Chỉ trong chốc lát toán kỵ binh kia đã đánh tới nơi, vây chặt hắn và hơn mười tên thân kỵ.
Tào Tháo thầm thở dài. Hắn không ngờ mình lại chết ở chỗ này." Vị … này chính là Tào Tháo đại nhân?"Tào Tháo đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên bên tai hắn vang lên một âm thanh trong trẻo, Tào Tháo nghe vậy vội mở mắt ra nhìn thì thấy trước mặt có một viên tiểu tướng trẻ tuổi oai hùng, áo bào trắng, áo giáp trắng, tay cầm ngân thương, mặt trắng như ngọc, mắt như lang tinh. Hiển nhiên đó chính là Triệu Vân người đã đánh tung một kích của Lữ Bố cứu mạng Công Tôn Toản." Triệu Vân tướng quân!" Tào Tháo biết cái mạng già của hắn đã được cứu, hắn không khỏi vui mừng quá đỗi hỏi: " Tại sao tướng quân lại ở đây?"Triệu Vân ngồi trên lưng ngựa, hoành thương, chắp tay nói: " Mạt tướng phụng mệnh Công Tôn đại nhân (không phải chúa công) chỉ huy tám trăm quân bạch mã cùng Mã Đằng tướng quân tới đây trợ giúp đại nhân. Không ngờ đại quân vừa rời khỏi Thằng Trì đã nghe nói đại nhân chiến bại, quân bản bộ hầu như mất hết. Mã Đằng tướng quân cùng Quách Đồ tiên sinh e đại nhân gặp nạn nên đem binh tới cứu"." Mã Đằng? Quách Đồ?"Tào Tháo nghe vậy thoáng rùng mình, trong đầu hắn không khỏi nhớ tới trận chiến Dĩnh Xuyên, trên ngọn núi nhỏ và sắc mặt dữ tợn, lạnh lẽo của Mã Dược. Mã Đằng là tộc thúc của Mã Dược. Quách Đồ là tâm phúc của Mã đồ phu. Có đánh chết Tào Tháo cũng không tin, Mã Đằng và Quách Đồ có hảo tâm. Nếu hắn thực sự theo Triệu Vân tới trung quân của Mã Đằng, chỉ e đầu hắn sẽ lập tức rơi xuống đất. Sao hắn còn cơ hội sống sót nữa đây?" Nếu đại nhân không sao, xin mời theo mạt tướng quay về gặp Mã Đằng tướng quân, có được không?" Triệu Vân lại nói: " Trước khi đi Quách Đồ tiên sinh dặn đi dặn lại nếu gặp được đại nhân bình an vô sự thì kiểu gì cũng phải mời đại nhân tới trung quân"." Ai, cái.. này … a, a".Táo Tháo nói quanh co, đôi mắt nhỏ đảo liên tục, hắn khổ tâm tìm kế thoát thân.…Quách Dĩ, Lý Thôi dẫn quân đuổi giết Tào Tháo thấy phía trước có quân Quan Đông đánh tới, hơn nữa trời sắp tối. Quách Dĩ, Lý Thôi e sợ có quân mai phục liền dẫn quân quay về Hàm Cốc quan. Quách Đồ chặn hỏi mấy tên tàn quân của Tào Tháo mới biết Tào Tháo đã đại bại, quân bản bộ Tào Tháo hầu như mất hết. Bản thân Tào Tháo cũng không biết đang ở đâu, có khi đã chết.Lúc này Quách Đồ mới chia tám ngàn quân thành mười đội do các tiểu giáo chỉ huy phân đi khắp nơi tìm kiếm.Triệu Vân phụng mệnh tới đây cũng xin đi. Quách Đồ không nỡ cự tuyệt cũng đành phải đồng ý.… tại Thắng Trì, Mã Đằng đại trướng.Sau một hồi nhẫn nhịn rốt cuộc Mã Đằng không nhịn được nữa, hắn hỏi Quách Đồ: " Tiên sinh, Đằng không hiểu một chuyện".Quách Đồ nói: " Tướng quân đừng ngại".Mã Dược nói: " Nếu như là xuất binh ra Hàm Cốc quan để kiềm chế loạn quân Lương châu, để cho Bá Tề tranh thủ thời gian bình định Lương châu và Quan Trung. Vậy nên phải mau chóng tiến quân tấn công Hàm Cốc quan mới đúng, vì sao lại quay lại hạ trại ở Thằng Trì. Hơn nữa còn phái tất cả binh lính để tìm một Tào Tháo còn không biết sống chết thế nào mà cnhúng ta phải huy động nhiều người như vậy sao?"" Không tội gì phải huy động binh lính?" Quách Đồ đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào Mã Đằng. Trong mắt hắn toát ra vẻ âm lạnh làm người khác phải khiếp sợ, hắn trầm giọng nói: " Nếu như ban đầu tướng quân biết chúa công nói gì ở Dĩnh Xuyên. Nếu như tướng quân biết Tào Tháo là hạng người nào, tướng quân cũng sẽ nghĩ như thế"." Hả?" Mã Đằng hỏi: " Bá Tề đã nói gì ở Dĩnh Xuyên? Tào Tháo là hạng người nào?"" Tào Tháo là người kiêu hùng" Quách Đồ lãnh đạm nói: " Ban đầu ở Dĩnh Xuyên chúa công vốn cũng có cơ hội giết chết hắn, đáng tiếc đã thất bại trong gang tấc. Lúc đó Đồ ở ngay bên cạnh chúa công. Đồ còn nhớ rõ sau khi không giết chết được Tào Tháo như ý muốn, chúa công đã ngửa mặt lên trời than rằng nếu như không thể giết chết tào Tháo, sau này chỉ e không còn cơ hội nữa"." Xịt" Mã Đằng hít một hơi thật sâu, hắn vội hỏi: " Nói như thế tiên sinh chia binh ra làm mười đường, đi khắp nơi tìm kiếm Tào Tháo không phải vì cứu Tào Tháo mà vì muốn giết hắn ta"." Dĩ nhiên!" Quách Đồ lộ ra sát khí, hắn dữ tợn nói: " Ngoại trừ Triệu Vân, Đồ đã ra nghiêm lệnh cho các tiểu giáo chỉ huy. Một khi tìm được Tào Tháo, không cần phải nói gì hết, cứ chém đầu hắn"." Cái này" Mã Đằng nhíu mày nói: " Làm như vậy chỉ e không ổn lắm. Dù sao chúng ta cũng là liên minh với nhau"." Liên minh? Chúa công đã nói trên đời này vĩnh viễn chỉ có lợi ích mà không bao giờ tòn tại cái gọi là liên minh" Quách Đồ lãnh đạm nói: " Muốn thành đại sự không được câu nệ tiểu tiết. Hơn nữa quân ta hoàn toàn có thể giết chết Tào Tháo rồi giá hoạ cho loạn quân Lương châu, nói Quách Dĩ, Lý Nho đã giết chết Tào Tháo. Tướng quân nghĩ sao?"" A!".Mã Đằng khẽ thở dài, lặng im không nói gì.…Thâm sơn Mật Ma Trung.Triệu Vân lại khuyên nhủ Tào Tháo: " Đại nhân, nơi này là thâm sơn, rừng rậm, bất kỳ lúc nào cũng có loạn quân Lương châu đuổi giết tới. Tại sao đại nhân không theo mạt tướng hồi doanh?"Bởi vì Triệu Vân là đội trưởng đội thân binh của Công Tôn Toản, không phải là tâm phúc của Mã Dược. Cái này chính là biết người, biết mặt, không biết lòng. Để tránh để lộ tin tức, Quách Đồ chỉ dám phân phó Triệu Vân sau khi tìm được Tào Tháo liền đưa ngay về quân doanh vì thế Triệu Vân cũng không biết ý đồ thực sự của Quách Đồ khi mời Tào Tháo tới quân doanh." Ai da".Trong khi Triệu Vân đang thúc giục thì Tào Tháo vô cùng nhanh trí, hắn đột nhiên cắn mạnh vào dầu lưỡi mình, lập tức máu tươi từ miệng phun ra, hắn co quắp ngã xuống đất." Chúa công!".Mười tên thân kỵ bên cạnh Tào Tháo vội vàng tiến lên đỡ Tào Tháo dậy.Triệu Vân cũng cuống quít nhảy xuống ngựa, hắn ân cần hỏi: " Tào Tháo đại nhân, ngài làm sao vậy?"Hai tay Tào Tháo ôm trán, hắn đau đớn nói: " Tướng quân không biết chứ từ khi còn nhỏ Tháo đã bị một vết thương nặng ở đầu, từ đó thành chứng đau đầu. Nếu thân thể không khoẻ mạnh, chứng đau đầu sẽ lập tức phát tác. Đau nhức vô cùng. Đau đến chết đi được. Ai da, ta đau quá, ta đau quá".Không chỉ có kêu rên, Tào Tháo còn ra vẻ đau đớn đập đầu xuống đất, âm thanh phát ra thình thịch.Triệu Vân vội la lên: " Ở nơi hoang vắng này lấy đâu ra lang trung bây giờ?"Đôi mắt nhỏ của Tào Tháo hiện lên vẻ gian xảo rất khó phát hiện, hắn nhìn Triệu Vân nói: " Tháo chỉ là một quận thủ, chết cũng không đáng tiếc, còn có mười thân kỵ, có điều loạn quân Lương Châu tàn ác, bất nhân. Nếu như để chúng trốn về Quan Trung, chỉ e chúng lại ức hiếp dân chúng, làm loạn Tam Phụ. Triệu Vân tướng quân hãy dùng kỵ binh mau truy đuổi chúng. Đừng để ý tới Tháo".Triệu Vân cảm động, hắn ngồi trên lưng ngựa, hoành thương, ôm quyền nói: " Đại nhân coi nhẹ sự sống chết, trọng đại nghĩa. Tuy bản thân đang lâm vào hiểm cảnh vẫn không quên tai hoạ của lê dân. Đạo đức của ngài làm người khác phải kính nể, Vân tuy bất tài nhưng cũng không thể ngồi nhìn bậc hiền thần như đại nhân rơi vào tay loạn quân Lương Châu. Thôi được, xin đại nhân mau lên ngựa, mạt tướng sẽ hộ tống ngài quay về Lạc Dương"." Ai" Ban đầu Tào Tháo ngạc nhiên sau đó hắn vui mừng nói: " Vậy xin đa ta Triệu Vân tướng quân".…Hoàng cung Lạc Dương, Đức Dương điện.Văn võ bá quan và mười tám lộ chư hầu hô vạn tuế ba lần sau đó phân ngồi sang hai bên.Vương Doãn nháy mắt, Thái Ung hiểu ý vội trình tấu: " Khải bẩm Bệ hạ, khải bẩm Thái hậu. Thần cho là mười tám lộ quân Quan Đông có công đánh dẹp Đổng Trác, đương nhiên phải phong thưởng vì để tránh sơ sót các lộ chư hầu đều tự bẩm tấu công lao của mình trên điện. Thế nhưng trước đó nên đề cử một người đảm dương chức vị Đại tướng quân, đóng quân ở Lạc Dương, ổn định lòng người".Thái vừa dứt lời Thái hậu đang buông rèm nhiếp chính còn chưa lên tiếng, Thái Thú Thượng Đảng Trương Dương, một kẻ vũ phu không đếm xỉa gì tới lễ nghi triều đình. Hắn tiến ra trước điện, không quỳ xuống, đứng dưới điện lớn tiếng nói: " Thần cho là Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu anh tài tuyệt thế, công lao chói lọi, có thể đảm đương chức vị Đại tướng quân đương triều".Trương Dương vừa nói xong lập tức trên cung điện vang lên những tiếng ồn ào.Thái Thú Đông Quận Kiều Mạo là người đầu tiên bước ra, lớn tiếng phản đối: " Đại tướng quân là người thống soái binh mã thiên hạ, là trụ cột của non sông, xã tắc, thân phận không thể coi thường. Không phải là người tài đức, quân công trác tuyệt, không thể trở thành Đại tướng quân. Dù Viên Thiệu xuất thân danh môn, là minh chủ liên quân Quan Đông nhưng còn trẻ tuổi, chưa được mọi người tin phục, chỉ e khó đảm nhiệm nổi".Trương Dương tức giận nói: " Vậy theo Kiều đại nhân người nào có thể đảm nhận chức vụ đó?"Kiều Mạo đáp: Hạ quan cho là Duyện châu Mục Lưu đại nhân đức cao vọng trọng, có nhiều quân công có thể làm Đại tướng quân".Kiều Mạo vừa dứt lời, Thái Thú Trường Sa Tôn Kiên bước ra lớn tiếng nói: " Lưu lão hủ sao có thể đảm nhiệm chức vị Đại tướng quân? Thứ Sử Dương châu Viên Thuật đại nhân là anh hùng cái thế. Danh vọng vang khắp bốn bể, vạn dân chúng kính phục. Chẳng lẽ còn có người người phù hợp hơn Viên Thuật đại nhân để đảm nhiệm chức Đại tướng quân?"Tôn Kiên vừa nói xong Viên Thuật cảm thấy lâng lâng mà Duyện Châu Mục Lưu Đại thì tức giận đến tái mặt.Tôn Kiên vừa nói xong Thái Thú Quảng Lăng Trương Siêu đứng ra phản đối: " Nếu nói về danh vọng trong thiên hạ, vạn dân kính ngưỡng, còn có ai có thể sánh được với Thứ Sử Từ châu Đào Khiêm đại nhân? Từ Khiêm đại nhân đảm nhận chức Thứ Sử Từ châu, dân chúng an cư lạc nghiệp, bọn trộm cướp nghe tiếng bỏ chạy. Từ châu là quận dân chúng thấy của rơi không nhặt, đêm ngủ không đóng cửa. Có thể nói là thái bình thịnh thế".Tôn Kiên phản đối: " Tuy rằng Đào Khiêm đại nhân là người hiền lương nhưng lại không có quân công. Sao có thể đảm nhiệm chức Đại tướng quân?"Thái Thú Hà Nội Vương Khuông nói: " Nếu bàn về quân công, trong mười tám lộ chư hầu Quan Đông còn có ai có thể sánh với Thứ Sử Ký châu Hàn Phức đại nhân? Hàn Phức đại nhân từng hỗ trợ Chu Tuyển, Hoàng Phủ Tung nhị vị tướng quân diệt trừ giặc khăn vàng Trương Bảo Trương Giác, Trương Lương, đã giao tranh nhiều lần với Hắc sơn tặc. Đây mới thực sự là quân công chân chính, chứ không như một số người chỉ dựa danh tiếng của tổ tiên để tìm kiếm danh vọng".Thái Thú Bột Hải Viên Thiệu đột nhiên giận dữ quát lên: " Vương Khuông, ngươi đừng hiếp người quá đáng".Vương Khuông bình thản nói: " Hạ quan chỉ xét việc theo sự thực. Nếu có chỗ nào mạo phạm. Xin được tha thứ".Thấy mười tám lộ quân Quan Đông rơi vào tình cảnh hỗn loạn tranh chấp với nhau, mắt Vương Doãn hiện lên vẻ lạnh lùng. Mọi chuỵên đã đúng như dự liệu của ông ta. Diễn biến đã chuyển sang có lợi cho triều đình. Chức vị Đại tướng quân chỉ có một. Có thể nói đã có mấy chư hầu thèm thuồng chức quan đó.Tranh cãi thì cứ việc tranh cãi. Cuối cùng không ai có thể đảm nhận chức vị đó. Kết quả là không để người khác chiếm tiện nghi.Con người đôi khi vô cùng thông minh, đôi khi lại vô cùng ngu xuẩn. Luôn làm ra những chuyện tổn hại cho người khác và cho chính mình.…Lương châu.Đại trướng trung quân của Vương Uyên.Đại tướng quân Xa Sư quốc Mục Tát Hãn bước nhanh vào, hắn lớn tiếng nói: " Trưởng Sử đại nhân, thám mã vừa hồi báo cách đây năm mươi dặm về phía nam có hai toán quân đang giao tranh quyết liệt. Hình như là quân đội của Mã đồ phu đáng tấn công một đội vận lương"." Đội vận lương?" Vương Uyên biến sắc nói: " Lẽ nào đó là đội vận lương do Diêm Ôn đại nhân phái đi?"Mục Tát Hãn nói: " Đại nhân, chúng ta có phái binh cứu viện không?"