Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 325: Mười ba lộ chư hầu đánh Mã Dược (2)




Mã Dược thoáng cau mày, hắn không hiểu về âm nhạc hơn nữa lại khôngthích những âm thanh như có vẻ than khóc như vậy.

" Tranh..."

Tiếng đàn liền dừng lại chỉ còn dư âm vang vộng thật lâu trong không gian.

Thân hình yểu điệu nọ từ từ đứng lên. Sau đó quay người lại thản nhiên nhìn Mã Dược cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: " Tướng quân, tiểu nữ cuối cùng cũng chờ được ngài vào làm chủ Lạc Dương rồi."

Mã Dược thoáng chút thất thần. Lúc này trong đầu kẻ không giỏi thơ văn như hắn cũng thoáng một câu thơ cổ: " Thử nữ chích ứng thiên thượng hữu, ứng thị tiên tử trích phàm trần." (Nàng này thật quả là người trời, chắc là tiên nữ xuống trần gian)

Đôi mắt trong sang tuyệt đẹp cùng với thân thể mêm mại đầy vẻ thướt tha yêu kiềugiống như trong trí nhớ của Mã Dược. Gương mặt xinh đẹp khiến cho trời xanh cũng ghen tỵ nhất lại được tô điểm thêm hai mà lúm đồng tiền lại càng mê người. Chỉ có là Điêu Thuyền trên mặt có có một vết chàm lớn màu xanh còn nàng này gương mạt trắng sang như ngọc mịn màng vô cùng giống như quả vải căng mọng mới bóc vỏ, động vào một cái là có thể tiết ra nước vậy.

Mã Dược nhanh chóng khôi phụ sự tỉnh táo, trầm giọng nói: " Cô có đúng là Điêu Thuyền không?"

Điêu Thuyền cười nhẹ một tiếng không đáp nào hỏi ngược lại: " Tướng quân nhìn không giống sao."

" Đừng nhiều lời!" Ánh mắt hung dữ của Mã Dược hoàn toàn không bị nụ cười mê hồn của của Điêu Thuyền tác động. Hắn tiến tới đặt đại mã kim đao một bên rồi ngồi xuống vừa nhìn chằm chằm vào bộ ngực trắng như sữa cao vút của Điêu Thuyền đang như muốn xé toang tầng áo mỏng vọt ra ngoài để hiển lộ ra cảnh xuân, vừa hỏi: " Lưu Bị trước khi chết đã đưa thiên tử đi đâu?"

Điêu Thuyền khẽ giật mình khép vạt áo lại nhẹ nhàng đáp: " Đã bị Quan Vũ Đưa đi Từ châu rồi."

" Từ châu à?" Mã Dược thoáng cau mày, trầm giọng hỏi: " Đã đi được bao lâu rồi?"

Điêu Thuyền đáp: " Đã xuất phát được hơn mười ngày rồi."

Mã Dược đột nhiên thở dài buồn nản nói: " Xem ra không thể đuổi theo kịp rồi."

Điêu Thuyền không phải không có chút tiếc nuối nói: " Xin lỗi, tiểu nữ năng lực có hạn, không thể giữ chân thiên tử giúp tướng quân."

" Không sao." Mã Dược khoát tay bùi ngùi nói: " Việc này sao có thể trách nàng được. Lần này có thể vây chết Lưu Bị ở Lạc Dương là may nhờ có nàng cung cấp tinh tình báo. Công bằng mà nói bản tướng quân có thế tiêu diệt được Lưu Bị để báo thù cho thuộc hạ thì nàng là người có côpng lớn nhất. Nàng muốn có phần thưởng gì cứ nói đi?"

Điêu Thuyền nói: " Tiểu nữ không dám xin gì cả chỉ xin tướng quân có thể nhớ đến lời giao ước bên bờ sông Dĩnh Thủy."

Mã Dược nói: " Bản tướng quân đương nhiên nhớ kỹ, nhưng mà hiện tại điều đó vẫn còn quá sớm."

Điêu Thuyền đáp: " Điều này tiểu nữ hiểu."

" Được rồi, chuyện này coi như bản tướng quân nợ nàng." Mã Dược đôi mắt đã trở nên nóng bỏng hỏi: " Mọi người ở Hồng lâu cũng đã bỏ đi hết một mình ngươi đàn bà con gái ở trong thành Lsjc Dương này quá nguy hiểm. Sau này hãy ở bên cạnh bản tướng quân lo việc thu thập, phân tích tin tình báo. Những việc trực tiếp đi dò tin tức thì để cho các tỷ muội khác làm."

Điêu Thuyền thoáng đỏ mặt, gương mặt đẹp cúi thấp xuống nhẹ nhàng đáp: " Vâng."

Duyện châu, Bộc Dương.

Xa giá của Hán Hiến đến vừa mới tới nơi thì thám báo của quân Tào cũng đem tin tức mới nhất ở Lach Dương tới Bộc Dương.

Trong mật thất, Tào Tháo, Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du, Mãn Sủng, Giả Quỳ ngồi trên chiếu. Trình Dục người chịu trách nhiệm thu thập tin tình báo trình bức báo cáo lên thì thầm: " Nay cấm cung bị phá, Ti Đãi giáo úy chết trận, văn võ bá quan bị giết gần hết. Các nhà giàu có thế lực trong thành cũng bị giết sạch. Thành Lạc Dương khắp nơi toàn xác người, máu chảy đày đường, dần chúng trăm người may ra còn một."

Trình Dục nói xong cả mật thất im phăng phắc.

Cho Dù là Tào Tháo, Quách Gia hay Tuân Úc, Tuân Du, tất cả đều có vẻ mặt thật khó tin! Tàn sát bá quan và quý tộc trong triều trong tình thế lúc ấy chính là hành vi tự sát, Nếu không phải kẻ điên thì ai lại có thể hành động như vậy?

Mã Dược có phải kẻ điên không? Tất nhiên là không phải.

Một lúc lâu sau Tòa Tháo mới thở dài một hơi nghiêm trang nói: " Kẻ điên, đúng là một kẻ điên!"

" Chúa công đang nói Mã đồ phu sao?"

" Không." Quách Gia lắc đầu nói: " Chúa công đang nói đến Lưu Bị."

Có người khiếp sợ nói: " Ý Phụng hiếu là tàn sát bá quan và quý tộc trong triều không phải là Mã đồ phu mà là Lưu Bị sao? Ti Đãi giáo úy Lưu Bị vối là người nhân nghĩa nổi tiếng thiên hạ mà.. sao có thể làm việc đó được."

" Nhân nghĩa ư?" Tào Tháo lạnh giọng nói: " Toàn là giả dối! Tên Lưu Bị này dã tâm rất lớn nhưng tiếc là chưa gặp thời vận. Bôn ba nửa đời người mới làm được đến Ti Đãi giáo úy. Kết quả là thật bất hạnh lại trêu vào con sói hoang vùng tây bắc âu cũng là số mệnh của hắn."

" Nhưng mà.." Quách Gia tiếp lời: " Việc này với chúa công lại là cơ hội tốt trời cho."

" Hả?" Đôi mắt nhỏ của Tào Tháo thoáng nheo lại, cười cười nhìn Quách Gia hỏi: " Phụng Hiếu sao lại nói vậy?"

Quách Gia Đứng dậy đi tới tấm bản đồ quân sự treo then tường. Chỉ ngón tay vào Duyện châu: " Duyện châu tuy dân cư đông đúc nhưng đất hẹp phía đông có Lữ Bố, Bắc có Viên Thiệu ở Ký châu, Nam có Viên Thuật ở Nam Dương tây bắc có Mã đồ phu lang sói lại còn có Trương Tể, Khổng Dung, Lưu Biểu Tôn Kiển rình rập có thể nói bốn bề thọ địch tình thế cực kỳ nguy hiểm."

Tuân Úc, Tuân Du nghe vậy liên tục gật đầu. Trong các chư hầu trong thiên hạ, xung quanh Duyện châu của Tào Tháo tình hình có thể nói là nguy hiểm nhất. Đối với quân Tào mà nói họ chưa có một hậu phương vững chắc bất cứ hướng nào cũng có thể bị thế lực khác tấn công.

Quách Gia nói tiếp: " Nếu như chúa công không lập tức có biện pháp thay đổi tình thế bị động hiện tại rất có thể bị các thế lực xung quanh quấy nhiễu nhiều mặt mà bại vong mất."

Giả Quỳ hỏi: " Nói vậy thì phải làm thế nào thay đổi được tình thế bị động hiện nay?"

Quách Gia đáp: " Biện pháp tốt nhất hiện nay là khống chế thiên tử sai khiến chư hầu. Chỉ cần chúa công đứng ra ủng hộ thiên tử thì ngay lập tức có thể lấy danh nghĩa triều đình khiến cho các chư hầu trong thiên hạ giao tranh. Lúc bấy giờ tuy chúa công ở nơi nguy hiểm nhưng lại có thể đứng vững như Thái sơn hơn nữa lại còn có thể ngồi giữa làm ngư ông đắc lợi."

Giả Quỳ gật đầu nói: " Thì ra là như vậy."

Quách Gia lại nói: " Nhưng mà Bộc Dương thành nhỏ dân ít lại lệch sang phía đông, không lợi cho chúa công trong việc ra hiệu lệnh cho quần hùng. Chúa công nên phò tá Thiên tử di giá đến Hứa Xương. Thứ nhất Hứa Xương là vùng đất gần Lạc Dương có thể biểu hiện chúa công vì duy trì Hán thất không bất kì giá nào quyết tử chiến cùng Mã đồ phu sẽ thu phục được nhân tâm của các sĩ tộc môn phiệt trong thiên hạ. Hơn thế có thể mượn danh thiên tử hiệu triệu quần hùng trong thiên hạ cùng thảo phạt Mã đồ phu. Thứ hai, Khổng Tùy thứ sử Dự châu là kẻ hèn yếu chúa công có thể danh chính ngôn thuận mà thâu tóm cả Dự châu mà nơi dân đông, lương nhiều.

" Chờ một chút, Phụng Hiếu nói sẽ hiệu triệu anh hùng trong thiên hạ cùng thảo phạt Mã Dược phải không? Nhưng việc tàn sát bá quan cùng quý tộc trong triều chẳng phải do Lưu Bị sao? Mã Dược không phạm vào tội đại nghịch bất đạo sao chư hầu trong thiên hạ lại có thể khỏi binh hưởng ứng được?

" Ha ha ha.." Tào Tháo cười to nói: " Ngươi quá lo lắng rồi coi như việc Lưu Bị tàn sát bá quan được công bố trong thiên hạ thì các lộ chư hầu vẫn cứ khởi binh. Bởi vì Mã đồ phu hùng cứ Quan Trung, Lương châu, Hà Sáo lại vừa chinh phục được người Tây Vực và bọn man di Tiên Ti ở Mạc Bắc. Gần như đã có sức mạnh của nước Tần khi xưa. Nếu như để hắn chiếm cứ Lạc Dương đến lúc đó hắn cho mười vạn thiết kỵ đông tiến thì trong thiên hạ ai có thể chống cự được?"

Giả Quỳ chợt hiểu ra nói: " Hạ quan hiểu rồi, cái này gọi là muốn trừng trị thì cần gì có tội."

" Ha ha ha." Tào Tháo ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng rồi nói với Quách Gia: " Phụng Hiếu, lập tức theo ta vào cung ra mắt thiên tử, trình bày rõ ràng về việc Mã đồ phu huyết tẩy Lạc Dương."

Quách Gia đứng lên vái một cái thong thả nói: " Gia nào dám không nghe."

Trường An

Lưu Nghiên không kịp tắm rửa mặt mày đầy bụi bặm vội vã đi đến phủ của Cao Thuận.

Trong phủ của Cao Thuận hơn mười tên giang hồ lang trung vây quanh Cao Thuận đang hôn mê nhưng thúc thủ không có cách nào chữa được. Ngoài cửa mấy võ sĩ tay cầm đao mặt lạnh lùng càng làm đám giang hồ lang trung này sợ hãi. Hiện tại tính mạng họ gắn liền với tính mạng của Cao Thuận nếu như Cao Thuận có việc gì thì bọn họ cũng đừng hòng mà sống sót đi ra.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng vệ binh quát tháo: " Đại phu nhân đến."

" Đại phu nhân đã đến!"

" Thật tốt quá, tướng quân được cứu rồi."

" Hu hu hu cuối cùng tướng quân cũng được cứu rồi."

Hơn mười tên lang trung đang vây quanh giường bệnh của Cao Thuận ở giữa Hãm trận doanh đều kích động khóc to lên.

Trong tiếng bước chân dồn dập, Lưu Nghiêncó Cú Đột Trâu Ngọc nương và hơn mười nữ binh bảo vệ vội vã đi vào. Lưu Nghiên đi thẳng đên bên giường bệnh của Cao Thuận. Đầu tiên là vạch mí mắt của Cao Thuận ra nhìn một chút vừa dùng tay chạm nhẹ vào vết thương vẫn còn đang rỉ máu của Cao Thuận đưa lên xem xét. Cuối cùng mới bắt mạch cho Cao Thuận. Hơn mười người giang hồ lang trung trợn mắt há mồm nhìn Lưu Nghiên hoạt động không ngừng mà choáng váng.

Một lúc lâu sau, Lưu Nghiên mới đứng dậy thở dài một hơi nói với một tên tiểu giáo của Hãm trận doanh: " Cao tướng quân chỉ mất máu quá nhiều thôi, mất sức quá nhiều nhưng may mắn được cứu chữa kịp thời vết thương thực sự là không đáng ngại."

Một tên tiểu tướng vội kêu lên: " Nếu vậy thì sao tướng quân lại hôn mê hơn mười ngày không tỉnh?"

Các tướng còn lại cũng vội vàng phụ họa nói: " Đúngvậy tướng sao quân vẫn chưa hề tỉnh chút nào?"

Lưu Nghiên cười nhẹ một tiếng quay đầu lại nói với Trâu Ngọc nương: " Ngọc nương đem bình ngọc đến đây."

Trâu Ngọc nương bối rối lấy trong người ra môt bình ngọc đưa cho Lưu Nghiên. Lưu Nghiên nhận lấy chiếc bình ngọc mở nắp lấy từ trong bình ra một cây châm bạc to rồi nhằm sau gáy Cao Thuận đâm một kim. Các tiểu giáo và mười tên lang trung nhìn như mê như say. Chỉ trong chốc lát cây châm bạc đã trở nên đen nhánh.

Lưu Nghiên chậm rãi rút cây châm bạc ra nhẹ giọng nói: " Tốt rồi."

" Tức chết ta mất thôi.."

Lưu Nghiên vừa dứt lời thì Cao Thuận trên giường rên lên một tiếng rồi từ từ mở mắt.

" Tướng quân!" xem tại

" Tướng quan người đã tỉnh rồi hu hu hu.."

" Tướng quân ơi ngài khiến các anh em lo lắng quá hu hu hu."

Các tiểu giáo của Hãm trận doanh kích động không thôi.

" Ồ quả là thần kỳ."

" Quả thật là thần y."

" Thật là thánh thủ. Tiểu nhân phục hoàn toàn rồi."

Hơn mười tên giang hồ lang trung bội phục sát đất. Bọn họ mười mấy người vây quanh Cao Thuận liên tục suốt mười ngày trời mà không làm cahcs nào khiến hắn tỉnhđược. Không ngờ Lưu Nghiên chỉ cần ra tay một chút đã khiến Cao Thuận tỉnh lại. Trong lòng họ đều nghĩ y thuật của người ta mới thật là cao minh.

….

Lạc Dương phủ của Mã Dược.

Giả Hủ cầm một bức thư trong tay nói với Mã Dược: " Chúa công, thứ sử U châu Công Tôn Toản sai công tử Tục đến đây cầu viện."

" Hả?" Mã Dược cau mày nói: " Lúc này lại đến cầu viện sao?"

Giả Hủ nói: " Nghe công tử Tục nói, trong cuộc chiến Cự Lộc Công Tôn Toản thất bại thảm hại. Đại tướng Nghiêm Cương, Quan Tĩnh và em trai Công Tôn Việt đều bỏ mạng. Tám ngàn quân Bạch mã Nghĩa Tòng cũng bị tiêu diệt. Thống lĩnh Triệu Vân cũng không biết tung tích. Nếu chúa công không phái viện quân đến rất có thể toàn quân sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.