“Hàn Lam Vũ, chú tha cho tôi đi mài”
Doãn Đan Tâm giọng nói yếu ớt giống như sự phản kháng của cô lúc này, tất cả đều như ngọn nến trước gió, mong manh và dễ tổn thương.
Đan Tâm mệt mỏi dựa vào ngực hắn, nếu cho cô cơ hội chọn lại, quãng thời gian đó cô không hối tiếc nhưng cô nhất định sẽ rời đi thật sớm để trái tim này không phải đau nhiều như vậy.
Hàn Lam Vũ cứ hành hạ tinh thân và thể xác của cô còn cô thì cứ yêu hắn một cách âm thầm, mặc dù hắn đã có người trong lòng còn sắp có con với người phụ nữ khác, xem ra mối hôn sự này ngay từ đầu đã sai rồi.
“Hàn Lam Vũ, chúng ta ly hôn đi!”
Đan Tâm nói rất nhỏ, đủ để Hàn Lam Vũ có thể nghe thấy, hành động vừa rồi giống như đang vỗ về hắn, sau đó lại dùng lời nói đâm thẳng vào lý trí vừa được thức tỉnh một chút, trái tim hắn kích động mãnh liệt.
Dư Cảnh Nam nói hắn là một tên ngốc, một tên ngốc không dám thừa nhận tình yêu với cô, đúng là hắn không dám thừa nhận nhưng là bởi vì hắn tự ti trước một Doãn Đan Tâm chưa từng nói lời yêu với ai.
Hắn đã tưởng tượng cái cảnh nếu Đan Tâm biết hẳn đã yêu cô rôi nhất định sẽ cười vào mặt hắn thật sảng khoái và nói: Tất nhiên, chú là người thân của tôi mài Hoặc hăn sợ nói ra sẽ khiến mối quan hệ giữa hai người càng đi xa hơn.
Nhưng thử nhìn mà xem, hắn không nói thì mối quan hệ này cũng đang dân bước vào ngõ cụt, giá như ngay từ đâu hắn đã trói buộc cô trong lông son thì trói buộc cho tới cùng, nếu sau này cô hiểu ra tình yêu là gì thì bên cạnh cũng chỉ có một mình hắn, nhất định là đối tượng đầu tiên mà cô chú ý tới.
Còn bây giờ, thể xác cô là của người khác, trái tim cũng không thuộc về hắn, Hàn Lam Vũ không can tâm! Hàn Lam Vũ bế cô lên vai, nước từ trên người cô đổ xuồng sàn ướt một mảng, người của hắn cũng bị lấm chấm ướt, hắn bế cô ra ngoài, bên cửa sổ trời nổi cơn thịnh nộ, sấm chớp đùng đùng, mưa rào như trút, Doãn Đan Tâm bị ném lên giường, cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt đang hành động kỳ lạ.
Cô với tay lấy chăn che lại cơ thể ướt đẫm của mình sợ hãi muốn bước xuống giường nhưng Hàn Lam Vũ đã nhào tới đè cô dưới thân, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn ngấu nghiến.
Tiếng sấm không ngừng vang vọng trên nền trời khiến Đan Tâm đầu óc như có tiếng gõ búa thức tỉnh cho cô biết bộ dạng Hàn Lam Vũ lúc này thật không có chút nào thiện cảm.
Cô bị hôn đến hơi thở đứt quãng, Hàn Lam Vũ mới chịu buông cô ra, cô còn chưa kịp bình tính đã nghe hai tiếng vỗ tay, đèn điện trong phòng tối om chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ hắt vào, chỉ khi có chớp rẹt qua Đan Tâm mới nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hàn Lam Vũ.
“Chú muốn làm gì…
Đừng…”
Đan Tâm vừa lùi lại phía sau đã bị Hàn Lam Vũ năm lấy cổ chân kéo lại, nhanh như cắt đã giật chiếc chăn trên người cô, đồ lót cũng bị hắn thô bạo xé bỏ, Đan Tâm thất kinh giữ lấy tay hắn đang muốn sờ vào nơi sâu kín nhất của cô.
Hàn Lam Vũ mỗi lần lên giường với người nào đó đều nói: “Muốn hay không muốn?”
Đối với Đan Tâm hành động đi kèm lời nói đều thô bạo như thế.
“Hàn Lam Vũ, chú bị điên rồi sao? Mau cút đi, đừng động chạm vào người tôi!”
Hàn Lam Vũ như chọc điên cô hỏi lại: “Muốn hay không muốn?”
Đan Tâm ngẩn người, có phải mỗi lân lên giường với phụ nữ hắn đều hỏi câu hỏi xấu hổ đó, sau đó tất cả phụ nữ trên đời này đều bằng lòng gật đầu với hăn? Doãn Đan Tâm vừa khinh bỉ vừa dứt khoát: “Không muốn!”
Cô vốn nghĩ hắn sẽ tha cho cô nếu không đã không hỏi cô câu đó.
Đúng như cô nghĩ, Hàn Lam Vũ khựng lại một lúc, cô mò dậy muốn rời đi lập tức bị Hàn Lam Vũ nắm lấy vai đè xuống lại, ánh mắt hắn như mắt sói săn mồi, hoàn toàn không có ý định buông tha cho con môi là cô.
Đúng là với người khác, Hàn Lam Vũ sẽ không cưỡng ép ai lên giường cùng hắn nhưng không thể hiểu vì sao đối diện với cô hắn lại không kiêm lòng được.
Hàn Lam Vũ tự tìm cho mình lý do, hắn vốn biết cơ thể cô không còn được trong sạch mà vẫn ép cô lên giường là hắn đã phá vỡ quy tắc của bản thân vậy còn để ý đến câu trả lời của cô làm gì? Tuy câu trả lời của cô không làm hắn suy nghĩ lại, ngược lại còn vì câu nói đó khiến hắn thô bạo với cô hơn.
Từng lớp áo trên cơ thể hắn được cởi ra, nhiệt độ cơ thể của hắn tăng lên đột biến, có thể sưởi ấm cho cơ thể lạnh lẽo của cô lúc này nhưng lại không thể sưởi ấm tâm hôn cô được, hăn như thế mà lại muốn cưỡng hiếp cô sao? Đan Tâm vừa hận vừa sợ hãi, cơ thể bị Hàn Lam Vũ nhào nặn đến méo mó, hắn không làm bước dạo đầu, trực tiếp tiến sâu vào người cô, nước mắt Đan Tâm chảy dài, cơn đau ập đến khiến sắc mặt cô tái nhợt, giống như một nhát dao chí mạng đâm thẳng vào lông ngực, nỗi đau này không có cách nào xoa dịu được, Đan Tâm mơ hồ sắp mất ý thức, đau đớn kêu lên một tiếng: “Đây là lần đầu tiên của tôi…”
Hàn Lam Vũ dường như không tin vào tai mình được, lúc tiến vào người cô một cảm giác lạ ập đến, Hàn Lam Vũ điếng người…
“Đan Tâm…
Em vẫn chưa…”
Một sự hối hận ập đến sau câu nói đó, Hàn Lam Vũ biết lần đầu tiên của xử nữ sẽ đau đớn đến chết đi sống lại, vậy mà hắn còn không thèm làm bước dạo đầu, trực tiếp tiến sâu vào người cô khiến Đan Tâm ám ảnh một đời.
Bởi vì hắn đã nghĩ cô đã trao thân cho người khác, không còn là lần đầu, bởi vì kết quả trong tờ giấy đó Đan Tâm không còn là cô gái trong trắng, cho nên là có người cố ý làm giả kết quả xét nghiệm, cho nên từ đầu đến cuối Đan Tâm chẳng hiểu bản thân hết lần này đến lần khác bị người ta hãm hại, nếu không bày ra trò bắt cóc sẽ không có chuyện chuẩn bị luôn phần này để hắn nhất nhất tin Đan Tâm đã không còn trong sạch! “Không phải em đã cùng Trương Tu Kiệt…”
“Hàn Lam Vũ chú biết không? Nếu tôi và Trương Tu Kiệt xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, tôi nhất định sẽ ly hôn với chú ngay lập tức.
Hàn Lam Vũ, chú không hiểu tôi một chút nào!”
Doãn Đan Tâm thều thào, yếu ớt như bị trăm vết thương trên người.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt, khó nhọc của cô.
Đan Tâm không dám động đậy vì chỉ một động tác nhỏ cũng khiến cô đau đớn như bị ai lấy mạng.
Hàn Lam Vũ nghe xong, đột nhiên cảm thấy hắn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian bên cạnh cô.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán cô, nhẹ nhàng đặt cô trong lòng, nhỏ giọng: “Tại sao em không nói cho anh biết?”
“Hàn Lam Vũ, chú làm tổn thương những người thân bên cạnh tôi, chú hết lần này đến lần khác hiểu lầm tôi, tôi đã không nói rôi, nhưng chú…
Lại xem tôi giống như đám người kia, chú muốn hủy hoại tôi chỉ vì nhất thời tức giận…”
“Không phải, Đan Tâm, không phải giống như em nghĩ.”
Trong ánh mắt Hàn Lam Vũ hãn lên tia đau đớn, hắn hôn lên mắt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đan Tâm không phản kháng, đúng ra là không còn sức để phản kháng, nước mắt cô vẫn không ngừng chảy dài, Hàn Lam Vũ hôn khắp mặt cô, dùng tay xoa dịu nơi nào đó để cô giảm bớt đau đớn, ngoài trời sấm chớp đã không còn, cô muốn hỏi giông bão đã qua chưa?