Chu Du quân trướng.
"Khụ khụ…".Chu Du vốn vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường đột nhiên ho khan dữ dội mấy tiếng ngay sau đó một dòng máu đen trào ra từ khoé miệng hắn. Đôi mắt sáng quắc của Chu Du đang nhắm chặt chậm rãi mở ra. Hoa Đà đang ở bên cạnh đích thân sắc thuốc thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn tên thân binh bên cạnh mừng rỡ như điên nói: "Tính mạng của Đại đô đốc không còn lo lắng nữa rồi, có thể để Tôn tướng quân vào trướng thăm rồi".Tên thân binh vui mừng quay người chạy đi.Chỉ một lát sau bên ngoài trướng vang lên tiếng bước chân hỗn độn, màn trướng vén lên, Tôn Kiên, Từ Thứ, Trương Chiêu, Cố Ung lần lượt đi vào. Tôn Kiên bước nhanh tới trước giường Chu Du, kích động nói: "Công Cẩn không việc gì, cuối cùng thì gánh nặng để trong lòng của Cô cũng được tháo xuống".Chu Du cười gương, yếu ớt nói: "Đa tạ chúa công quan tâm".Tôn Kiên nhìn Hoa Đà xá dài một cái, xúc động nói: "Đa tạ thần y đã diệu thủ hồi xuân".Hoa Đà vội vàng đáp lễ nói: "Chỉ là một cái nhấc tay, nào dám để tướng quân hậu lễ như vậy"."Chúa công" Chu Du giãy giụa người, khẽ hỏi: "Du hôn mê đã mấy ngày rồi?"Tôn Kiên đáp: "Đã hơn nửa tháng rồi"."Đã hơn nửa tháng?" Chu Du biến sắc nói: "Thiên Tử đang ở đâu?"Tôn Kiên nói: "Vẫn còn đang ở ải Thanh Ngưu nhưng đại quân của Mã đồ phu đã tới cứu viện, hôm nay đã tới ngoài núi".Từ Thứ ở bên cạnh lại đem tình hình cùng địa thế phức tạp của ải Thanh Ngưu thuật qua cho Chu Du nghe.Chu Du nghe xong, hắn suy tư một lát rồi nhìn Tôn Kiên nói: "Chúa công, quân Lương Châu dũng mãnh, tinh nhuệ, quân ta thực sự không thể ngăn cản, hơn nữa đại quân của Mã đồ phu đã tới cứu viện. Thái Sử Từ, Chu Thái, Lữ Mông ba vị tướng quân nhất định không chặn được. Bây giờ Thiên Tử tuy tạm thời bị nhốt ở ải Thanh Ngưu nhưng sớm muộn gì cũng bị Mã đồ phu nghênh đón vào Quan Trung"."Hơn nữa nếu như Mã đồ phu đã dám mang đại quân tới Nhữ Nam vậy nhất định cuộc chiến Hứa Xương đã định. Nếu như Du đoán không sai thì chỉ e Tào Tháo sắp bại vong tới nơi. Việc Mã đồ phu cướp Thiên Tử đã thành, quân ta dù có dốc toàn lực cũng khó có thể vãn hồi vậy thay vì đem binh lực, vật tư tiêu hao vô ích ở ải Thanh Ngưu này thì không bằng chúa công hãy chủ động bãi binh, nhân dịp Mã đồ phu mới cướp được Thiên Tử, triều đình chưa ổn định, hãy tập trung toàn bộ quân đội, vật tư đánh chiếm Hoài Nam, Từ Châu làm gốc rễ cho việc bắc phạt".Tôn Kiên cùng Từ Thứ liếc nhìn nhau, thoáng chốc ánh mắt hai người lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng. tại Lời nói của Chu Du tuy nâng thanh thế người khác lên, không ngại làm giảm sĩ khí quân mình nhưng không nghi ngờ đó hoàn toàn đúng đắn.Trận đánh ải Thanh Ngưu đã làm cho Tôn Kiên và quân Đông Ngô đầy hung hăng lãnh giáo được sức mạnh của quân Lương Châu. Thiết kỵ Tây Lương thực sự là một thế lực quân sự cực kỳ uy phong, vô luận là trang bị, huấn luyện, chiến thuật đều áp đảo khi so sánh với quân Đông Ngô. Hiện tại dưới tình hình ưu thế binh lực không rõ ràng, Tôn Kiên quả thực cũng không nắm chắc có thể cướp lại Thiên Tử hay không."Một khi Tào Tháo thất bại tất hắn sẽ đầu quân Lưu Biểu. Lưu Biểu được Tào Tháo hỗ trợ, muốn đánh Kinh Châu lại càng khó khăn hơn" Chu Du thở dốc hai tiếng rồi lại nói tiếp: "Vì vậy chúa công hãy nhân dịp này đánh chiếm Hoài Nam, Từ Châu làm gốc rễ. Nếu để tới khi Mã đồ phu lấy danh nghĩa Thiên Tử truyền lệnh cho sĩ tộc, dân chúng vùng Duyện Dự, khi đó thế lực Trung Nguyên của hắn sẽ vững như bàn thạch, chúa công có muốn lấy Hoài Nam, Từ Châu cũng khó như lên trời tới khi đó thì chúa công chỉ còn một cách lùi về một góc Giang Đông tử thủ để mong bảo vệ mình".Đến đây không thể không nói về mục đích chiến lược của Tôn Kiên.Đối với cuộc chiến Trung Nguyên của ba thế lực Tào Tháo, Viên Thiệu và Mã Dược chỉ có thể xuất hiện hai kết quả (trước đó Tôn Kiên, Chu Du, Từ Thứ cũng không đánh giá cao Tào Tháo, cho rằng cuộc chiến Trung Nguyên chỉ có thể là Viên Thiệu hoặc là Mã Dược chiến thắng. Việc Tào Tháo thất bại là đương nhiên) Tôn Kiên dựa theo đề nghị của Chu Du đã đề ra các sắp xếp tương ứng.Nếu cuối cùng Viên Thiệu thắng thì quân Ngô sẽ tiến về phía tây lấy Kinh Châu, tiến tới dùng Kinh Châu là bàn đạp để giành Ích Châu, cố gắng cùng Mã Dược, Viên Thiệu hai thế lực phương bắc dùng Trường Giang phân định việc cai trị. Nếu như Mã Dược giành được Trung Nguyên, Tào Tháo đầu quân cho Lưu Biểu sẽ tiến về phía bắc lấy Hoài Nam, Từ Châu, chiếm cứ vùng Giang Hoài màu mỡ làm cứ địa, liên kết với Lưu Biểu, Lưu Chương đối phó với Mã Dược, thành lập thế chia bốn thiên hạ.Thế nhưng ở ngay giữa tiến trình lại xuất hiện cuộc phản loạn của Quan Vũ, xảy ra chuyện cướp Thiên tử chạy tới đầu hàng Giang Đông làm Tôn Kiên không kịp chuẩn bị.Ngay khi Viên Thiệu thất bại quay lại Hà Bắc, việc Mã Dược chiếm cứ Trung Nguyên đã là chuyện tất yếu, Tôn Kiên liền triệu tập Tôn Sách và Chu Du dẫn đại quân thuỷ quân từ Lư Giang gần sát Kinh Châu, hắn lại phái Tôn Sách và Chu Du chỉ huy tinh binh đi trước lên phía bắc tiếp ứng Quan Vũ, chính hắn cùng với Từ Thứ tụ tập chư tướng chuẩn bị dẫn đại quân bắc tiến dánh chiếm hai vùng Hoài Nam, Từ Châu.Tôn Kiên dùng Tôn Sách và Chu Du đi trước tiếp ứng Thiên Tử đó là việc làm vô cùng cẩn thận.Kết quả ông trời lại trêu cợt với Tôn Kiên, chẳng những Thiên Tử vẫn chưa nghênh đón được, con trai trưởng kiêu dũng, thiện chiến Tôn Sách còn bị Mã Siêu giết chết.Tôn Kiên nổi cơn thịnh nộ, hắn liền từ bỏ kế hoạch tấn công Hoài Nam, Từ Châu dẫn đại quân đi đoạt lại Thiên Tử. Từ Thứ cho rằng Thiên Tử quan trọng hơn so với Hoài Nam, Từ Châu, hơn nữa lúc đó Mã đồ phu cũng đang giằng co với Tào Tháo ở Hứa Xương, không thể dẫn quân tới Nhữ Nam tiếp ứng nên Tôn Kiên mới dẫn đại quân tới ải Thanh Ngưu chặn đường cướp lại Thiên Tử.Ai ngờ Mã đồ phu vượt qua tất cả những dự đoán dẫn đại quân tới ải Thanh Ngưu cứu viện cho Mã Siêu, hơn nữa còn cực kỳ nhanh chóng, gần như là khi đại quân của Tôn Kiên đuổi tới nơi thì đại quân của Mã đồ phu cũng tới nơi.Người tính không bằng trời tính, rốt cuộc biến thành cục diện khó xử ngày hôm nay.Rút quân về, Tôn Kiên thực sự không cam lòng. Không rút quân, cứ tiếp tục lãng phí như vậy cũng không phải là biện pháp hay.Chu Du biết rõ Tôn Kiên không muốn rút quân chính là vì Mã Siêu, hắn muốn giết Mã Siêu để báo thù cho Tôn Sách liền lên tiếng khuyên nhủ: "Chúa công, tục ngữ có câu: Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần quân ta có thể chiếm được vùng Giang Hoài màu mỡ, dựa vào tiền lương hùng hậu sẽ có thể tạo ra một đội quân hổ lang chi sư, khi đó còn sợ không báo được thù của Bá Phù sao?""Chúa công" Tôn Kiên vẫn đang do dự không quyết thì Từ Thịnh bước vào trong trướng bẩm báo: "Quân thiết kỵ Tây Lương lại tới tấn công"."Cứ làm theo lời Công Cẩn" Tôn Kiên cắn răng nói: "Để ba nghìn khinh binh ở lại trấn thủ đại doanh còn các bộ quân khác theo Cô chuyển hướng tấn công Hoài Nam, còn nữa hãy truyền lệnh để Thái Sử Từ, Chu Thái, Lữ Mông hãy nhường đường để quân Lương Châu đi qua, đợi khi quân Lương Châu đi qua thì hãy từ bình nguyên Nhữ Nam giáp công Hoài Nam từ hướng đông, không được sai sót".Đại doanh quân Tào.Suốt một đêm Tào Hồng không ngủ, hắn đang cùng Vu Cấm, Tào Chân nghị sự thì đột nhiển ở phía bắc sơn khẩu vang lên kiệu kèn lệnh không ngừng.Ánh mắt Vu Cấm nghiêm nghị, hắn nhìn Tào Hồng nói: "Tướng quân, xem ra quân Tây Lương của Mã đồ phu bắt đầu tấn công rồi".Trong mắt Tào Hồng hiện lên sự lo lắng, hắn trầm giọng nói: "Mã đồ phu trải qua trăm trận, bản tính xảo trá, không biết liệu quân Ngô có thể chống đỡ được hay không?"Tào Chân nói: "Quân Ngô dù không đông cũng có tổng cộng một vạn quân, việc bảo vệ được dăm bữa nửa tháng hẳn không có vấn đề gì".Vu Cấm nói: "Điều này cũng rất khó nói. Công Tử đừng quên bên cạnh Mã đồ phu còn có Độc sĩ Giả Hủ quỷ kế đa đoan, quân Ngô ngay cả phòng thủ một ngày cũng không xong".Tào Chân nói: "Nếu thật sự là như thế, quân ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng để tránh đến lúc đó chúng ta bị quân Lương hai mặt giáp công mà không kịp ứng phó".Tào Chân vưa fnói xong trên ải Thanh Ngưu đột nhiên vang lên hiệu kèn lệnh không ngừng. Sắc mặt Tào Hồng trầm xuống, hắn nhìn Vu Cấm, Tào Chân nói: "Xem ra Mã Siêu cũng bắt đầu tấn công rồi. Vu Cấm tướng quân hãy ở lại giữ trại sau đề phòng bất trắc. Tử Đan, hãy theo bản tướng quân lên trại trước nghênh tiếp Mã Siêu"."Tuân lệnh".Vu Cấm, Tào Chân đồng thời ôm quyền nhận lệnh.Ngay khi Tào Hồng, Tào Chân vội vã chạy ra tới trại trướpc thì một đội thiết kỵ Tây Lương đã từ trên ải Thanh Ngưu xông tới. Tào Hồng nhìn qua ước tính đội thiết kỵ Tây Lương đó chỉ có khoảng hơn ngàn quân kỵ thế nhưng điều làm Tào Hồng thấy kỳ quái chính là có rất nhiều quân thiết kỵ Tây Lương vây xung quanh bảo vệ một kỵ mã. Kỵ mã này không mặc áo giáp cũng không mang theo binh khí.Nhìn qua trang phục củ người đó, đột nhiên Tào Hồng giật mình kinh hãi, hắn nhìn Tào Chân bên cạnh nói: "Tử Đan, người đang tới này chẳng lẽ lại là Thiên Tử?""Hả, Thiên Tử?"Tào Chân nghe vậy cũng giật mình hoảng sợ, hắn vội vàng chăm chú nhìn cũng nhận ra trang phục của người đang được kỵ mã Tây lương xúm quanh bảo vệ quả thật giống như đương kim Thiên Tử. Trong lúc Tào Hồng, Tào Chân còn đang nghi ngại thì đội thiết kỵ Tây Lương đã tới gần doanh trại quân Tào, chỉ còn cách khoảng trăm bước. Tên tiểu giáo chỉ huy quân cung thủ thấy Tào Hồng chậm trễ ra lệnh bắn tên liền tiến tới hỏi: "Tướng quân, có bắn tên không?""Không được" Tào Hồng hít một hơi thật sâu, hắn trầm giọng nói: "Bản tướng quân chưa ra lệnh, không ai được tự tiện bắn tên. Ai trái lệnh, lập tức xử chém".Tuy Hán thất đã suy vi thế nhưng bất kể là gì thì hiện tại vẫn là thiên hạ của Đại Hán, cho dù là Mã đồ phu hay Thừa tướng Tào Tháo cũng không dám bất kính với thiên tử. Nếu người cưỡi ngựa đó thật sự là Thiên tử, Tào Hồng thật sự không dám bắn tên vào Thiên Tử, đó chính là việc đại nghịch bất đạo. Nếu một khi chuyện này lan truyền ra ngoài thì hắn sẽ bị người đời chửi mắng, nguyền rủa. Nếu Tào Hồng là một người lỗ mãng, không hiểu lễ nghĩa thì không nói làm gì, đằng này Tào Hồng là người đã theo Tào Tháo lâu ngày nên cũng hiểu rõ việc đời nên đương nhiên biết rõ lợi hại trong đó."Quân Tào phía trước nghe đây, đương kim Thiên Tử đang ở đây, còn không mau mau mở cửa trại ra nghênh đón".Trên sơn đạo đột nhiên vang lên một tiếng hét như sấm. Quân thiết kỵ Tây Lương đang chậm rãi đi tới lập tức toàn bộ ngừng lại, tản ra hai bên. Người mặc trang phục Thiên tử ở chính giữa liền giục ngựa chậm rãi tiến lên, hơn mười tên thân kỵ đi hộ vệ tiến tới gần doanh trại quân Tào năm mươi bước, dừng lại cao giọng quát: "Thấy mặt Trẫm vì sao không quỳ?""A?""Đương kim Thiên Tử?""Người này đương nhiên là Hoàng Thượng hả?""Thấy Hoàng Thượng hãy quỳ xuống, không bị chém đầu bây giờ".Tướng sĩ quân Tào trong doanh trại đều reo hò ầm ĩ. Bọn chúng chỉ là những binh lính bình thường, cả đời chúng cũng không bao giờ có thể thấy mặt Thiên Tử, sao biết được người này là thật hay giả? Chúng mới vừa nghe nói là đương kim Thiên Tử đã hoảng sợ cuống cuồng quỳ dạp xuống đất, hô to vạn tuế ba lần. Tào Hồng thì càng cảm thấy người đối diện này chính là Thiên tử, hắn cũng quỳ xuống, dập đầu hô to: "Thần Tào Hồng ra mắt Bệ hạ. Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế".Bất chợt trong lúc tiếng lên dây cung vang lên lách tách truyền vào tai Tào Hồng rất rõ ràng. Tào Hồng kinh hãi quay đầu lại nhìn thì thấy Tào Chân đã náu vào sau cửa viên môn, giương cung, lắp tên nhắm vào người Thiên Tử.Tào Hồng kinh hãi. Đây không phải là chuyện đùa nhưng hắn lại không dám chồm dậy ngăn cản Tào Chân, hắn e sợ vạn nhất Tào Chân khẽ buông tay, bắn mũi tên thì thật sự Thiên Tử sẽ bị giết, hắn gấp gáp tới mức hai mắt như lồi ra, khẽ quát: "Tử Đan, người điên rồi. Dám giết đương kim Thiên Tử sao?"Tào Chân lãnh đạm nói: "Chất nhi không điên, người này chỉ là giả".Tào Hồng quát to: "Làm sao ngươi biết người này là giả Thiên Tử? Vạn nhất là thật thì sao?"Tào Chân đáp: "Thật hay giả chỉ cần bắn một mũi tên là biết".Nói xong Tào Chân khẽ buông tay phải ra, một tiếng sưu vang lên, mũi tên đã thoát khỏi dây cung, bắn ra như tia chớp, cắm vào cổ họng của đương kim Thiên Tử.Tào Hồng ở bên cạnh sợ tới mức mặt mày tái xám, một hồi lâu mà hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần. Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, chỉ nghe "a" một tiếng vô cùng thảm thiết, cổ họng của "Đương kim Thiên Tử" đang cưỡi Hãn Huyết Bảo mã đã bị mũi tên xuyên qua, rồi ngã vật xuống ngựa.