế nào đi nữa ... cũng không khiến cô hồi tâm chuyển ý''
Đừng có làm vậy mà
Ánh mắt đáng thương và đau buồn như con cún nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi bày ra trên gương mặt điển trai đó thì sao cô chịu được a
Hạ Liên Tâm, mày đừng có thiếu nghị lực như vậy. Phải thể hiện ý chí sắt thép không gì có thể lay chuyển
'' Anh đừng ...''
Cô muốn nặng lời nhưng vào chính khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên nhìn thì bao nhiêu tức giận cô tích tụ từ lâu liền hoà vào không khí, bị thổi bay đi mất
'' Anh sau này đừng có đùa như vậy nữa''
Thượng Quan Thiên Kỳ nghe xong liền cười nhẹ, khổ nhục kế này là lần đầu hắn sử dụng. Tuy vẫn còn chưa thành thục nhưng có thể miễn cưỡng áp dụng
Hạ Liên Tâm từ trong phòng tổng giám đốc bước ra, tinh thân đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy đi vào
Ai da, đều là con người sao có thể không phạm sai lầm? Dù có là người mang gương mặt của nam chính đi nữa thì cũng không tránh khỏi
Chuyện này cũng chẳng có gì to tác, bỏ qua vậy
Hạ tiểu thư trở về phòng làm việc, mọi người đều bàn luận sôi nổi chuyện cô bị gọi đi. Nhưng khi thấy nhân vật chính đi vào thì liền im lặng
Đại tiểu thư cảm thấy cô vừa mới đến đây, không cần phải thông qua quá trình chờ đợi kết quả mà được tuyển thẳng làm nhân viên chính thức đã là điểm khiến nhiều người không hài lòng. Lại còn xôn xao rất nhiều chuyện, thôi thì tạm thời cứ im lặng trước
Quan sát tình hình thế nào rồi tính tiếp
Tan làm, mọi người đều kéo đến bàn làm việc của cô rồi bắt đầu tỏ vẻ thân thiện
'' Hôm nay là ngày đầu cô đi làm, chúng ta mở tiệc chúc mừng đi''
''Đúng đó, mọi người sau này đều là đồng nghiệp. Nên hiểu rõ nhau thì sau này sẽ dễ dàng hợp tác hơn''
Dễ hợp tác gì chứ? Rõ ràng đang tò mò vì sao tổng giám đốc gọi cô gặp riêng thì có
Tâm tư hiện rõ lên mặt kia rồi
Hạ Liên Tâm cười
'' Thật là tiếc, hôm nay tôi có việc gấp. Sau này nếu có dịp thì chúng ta cùng đi nhé''
Nói xong liền đứng lên đi mất
'' Xem cô ta kìa, đúng là đại tiểu thư chẳng xem ai ra gì''
.....
Đám người đi làm mà chẳng dồn tâm tư vào công việc như họ cô gặp nhiều rồi, cũng lười để tâm
Có lẽ vì cũng có chút tài năng, lại có gia thế tốt nên mới được nhận vào. Nhưng cái cách làm việc chễnh mảng thế này không sớm thì muộn cũng bị loại bỏ thôi
Đúng như cô dự tính. 2 tháng sau nhân lực của bộ phận thiết kế giảm sút rất nhiều
Hầu là những người chỉ biết gây sự với cô đều bị sa thải
Hạ Liên Tâm từ nhân viên mới, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành người có tiếng nói nhất ở bộ phận này
Vì kinh nghiệm cô phong phú, lại thường hay giúp đỡ đồng nghiệp cho nên rất được yêu quý
Ở nơi này tuy học hỏi thêm được rất nhiều kinh nghiệm, nhưng cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại như trước đây
Cha mẹ còn muốn cô cắm rễ ở nơi này đến bao giờ?
Chẳng lẽ đến lúc họ kết hôn?