Hôn Thê Là Trẻ Con

Chương 108




Doãn Đan Tâm khóc một trận sau đó ngủ quên lúc nào không hay, hại Mỹ Lâm phải chạy khắp trường tìm cô.

Tin tức Trình Duật Hạo lớn tiếng đuổi Doãn Đan Tâm ra khỏi lớp được lan truyền một cách chóng mặt, trở thành đề tài bàn tán cũng là cười nhạo của mọi người trong trường.

Ngay đến các anh chị năm cuối cũng rất có hứng thú về chủ đề này.

Câu lạc bộ luật gia tương lai lại càng sôi nối.

“Mộng Phạn, cậu nghe chuyện gì chưa? Giáo sư Trình cũng không hẳn là yêu thích cô em khóa dưới đâu.

Tớ đang cảm thấy tiếc vì không nhìn thấy nét mặt của em ấy lúc đó, chắc là xấu hổ lắm đây, nghe các em khóa dưới nói em ấy xấu hổ đến mức bật khóc”

Một cô gái đang ngồi hướng mắt nhìn ra ngoài cửa ra vào, nhìn thấy Mộng Phạn đang tiến đến, lập tức hả hê nói.

“Hừ.

Chuyện đó có là gì mà phải khóc, muốn lấy lòng thương hại của đám đàn ông con trai sao? Loại con gái đó ngoài thể hiện bản thân yếu đuối, lấy nước mắt để câu dẫn đàn ông ra thì là thứ vô tích sự, không đáng nói đến!”

Mộng Phạn cay nghiệt nói.

“Đủ rồi!”

Chí Bình thực sự không nghe nổi nữa: “Các cậu là đàn chị của em ấy, mở miệng ra không sợ người ta đánh giá sao? Tụm ba tụm bảy nói xấu một em khóa dưới thì nghĩ mình vinh quang lắm à? So với em ấy, tôi thấy các cậu còn không được một góc nào của em ấy nữa! ”

“Chí Bình, tớ nghĩ cậu khác đám con trai ngoài kia, thật không ngờ cậu cũng bị chiêu trò của cô ta làm cho siêu lòng!”

Mộng Phạn quay lại thất vọng nhìn Chí Bình.

Chí Bình cười nhạt, đứng dậy bước ra khỏi vị trí chủ nhiệm câu lạc bộ, định đi ra ngoài thì Mộng Phạn đã tiến đến chặn ngang trước mặt hắn.

“Khoan đã, cậu hãy nói cho rõ đi, cậu có ý gì với cô ta sao?”

“Tránh ra!”

Chí Bình lạnh nhạt nhìn Mộng Phạn, hai người bọn họ trước nay là đôi bạn thân nổi tiếng ở trong trường, thật không ngờ vì chuyện này mà trở mặt lạnh nhạt với nhau khiến những người có mặt cũng ngơ ngác khó hiểu.

“Chí Bình, cậu vì cô ta mà trở mặt với mình sao?”

Mộng Phạn không tin vào tai mắt mình được.

Chí Bình ghét nhất là thể loại nói xấu sau lưng người khác, cho dù Mộng Phạn ngày thường hay làm khó Đan Tâm thì hắn cũng không thể ngờ cô lại có lòng dạ hẹp hòi như thế.

“Tớ nhìn lầm cậu rồi!”

Ánh mắt Chí Bình nhìn Mộng Phạn thất vọng sau đó rẽ sang lối khác đi ra ngoài, mặc kệ Mộng Phạn có gọi hắn thế nào thì hẳn cũng không quay lại.

Chí Bình đi tới thư viện, hắn vốn định ở phòng thư viện câu lạc bộ đọc sách nghiên cứu lại tài liệu, một lúc nữa có buổi tổng duyệt cuối cùng trước khi bọn họ tham gia phiên tòa học đường vào chiêu này nhưng xem ra hắn cần một nơi yên tĩnh hơn.



Chí Bình đến thư viện lớn của trường, vẫn còn trong giờ học nên vẫn còn nhiều chỗ trống, hắn đi tới bàn học trong cùng để tránh giờ ra chơi có nhiều người tới học sẽ bị ồn ào.

Chí Bình đặt cặp sách xuống bàn rồi kéo ghế ra, đột nhiên hắn nhìn thấy một đôi chân đi đôi giày thể thao màu trắng của người nào đó ở phía trong góc.

Cách một chiếc tủ đựng sách nên hắn chỉ nhìn thấy loáng thoáng hình ảnh người nào đó qua khe hở nhỏ.

Chí Bình chậm chạm bước đến cuối hàng ghế đưa mắt nhìn vào trong góc, hắn có chút bất ngờ, khóe môi lại cong lên một nụ cười, thật không ngờ hắn vì chuyện của cô mà bực bội đi tới đây lại gặp cô ở đây.

“Đan Tâm!”

Chí Bình ngồi thấp xuống đưa tay lay nhẹ cánh tay của cô gái rồi nhỏ giọng gọi.

Đan Tâm hơi nhíu mày lại rồi từ từ mở mắt, nhìn thấy Chí Bình, cô có chút ngạc nhiên vội ngồi thẳng lưng dụi mắt một cái xấu hổ lên tiếng: “Anh Chí Bình, sao anh lại ở đây?”

“Vì không muốn em bị cảm lạnh nên anh mới gọi em dậy!”

Chí Bình nở một nụ cười thân thiện rồi đỡ cô đứng dậy, hẳn không muốn cô xấu hổ nên niềm nở mở lời: “Lát nữa có buổi sinh hoạt của câu lạc bộ, em cũng đến cho vui nhé?”

Đan Tâm phủi bụi trên người, cô mới ngủ dậy nên có chút mơ hồ gật đầu: “Em biết rồi.

Bây giờ đã mấy giờ rồi anh?”

Đan Tâm định cúi người xuống cầm cặp lên thì Chí Bình đã nhanh tay cúi người lấy cặp giúp cô sau đó phủi bụi rồi đưa cho cô.

Anh nhìn đồng hồ mỉm cười: “Cũng sắp đến môn học khác rồi!”Chí Bình vừa dứt lời, phía sau lưng hẳn liền vang lên tiếng gọi ngắt quãng: “Đan Tâm..

Cậu ở đây à? Làm tớ tìm mãi! A…

Anh Chí Bình, chào anh!”

Mỹ Lâm chạy tới ôm lấy bụng thở dốc, nhìn thấy Chí Bình, cô liền niềm nở quên đi cái mệt.

“Chào em, hai đứa về lớp đi, cũng sắp tới giờ học rồi!”

Chí Bình vui vẻ nói.

“À phải rồi, lát nữa câu lạc bộ sinh hoạt, các em nhớ tới tham gia nhét”

“Nhất định ạ!”

Trịnh Mỹ Lâm cười tươi như hoa sau đó cúi đầu chào đàn anh: “Bọn em xin phép ạ!”

Doãn Đan Tâm bị Trịnh Mỹ Lâm kéo đi không thương tiếc, cô chỉ kịp quay đầu lại cúi đầu chào tạm biệt Chí Bình, trong lòng thầm cảm ơn vì hẳn đã xem như không thấy cô ngủ quên ở trong thư viện.

Mỹ Lâm vừa kéo Đan Tâm ra khỏi cửa, lập tức chỉ về phía khuôn viên trường phía xa: “Nhìn đi, là chồng của cậu đó, anh ấy đợi cậu lâu lắm rồi”

“Hả? Là Hàn Lam Vũ sao?”



Doãn Đan Tâm nghe xong tỉnh cả ngủ, cô dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ nhìn thấy một thân hình bé nhỏ đang dựa vào nắp ô tô, an tĩnh nhìn về một phía vô định.

“Cậu còn đứng đó làm gì? Mau chạy ra với anh ấy đi, xem thử có chuyện gì?”

Ánh mắt Doãn Đan Tâm như có sức sống trở lại, cô gật đầu một cái rồi mỉm cười chạy xuống cầu thang, Trịnh Mỹ Lâm cũng vui vẻ đi đến phía hành lang nhìn về phía xa.

Lúc Doãn Đan Tâm chạy ngang qua hành lang, tầng một, Trình Duật Hạo đang từ phía bên kia đi tới, nhìn thấy Doãn Đan Tâm hắn có chút khựng lại.

Đan Tâm gấp gáp đến nỗi nhảy phóc từ trên thêm xuống hai bậc thang.

Cô chạy lại phía Hàn Lam Vũ ôm chầm lấy cổ hắn, ấm ức vùi đầu vào lòng hắn.

“Hàn Lam Vũ, có phải chú đã tin tôi rồi không?”

Hàn Lam Vũ có chút bất ngờ nhìn hành động của cô, hắn hơi cúi đầu xuống nhìn mái tóc có chút rối bời của cô, không biết cô lại chui ở đâu ra mà Trịnh Mỹ Lâm cũng không tìm được cô.

“Tin chuyện gì? Tôi tới đây là muốn hỏi cô chuyện của Trân Trân!”

Giọng nói của Hàn Lam Vũ vang lên lạnh lẽo như cơn gió lạnh đang thôi.

Đan Tâm có chút không tin vào tai mình, cô tận mắt nhìn thấy hắn thì mới có thể tạm tin vào những gì hắn nói.

“Hàn Lam Vũ, chú…

Chú đến không phải vì tôi à?”

“Tại sao tôi phải vì cô chứ?”

Hàn Lam Vũ nheo mắt đẩy cô ra rồi đứng Nghiêm túc đút tay vào túi áo nhìn cô.

“Hôm nay Lam Lam đưa cô đi học có nhắc đến chuyện của Trân Trân hay không? Tôi không muốn cô ấy đang mang thai phải chịu sự đả kích nào từ ba mẹ.

Tôi sẽ tìm cơ hội nói với ba mẹ sau!”

Vậy cho nên hắn tới đây là vì Triệu Y Trân? “Hàn Lam Vũ, chú có biết vừa rồi…

Vừa rồi…

Tôi bị măng không? Khóe mắt Doãn Đan Tâm có chút ươn ướt, cô mím môi lại lắc đầu.

“Anh ấy không nhắc gì đến chuyện của Triệu Y Trân!”

“Vậy là được rồi, từ nay về sau cấm cô không được tới gần cô ấy, tốt nhất gặp cô ấy thì cô hãy tránh xa đi, cảm ơn!”

Hàn Lam Vũ nói những lời cần nói sau đó quay người đi về phía xe bước vào, Đan Tâm sững người, hắn chỉ muốn nói với cô như vậy thôi sao? Ngay đến một lời nói với cô cũng không có? Đan Tâm còn đang ngây người thì Hàn Lam Vũ đã nhấn còi khiến cô giật mình lùi lại, chiếc xe lùi lại sau đó phóng đi không thèm quan tâm đến cô.

Ông trời có phải đang hiểu cho lòng của cô hay là đang trêu ngươi cô mà lại cho mưa xuống? Doãn Đan Tâm cười nhạt, nước mắt lại lăn dài, hôm nay là ngày quái quỷ gì thế?