Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 137




Triệu Y Trân gương mặt tái nhợt ngôi dựa vào thành giường, một tay để ở trên bụng, thất thân nhìn vê một khoảng không vô định.

Ván bài này cô thua rồi.

Hàn Lam Vũ đẩy cửa chậm rãi bước vào, Triệu Y Trân quay nhìn hắn, biểu cảm không có gì đặc biệt, cô lên tiếng: “Anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi phải không?”

Hàn Lam Vũ không trả lời vội, hắn tiến đến ngồi xuống băng ghế cạnh giường, hai chân vắt chéo, thong thả ngả lưng dựa vào thành ghế, ánh mắt hơi liếc nhìn xuống cánh tay đặt trên bụng cô: “Tôi đã nghĩ cô sẽ dừng lại mọi chuyện để bảo vệ con của mình.

Trân Trân, nếu cô làm như vậy, tôi đã có cái nhìn khác vê cô, nhưng không, cô vân ích kỷ, độc ác như vậy.”

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, bởi vì em yêu anh nhiêu quá mà thôi, em không thể mất anh được, em có thể đánh đổi tất cả mọi thứ chỉ cần có thể giữ anh bên cạnh em.”

Triệu Y Trân vươn người nắm lấy cánh tay Hàn Lam Vũ, những giọt nước mắt chân thật từ đáy lòng cuối cùng cũng rơi ra, cô có chút lớn tiếng: “Rốt cuộc cô ta có gì hơn em chứ? Cô ta có yêu anh bằng em không? Cô ta có vì anh bằng lòng đánh đổi tất cả giống như em không? Cô ta yêu anh được bao nhiêu?

Tại sao anh lại yêu cô ta nhiều như thế chứ? Em mới là người đến trước, em mới là người yêu anh nhiều nhất, nhưng anh nhìn đi, tất cả những việc anh làm có khác gì em không? Chỉ khác là em bảo vệ tình yêu của chúng ta còn anh bảo vệ cô ta, từ đầu đến cuối anh đã nghi ngờ em rồi đúng không?”

Triệu Y Trân đau đớn rên rỉ: “Hàn Lam Vũ, sao anh có thể tàn độc với em như thế?”

Hàn Lam Vũ vẫn điềm nhiên đáp: “Cô nói cô yêu tôi nhưng sau lưng lại cùng người đàn ông khác dan díu với nhau, cô ở trong văn phòng của tôi lục tìm tài liệu mật của công ty để đưa cho Vương Khải Lâm, cô làm tất cả đều là vì Vương Khải Lâm, đứa con trong bụng cô cũng là của Vương Khải Lâm, vậy mà mỗi câu cô nói đều là cô yêu tôi?”

“Không, không phải như thế!”

Triệu Y Trân năm chặt lấy tay hắn, nước mắt giàn giụa: “Mục đích ban đầu của em chỉ muốn tiếp cận hẳn, ngay từ đầu là em vì anh nhưng thật không ngờ hắn lại cho em dùng thuốc, hắn còn quay phim lại đe dọa em phải làm việc cho hắn, hắn chỉ cân một vài thông tin của công ty sẽ không làm phiền tới em nữa.

Nếu đoạn phim đó bị phát tán ra ngoài, anh sẽ không còn yêu em nữa, hình ảnh em xây dựng bao năm qua cũng sẽ không còn, sự nghiệp cũng tiêu tan, vì thế Tiểu Vũ, em không còn lựa chọn nào khác!”

“Cô rất giỏi khiến bản thân trở nên đáng thương, tội nghiệp, cũng rất giỏi đẩy cho người khác gánh tội thay mình.

Từ đầu đến cuối cô đều đổ lỗi cho người này, người kia, cô chẳng bao giờ biết mình sai ở chỗ nào, tất cả là người khác sai với cô? Triệu Y Trân, để đạt được mục đích, cô không từ thủ đoạn nào, từ việc cô ném hộ chiếu và visa của Đan Tâm, biết Đan Tâm bị mắc kẹt bên ngoài không thể về kịp chuyến bay, cho đến việc cô cấu kết cùng Vương Khải Lâm muốn hủy đi trinh tiết của Đan Tâm rồi cũng chính cô mua chuộc nữ bác sĩ thay đổi kết quả kiểm tra trinh tiết của Đan Tâm rồi cũng chính cô trong lúc Đan Tâm vừa mất đi người thân liên khiêu khích Đan Tâm đánh mình sau đó cài phóng viên vào quay phim để người khác hiểu lầm cô ấy.



Còn nữa, nếu hôm đó Tử Lam không quay lại tìm Đan Tâm, bão cũng không đến bất ngờ như thế, có phải cô đã cho người giết cô ấy rồi không? Tất cả đều năm trong kế hoạch của cô, Triệu Y Trân, cô còn lời nào để nói không?”

Triệu Y Trân bật cười, cô bật cười trong nước mắt nhìn Hàn Lam Vũ: “Nói thế nào thì anh cũng đã yêu cô ấy, anh chỉ thương xót một mình cô ấy có đúng không?”

Hàn Lam Vũ không nói gì, hắn đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: “Xem ra cô cũng chẳng có chút nào hối cải với đứa con trong bụng của mình nhỉ? Thảo nào cô không thể hiểu cảm giác mất đi người thân của Đan Tâm đau đớn đến nhường nào, Triệu Y Trân, trái tim của cô bằng sắt bằng đá sao?”

Triệu Y Trân nắm chặt lấy bàn tay Hàn Lam Vũ “Hàn Lam Vũ, anh không thể đối xử với em như vậy được, anh không thể…

Tiểu Vũ, em yêu anh, em yêu anh Tiểu Vũ, đừng bỏ em một mình có được không?”

Hàn Lam Vũ đáy mắt vô cảm, lạnh lẽo nhìn cô, hắn hất tay cô ra rồi cúi người, chống tay lên giường, lạnh lùng nói khẽ vào tai cô: “Nhờ có cô mà tôi mới phát hiện ra tình cảm của tôi dành cho Đan Tâm nhiều như thế nào.

Cô yên tâm, cả đời này tôi sẽ bảo vệ Đan Tâm thật tốt và sống với cô ấy thật hạnh phúc!”

Nói xong hắn rời đi, không phải là một bạt tai, không cần Hàn Lam Vũ nổi cơn thịnh nộ, chỉ cần mấy lời đó đã khiến Triệu Y Trân như chết đi nửa mạng.

Sự đố kỵ, ghen ghét trong lòng Triệu Y Trân khiến cô phát điên, cô gào lên thật lớn: “Doãn Đan Tâm, tao phải giết mày, tao sẽ giết mày!”

Triệu Y Trân một mình đau đớn đến hóa điên, lúc thi gào tên Hàn Lam Vũ, lúc lại khóc cho đứa con chưa chào đời, lúc căm hận liên tục nói muốn giết Đan Tâm, cô ồn ào đến mức bác sĩ phải tiêm cho cô một liều thuốc an thân thì cô mới yên tĩnh trở lại.

Tiếng đập đồ và tiếng đổ vỡ đi liên với nhau, chưa bao giờ ông Ngô và dì Kỳ nhìn thấy Đan Tâm nổi cơn thịnh nộ như thế.

Sau khi đọc xong tin tức trên mạng, Đan Tâm vô cùng tức giận, bọn họ nói cô ngoại tình với Trương Tu Kiệt, nói Triệu Y Trân từ đầu đến cuối đã biết chuyện này mới tình nguyện ở bên cạnh Hàn Lam Vũ, không hề có chuyện cô ta là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác, mà vốn dĩ Doãn Đan Tâm lăng loàn, trắc nết đã phá hỏng mối hôn sự này.

Đúng là con cưng của công ty truyền thông giải trí nổi tiếng thì được ưu ái, đổi trắng thay đen, ăn nói hàm hồ, một mình Đan Tâm cũng không sao, đằng này lại liên lụy tới Mỹ Lâm và Tu Kiệt.

Hiện tại Mỹ Lâm đã bị bác Trịnh giam lỏng trong phòng, trước khi có sự việc này xảy ra giữa bọn họ đã rất khó khăn rồi, bây giờ còn thêm chuyện này dường như quan hệ của Tu Kiệt và Mỹ Lâm đã chấm dứt hoàn toàn rồi.

Một người coi trọng danh dự như bác Trịnh thà đánh gãy chân Trịnh Mỹ Lâm cả đời giam cô ở trong phòng cũng không để cô đi gặp Trương Tu Kiệt.



“Thiếu gia…

Sao cậu..

Sao cậu lại ở đây?”

Ông Ngô tái mặt khi nhìn thấy Hàn Lam Vũ đang xuất hiện ở trên câu thang.

Dì Kỳ cũng không khá hơn vội chạy tới ôm lấy tay Hàn Lam Vũ lắc đầu không cho hắn bước tiếp: “Thiếu gia, đừng mà, hiện tại Đan Tâm đang rất tức giận, nếu thiếu gia còn xuất hiện thế này không biết cô ấy còn tức giận đến mức nào.

Bên trong đang liên tục có tiếng đập đồ, tôi sợ duy trì lâu sẽ khiến cô ấy tự làm mình bị thương, thiếu gia đừng vào, tôi xin cậu!”

Ngô quản gia cũng chạy tới vẻ mặt lo lắng lắc đầu: “Bà ấy nói phải, tạm thời thiếu gia đừng vào!”

Hàn Lam Vũ nhìn vê hướng phòng của cô, hỏi: “Cô ấy như thế bao lâu rồi?”

“Từ lúc biết Trịnh tiểu thư bị Trịnh tổng giam lỏng…

Nói chúng là tình hình đang rất phức tạp, thiếu gia cứ lánh đi đã!”

“Dì Kỳ, đi lấy rượu cho tôi!”

Hàn Lam Vũ cởi áo khoác ngoài ra đưa cho ông Ngô rồi kéo chiếc áo sơ mi, một bên đóng thùng, một bên không, hắn cởi hai cúc áo bên trên cố ý làm đầu tóc lộn xộn như một tên say rượu, đây có thể là bộ dạng mà phụ nữ rất thích nhìn thấy nhưng ông Ngô biết, Đan Tâm mà thấy bộ dạng này sẽ càng tức giận hơn.

“Thiếu gia, cậu muốn làm gì?”

“Đi dỗ dành vợ”

Ông Ngô: “…”