Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 214: Phá thành (2)




" Vút..."

Một khối đá bay qua tường thành rơi thẳng vào trong. Đập mạnh xuống nền đất bằng phằng làm xuất hiện một cái hố to.

" Rầm rầm rầm..."

Ba khối đá lần lượt đập vào tường thành, trong nháy mắt liền làm xuất hiện hai vết lõm to trên tường thành. Một khối đá trong đó còn đập vỡ cả một đoạn thành đóa (phần nhô lên bên trên tường, là những khối hình chữ nhật được xây cách đều nhau trên tường thành), đá vụn rơi rào rào xuống dưới. Một tên lính đứng bên cạnh thành đóa mặt trắng bệnh, mắt dại ra, hiển nhiên là còn chưa rõ cái gì vừa mới xảy ra?

Sau một khắc, một khối đá còn lớn hơn nữa rít gào bay tới, mép khối đá lướt qua đầu tên lính đó.

" Bộp."

Đầu của tên lính giống như dưa hấu vỡ tung ra, khối đá đà bay vẫn chưa hết, xẹt qua thi thể còn chưa gục ngã của tên lính, nặng nề đập xuống tường thành. Vào giờ khắc ấy, cả tòa thành lâu đều rung lên, có mấy tên lính giữ thành không kịp đề phòng nên té ngã, trông rất nhếch nhác.

" Uỳnh!"

Khi bị khối đá cuối cùng từ trên trời đập một phát tàn bạo, tường thành của Mỹ Tắc mới được tạm dựng lên, còn chưa được đầm chặt cuối cùng cũng sụp xuống một khối, ba tên thủ quân canh giữ trên tường thành không kịp chạy trốn, chỉ kịp kêu thảm khi rơi từ trên xuống. Ở dưới là chiến hào, bọn họ vừa rơi vào liền bị chông bén nhọn cắm đầy chiến hào đâm xuyên thân thể.

Máy bắn đá của quân Ký Châu hoành hành gần nửa canh giờ, tường thành Mỹ Tắc đã bị oanh tạc cho thiên sang bách khổng (nghìn vết lở, trăm lỗ hổng), khắp tường đầy vết nứt thủng. Có điều lại chỉ tạo được rất ít sát thương cho quân phòng ngự.

" A a a...."

Ngoài thành Mỹ Tắc, tướng sĩ Ký Châu hoan hô rầm trời, khí thế sôi trào.

Trái lại, trên tường thành Mỹ Tắc, ngoại trừ tám trăm lão binh hãm trận doanh của Cao Thuận, những tướng sĩ còn lại tim gan rét run, sĩ khí sa sút. Bất kể là bộ hạ cũ của Lưu Ngu đầu hàng được chuyển sang, hay là lưu dân người Hán mới được chiêu mộ, họ đều chưa từng trải qua đại chiến thảm liệt như vậy, càng chưa từng thấy qua lợi khí công thành khủng bố như thế, khiếp sợ cũng hợp tình hợp lý.

Cao Thuận chống tay, gật gật đầu với thân binh Thiết Đầu ở bên cạnh.

Thiết Đầu hiểu ý, đột nhiên nhảy lên thành đóa, vung vẩy tấm khiên trong tay, rống lên: " Các huynh đệ, thủ đoạn của quân Ký Châu hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi, dô dô dô..."

" Dô dô dô..."

Tám trăm lão binh hãm trận doanh cùng gào thét theo, tiếng gào thét như dời núi lấp biển đã hấp dẫn được sự chú ý của các tướng sĩ thủ quân khác trên tường thành, mọi người đều liếc mắt nhìn về phía bên này. Thiết Đầu càng hăng say hơn, cởi bỏ thiết giáp ở hạ thân và chiến bào, để lộ ra bộ mông ngăm đen, quay nó về đám quân Ký Châu ở phía ngoài thành mà lắc qua lắc lại, thi triển hết sở trường khiêu khích của mình.

Thiết Đầu vừa lắc mông, trên mặt vừa ra vẻ sợ hãi, trong miệng thì lẩm bẩm: " Ôi chao, lão tử sợ quá cơ, sợ tới mức mông lão tử đen cả rồi này, hô hô..."

" Ha ha ha..."

Lúc này, không chỉ tám trăm lão binh cười rộ lên, mà tất cả quân giữ thành trên tường thành nghe được tiếng của Thiết Đầu đều cười phá lên. Bầu không khí căng thẳng, đầy áp lực trước trận đại chiến nhất thời được xua tan.

……

Ngoài thành Mỹ Tắc, trong đôi mắt của Thư Thụ thoáng qua một tia ưu tư, y quay qua nói với Cao Lãm ở bên: " Chủ tướng quân thủ trong thành thật không đơn giản. Vừa rồi máy bắn đá của quân ta đã làm suy giảm nghiêm trọng sĩ khí của thủ quân, nhưng bây giờ, sĩ khí của họ đã được khôi phục, thậm chí là vượt hơn lúc trước."

" Đúng." Cao Lãm gật đầu, trầm giọng nói: " Có điều quân ta cũng không trông chờ nhiều việc chỉ dựa vào máy bắn đá là có thể phá hủy được quân thủ thành. Cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, trò hay vẫn còn ở đằng sau, không phải sao?"

Chủ tướng Phan Phượng của quân Ký Châu giận tới tím mắt, lạnh lùng nói: " Quan Thuần ở đâu?"

Quan Thuần thúc ngựa đi tới, ôm quyền nói: " Mạt tướng có mặt."

Phan Phượng nói: " Dẫn tiền quân phá thành!"

" Tuân lệnh."

" Tiền quân...Tấn công."

Quan Thuần vâng lệnh, giơ thiết thương trong tay chỉ về phía trước, năm ngàn bộ binh tinh nhuệ đồng thanh đáp lời, sắp xếp thành quân trận chỉnh tề rồi ào về phía Mỹ Tắc.

……..

Trên tường thành Mỹ Tắc.

Cuối cùng cũng bắt đầu đoạt thành rồi sao? Bây giờ cuộc chiến mới chính thức bắt đầu. Cao Thuận vẻ mặt ung dung, giơ bội kiếm lên cao quá đầu, lớn tiếng quát: " Cung thủ, chuẩn bị."

Trong tiếng bước chân dồn dập, tám trăm lão binh cùng một ngàn tân binh vọt tới mép thành. Lúc này có thể phân biệt được đâu là lão binh, đâu là tân binh rồi. Tám trăm lão binh thì vẻ mặt lạnh lùng, đối mặt với quân địch như thủy triều quấn tới thành mà vẫn tỏ ra thong dong, trầm tĩnh như núi.

Mà một ngàn tân binh thì trong mắt lộ vẻ kinh hoảng, thậm chí ngay cả tay cầm cung cũng run run.

Có điều Cao Thuận tuyệt không lo lắng về điều này, bởi vì chẳng bao lâu sau, những tân binh này sẽ từ trong giết chóc tàn nhẫn mà nhanh chóng trưởng thành lên, trở thành lão binh đạt tiêu chuẩn! Đương nhiên, sẽ có rất nhiều người trong số những tân binh này chết trận, cái giá phải trả sẽ rất lớn. Nhưng đây là chiến tranh, chiến tranh một cách thật sự.

" Giết...."

Trong tiếng hò hét như trời long đất lở, năm ngàn bộ binh Ký Châu xếp thành trận hình có trật tự, ào ào tiến tời. Một ngàn bộ binh mặc trọng giáp dẫn đầu cả đoàn, bọn họ là đội cảm tử, tác dụng duy nhất là làm một bức tường thịt, chống đỡ lại cung tên, khúc cây, đá lăn, thậm chí là cả dầu sôi của quân thành.

Ba ngàn khinh bộ binh của Ký Châu trên vai khiêng thang mây, tay giơ tấm chắn theo sát phía sau bộ binh trọng giáp, bọn họ là chủ lực khi đoạt thành. Đi cuối là một ngàn cung thủ phụ trách yểm hộ.

Trên thành Mỹ Tắc.

" Tướng quân!" Thiết Đầu bỗng nhiên xoay người lại, nói với Cao Thuận: " Bộ binh trọng giáp của quân địch đã tiến vào phạm vi trăm bước."

Cao Thuận tay phải giơ cao, đứng im lặng như hóa đá vậy, ánh mắt của gần hai ngàn cung thủ dán chặt lên bội kiếm trong tay Cao Thuận, bội kiếm của Cao Thuận chưa chém xuống, bọn họ tuyệt không dám tự ý bắn một mũi tên. Chỉ đành mặc cho bộ binh trọng giáp của quân Ký Châu như thủy triều ào vào phạm vi trăm bước.

" Tướng quân, khinh bộ binh của quân địch đã tiến vào phạm vi trăm bước!"

" Tướng quân, bộ binh trọng giáp của địch đã áp sát chiến hào!"

" Tướng quân, cung thủ của địch đã tiến vào phạm vi trăm bước!"

Ta chờ chính là giờ khắc này! Khóe miệng Cao Thuận lộ ra một tia sát khí lạnh lùng, bội kiếm giơ cao dùng sức chém về phía trước, y ra lệnh: " Bắn tên..."

" Vụt vụt..."

Gần hai ngàn cung thủ đột nhiên quay người lại, để lộ ra những cây trường cung đã được kéo căng, những mũi lang nha tiễn sắc nhọn đã được đặt trên dây. Trong chớp mắt, tiếng huýt gió chói tai vang lên không ngừng, tên nhiều như châu chấu từ trên tường thành trút xuống, vô tình bắn vào trong trận quân Ký Châu đang ào ào tiến tới.

Thoáng chốc, những tiếng kêu thảm vang lên không ngừng vọng tới cả mây xanh, quân Ký Châu từng mảng người đổ rạp xuống. Nhất là đám cung thủ đi cuối cùng thì càng thương vong nặng nề hơn! Cao Thuận dùng binh không theo lẽ thường, cố ý buông tha không bắn bộ binh trọng giáp cùng khinh bộ binh đi trước, chính là vì muốn bắn chết một ngàn cung thủ của quân Ký Châu.

.........

Hậu trận quân Ký Châu.

Thư Thụ nói đều đều: " Tướng địch có kế thật hay!"

Phan Phượng thì càng giận giữ hơn, y buồn bực nói: " Tên ngu ngốc Quan Thuần này đang làm cái trò gì thế?"

Dưới thành Mỹ Tắc.

Sau khi phải trả giá bằng thương vong nặng nề, bộ binh trọng giáp của quân Ký Châu cuối cùng cũng xếp thành tường thịt, bảo vệ lấy mấy trăm cung thủ còn sót lại. Cung thủ ở trên thành, dưới thành bắt đầu bước vào cuộc đấu cung. Dưới sự yểm hộ của cung thủ, ba ngàn khinh bộ binh nhanh chóng vượt qua trọng bộ binh, đem thang mây dựng lên tường thành, mượn sự che đỡ của lá chắn mà bắt đầu trèo lên tường cướp thành. Text được lấy tại

……

Ở phía nam cách Mỹ Tắc ba trăm dặm, Mã Dược đang dẫn theo đại quân vội vàng trở về, chín ngàn kỵ binh, gần ba vạn con chiến mã hội tụ thành một cơn sóng mênh mông vô bờ cuộn trào mãnh liệt, tràn ra khắp thảo nguyên mênh mang rộng lớn, ào về phía phương bắc. Gót sắt đi qua đâu, khói bụi mù mịt, cỏ rác tung bay, một mảnh hỗn loạn.

.............

Trên thành Mỹ Tắc, kịch chiến bắt đầu.

" Giết!"

Cao Thuận hét lớn một tiếng, tay chộp lấy trường thương của một bộ binh Ký Châu, dùng hết sức ném về phía trước, trường thương sắc nhọn mang theo tiếng xé gió chói tai, lạnh lùng đâm xuyên ngực Quan Thuần. Trường thương thế đi chưa hết, khiến thi thể của Quan Thuần bắn ra đằng sau, đâm xuyên vào phần bụng của một tên tiểu giáo khác.

Khi mũi thương đẫm máu xuyên ra sau lưng tên tiểu giáo Ký Châu, Quan Thuần và tên tiểu giáo cùng tru lên thảm thiết, vẻ mặt trông rất dữ tợn. Đúng lúc này thì có một khúc gỗ to chừng hai người ôm lăn tới, trong nháy mắt húc Quan Thuần và tên tiểu giáo rơi từ trên tường thành xuống đất.

" Bịch!"

Thi thể của Quan Thuần và tên tiểu giáo bị trường thương đâm dính cùng một chỗ nặng nề rơi xuống chiến hào, trở thành hai thi thể trong vô số cỗ thi thể lạnh giá. Tiếng kèn dừng, trống trận ngưng, trong ngoài thành trì trở nên yên tĩnh, yên tĩnh tới mức khiến người ta phải ngạt thở! Chỉ còn cuồng phong gào thét, khiến những lá tinh kỳ trên tường thành tung bay phần phật.

Huyết chiến kết thúc rồi!

Cao Thuận một chân đạp lên tường thành, tay nhấc bổng chiếc thang mây cuối cùng lên, sau đó dùng sức ném xuống dưới thành, rồi quay về phía đại quân Ký Châu đen nghìn nghịt ở phía ngoài thành vung vẩy nắm tay, ngửa đầu lên trời thét dài: " Tất thắng...."

" Tất thắng!"

Tiếng hô hào hưởng ứng của tám trăm lão binh hãm trận doanh vang dội.

" Tất thắng!"

" Tất thắng!"

" Tất thắng!"

Hơn ba ngàn quân thủ thành còn sống sau trận huyết chiến ào ào hưởng ứng, thanh thế rung trời, khí thế dâng cao.