Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 126




Có thể cùng ăn một bữa cơm sau một ngày tưởng như có thể chết khiến Đan Tâm cảm thấy rất xúc động.

Nếu có vú nuôi ở đây bữa cơm sẽ tròn đầy hơn.

Tiếng chuông cửa vang lên, ông Ngô đứng dậy trước đi ra ngoài, hôm nay Đan Tâm đã vất vả nhiều rồi nên ông không muốn Đan Tâm phải chạy đi chạy lại nhiều.

Đan Tâm đang vui vẻ bàn luận món ăn cùng dì Kỳ thì Hàn Lam Vũ và Dư Cảnh Nam đã ở trước cửa, khóe môi cong lên nhìn về hướng bọn họ.

Dì Kỳ ngoảnh mặt nhìn ra, thấy bọn họ, bà liên đứng dậy đi vào trong lấy bát đũa cho hắn.

“Chú tới đây làm gì?”

Doãn Đan Tâm liếc hắn một cái nhưng thái độ đã không còn gay gắt như mấy lần trước nữa.

Sau đó lại quay sang nhìn Dư Cảnh Nam nhiệt tình mời: “Dư Cảnh Nam, chắc chú vẫn chưa ăn gì phải không? Ngồi xuống ăn cơm đi, Henry đang ở ngoài vườn đó, ăn xong tôi dẫn chú đi xem, Henry có một căn nhà ở ngoài vườn rất đẹp!”

Hàn Lam Vũ liếc cô một cái, thái độ của cô chính là đang phân biệt đối xử sao? “Tới ăn cơm cùng em chứ làm gì?”

Hàn Lam Vũ giãn mặt mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô.

Dư Cảnh Nam nghe Đan Tâm nhắc đến khu vườn, lúc hắn bước vào đây khắp nơi trồng hoa hồng, hắn lại dị ứng với hoa hồng, muốn hắn tới thăm Henry thế nào đây? Vừa nghĩ hẳn vừa liếc bạn, sau đó chậm rãi mỉm cười lên tiếng: “Căn biệt thự này có tên là Rose sao?”

Lúc bước vào hắn thấy một bảng lớn nhiêu màu sắc ở trước cửa giống như tên một thương hiệu.

Đan Tâm hiểu ra liền có chút hốt hoảng: “A phải rồi, chú bị dị ứng với hoa hồng mà!”

“Yên tâm, người ta không định hại chết tôi đâu, người ta chỉ dọa không cho tôi tới đây thôi!”

Dư Cảnh Nam nửa đùa nửa thật liếc bạn.

Hàn Lam Vũ nhún vai mỉm cười, trong chuyện này hẳn thực sự bị oan, lúc quyết định mua căn biệt thự này người ta đã trông đầy hoa hồng đúng như cái tên gọi rồi.

Nhưng Dư Cảnh Nam đã nghĩ vậy thì cho là vậy đi.

“Dư Cảnh Nam à, chú nói linh tỉnh gì vậy? Ai là người ta hả? Chú mau ăn cơm đi, ngày mai tôi lại nấu cơm cho chú được không? Chú phải bồi bổ sức khoẻ đi, ngày kia mới có thể phẫu thuật cho vú nuôi được, tôi chỉ tin mỗi mình chú thôi đấy!”

Doãn Đan Tâm câm lấy bát dì Kỳ đưa cho rồi đấy cho Dư Cảnh Nam sau đó vừa nói vừa gắp một đống đồ ăn đầy bát của Dư Cảnh Nam.

Hàn Lam Vũ nhìn theo đũa của Đan Tâm có chút bất mãn: “Còn anh thì sao?”



“Chú không có tay sao?”

Đan Tâm liếc hắn.

Hàn Lam Vũ liếc cô một cái rồi cầm đũa lên, hã Đan Tâm gắp miếng gì hắn lại gắp cùng miếng đó, giằng co mãi cũng chẳng được miếng nào, Đan Tâm đành phải gắp vào bát của hắn.

“Trẻ con!”

“Trẻ con thì nên mớm mới phải!”

Hàn Lam Vũ đưa bộ mặt muốn bị đánh ra làm Đan Tâm chỉ muốn bóp cổ hắn.

Bầu không khí ồn ào này quả thực đã lâu rồi mới xuất hiện trở lại.

Dư Cảnh Nam mỉm cười gắp thức ăn cho Đan Tâm, mọi người ăn uống cùng nhau rất vui vẻ.

“Ba mẹ vẫn chưa biết chuyện của Dylan sao?”

Doãn Đan Tâm tò mò quay sang nhìn hắn.

“Tử Lam nói không sao, không muốn ba mẹ phải lo lắng, tối nay đã để Thi Tịnh xuất viện cho về rồi.”

Hàn Lam Vũ đưa thức ăn vào miệng trả lời cô.

Hắn cảm thấy từ lúc cô xuất hiện, bữa ăn nào cũng trở nên ồn ào nhưng có vẻ như nhờ vậy mới kết nối được với mọi người.

Ăn tối xong, ba người lên xe Hàn Lam Vũ tới bệnh viện, Đan Tâm muốn đi thăm Trương Tu Kiệt, cô không muốn cứ mãi chạy trốn như thế, hơn nữa Trương Tu Kiệt cũng giống cô, đều là người bị hại, cho dù hắn nhìn thấy bộ dạng khỏa thân của cô thì sao? Hắn cũng chưa từng có ý định hại cô.

“Tôi muốn tới thăm Tu Kiệt trước, hai người về phòng vú nuôi trước đi, tôi sẽ quay lại sau.”

Đan Tâm định quay đi, Hàn Lam Vũ liên nắm lấy cổ tay cô giữ lại.

Doãn Đan Tâm có hơi quay đầu nhìn hẳn, Hàn Lam Vũ liên lên tiếng: “Về sớm!”

Doãn Đan Tâm không nói gì, khóe môi hơi cong lên, cô đẩy tay hắn ra rồi quay đi.

Dư Cảnh Nam phát hiện, mối quan hệ giữa hai người có gì đó rất khác trước, lẽ nào đã giải quyết xong hiểu lầm rồi? Dư Cảnh Nam khoác lên vai bạn nhíu mày nguy hiểm: “Hai người…

Có gì đó mà tớ không biết sao?”

“Như cậu thấy đấy, hình như tớ thực sự hiểu lầm cô ấy rồi!”



Hàn Lam Vũ mỉm cười nhẹ.

“Biết là tốt, hi vọng cậu sẽ trân trọng cô ấy!”

Dư Cảnh Nam mỉm cười nhìn bạn, trong lòng hắn có chút mất mát, nhưng gương mặt vẫn thản nhiên như không.

Hắn đã chơi thân cùng Hàn Lam Vũ từ tấm bé, hiểu rõ tính nhau còn hơn là ba mẹ, hẳn có thể nhận ra tình cảm của mình là tốt, Dư Cảnh Nam trước giờ vẫn luôn khiêu khích hắn nói ra tình cảm của mình nhưng lại chẳng bao giờ nghĩ tới cảm xúc của bản thân.

Nhưng điều quan trọng là Doãn Đan Tâm cũng yêu Hàn Lam Vũ, cho nên bọn họ đến với nhau mới đúng, hắn thực lòng chúc phúc cho bạn cũng cảm thấy may mắn thay bạn, Đan Tâm thực sự là một cô gái tốt…

“Bác sĩ Dư, bác sĩ Dư…

Nhanh lên, bệnh nhân Phan Lộ Lộ không ổn rồi!”

Lúc Dư Cảnh Nam và Hàn Lam Vũ đi tới gần phòng bệnh của vú nuôi thì một cô y tá hốt hoảng chạy ra từ phòng bệnh của vú nuôi, sở dĩ muốn đi gọi điện cho Dư Cảnh Nam nhưng may mắn gặp hắn ở đây.

Dư Cảnh Nam nghiêm mặt, hắn vội chạy vào phòng vú nuôi, Hàn Lam Vũ bị chặn ở trước cửa, sốt ruột chờ đợi tin tức từ bên trong, không phải tình trạng của vú nuôi vẫn đang ổn định sao? Ngày kia là bà được phẫu thuật rồi, khó khăn lắm mới tìm được thận phù hợp với bà, mọi người không thể để nỗ lực bấy lâu trở thành công cốc được.

Còn Doãn Đan Tâm, cô sẽ như thế nào nếu vú nuôi xảy ra chuyện? Hàn Lam Vũ thực sự không dám nghĩ tới, hắn chỉ có thể câu nguyện, câu nguyện cho vú nuôi bình an qua khỏi.

Cho dù số bà đã tận thì cũng nên ở trên phòng phẫu thuật, khi đó Đan Tâm sẽ bớt đau lòng hơn, vì cũng đã cố gắng hết sức để cứu bà rồi.

Nhưng chưa tới mười lăm phút, Dư Cảnh Nam đã bước ra ngoài, vẻ mặt tái nhợt, xem ra vụ cá cược lần này, thần chết đã thắng.

Hàn Lam Vũ nheo mày, năm lấy bả vai Cảnh Nam muốn xác nhận lại, đáng lẽ lúc này hắn phải ở bên trong nỗ lực cứu người chứ? “Lúc tớ vào…Vú nuôi đã đi rồi!”

Doãn Đan Tâm mới tới, vừa vặn nghe được lời Dư Cảnh Nam nói, một cơn choáng váng ập đến, Đan Tâm lảo đảo đưa tay ra muốn bám lấy gì đó nhưng chỉ toàn là không khí ngột ngạt.

Cô ngã xuống đất âm một cái, âm thanh lớn đến mức khiến những người xung quanh đều giật mình sợ hãi.

Hàn Lam Vũ nhìn thấy cô, mặt hắn cũng tái đi, vội buông Dư Cảnh Nam ra chạy tới đỡ Đan Tâm ngôi dậy, Đan Tâm ôm lấy ngực, cô không thở nổi, nước mắt chảy dài không ngừng.

Lúc Dư Cảnh Nam lại gần, Đan Tâm vội nắm lấy tay Dư Cảnh Nam thở gấp: “Mất cái gì…Cũng được, đừng để…Tôi…Mất đi vú nuôi!”

Đan Tâm nấc lên mấy cái rồi ngất lịm đi trong vòng tay Hàn Lam Vũ, hô hấp của cô loạn xạ, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu, Dư Cảnh Nam nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn hét lên: “Mau, đưa cô ấy vào phòng cấp cứu, mau đưa bình oxi tới!”

Doãn Đan Tâm được chuyển lên băng ca, Dư Cảnh Nam phải bóp bóng ambu để kịp thời cung cấp oxy cho cô rồi nhanh chóng chuyển vào phòng cấp cứu thở bằng máy.

Lúc Đan Tâm được đưa vào phòng cấp cứu tình trạng hơi thở rối loạn, lông ngực cô phập phồng kịch liệt rôi tĩnh lặng, lần đầu tiên Hàn Lam Vũ biết sợ, lần đầu tiên nước mắt hắn vô thức rơi xuống, lần đầu tiên hắn cảm thấy bất lực như thế