Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 14: Hoàng Cân Phúc Diệt




Trước không đề cập đến Mã Dược gặp phải Trâu Ngọc Nương võ nghệ cao cường, tính mạng âu lo, quay lại nói Hoàng Cân Uyển thành, bây giờ tột cùng đã như thế nào rồi? Đêm hôm đó đến tột cùng là đã phát sinh sự tình gì?

Lại nói Lưu Tích nghe biết Mã Dược đầu chạy Quản Hợi, dưới cơn thịnh nộ dẫn quân tập kích Triệu Hoằng đại doanh, Trương Mạn Thành suất quân ra khỏi thành ý muốn điều giải thì lại tao ngộ phải phục kích, trong hoảng loạn Trương Mạn Thành bị bức lùi vào Triệu Hoằng doanh trung. Hơn nữa Triệu Hoằng, Cung Đô cùng Tôn Hạ đem đi theo đều bắt lại hết, chỉ có Hàn Trung không biết lúc nào bí mật rời đi rồi.

Đỗ Viễn đã bị Hàn Trung mua chuộc, phụng Lưu Tích tướng lệnh đi liên lạc Cung Đô cùng Tôn Hạ bộ chúc, phao tin Cung Đô cùng Tôn Hạ đã bị Trương Mạn Thành giết chết, Trương Mạn Thành nay tại thành tây đại doanh tổ chức tửu yến, Lưu Tích đã lãnh binh đi trước đến đó, ý muốn giết Trương Mạn Thành thay cho Cung suất cùng Tôn suất báo thù.

Đỗ Viễn thằng nhãi này tài năng miệng mồm cực giỏi, nay hắn như vậy một phen thêm gió góp lửa. Cung Đô cùng Tôn Hạ bộ chúc lập tức tin đó là sự thật, tung hô khẩu hiệu cung phụng Lưu Tích làm Đại đốc suất, giết chết Trương Mạn Thành báo thù, đợi lúc Đỗ Viễn mang theo bon họ tắt đèn thổi đuốc chạy đến ngoài cửa tây Uyển thành, Trương Mạn Thành vừa khéo suất quân ra đến, lúc đó mới có một màn Trương Mạn Thành gặp phục kích.

Lưu Tích vốn không muốn cùng Trương Mạn Thành làm địch nhân, nhưng phục binh đã làm ra Đại đốc suất Lưu Tích cờ hiệu, hắn dù có trăm cái miệng cũng khó mà biện minh được, đơn giản chỉ có đem trái tim vứt qua một bên suất quân gia nhập đối với Trương Mạn Thành vây công.

Trương Mạn Thành phái người hướng Trương Hiển cầu cứu, Trương Hiển vội vàng điểm lên mười vạn đại quân tiến đến giải cứu, kết quả trong sự bộn rộn sinh ra sai lầm nửa đường mạc danh kỳ diệu trúng mai phục mà không biết quân đội của ai, một trường hỗn chiến, kết quả quân tốt dưới trướng bỏ trốn tán loạn hơn một nửa, đợi lúc chạy đến thành tây đai doanh, chỉ còn lại không đủ hai vạn người (xét đến cùng cũng chỉ là một đám nông dân tu tập lại mốt khối a, không hề có kỉ luật cùng ý chí tác chiến để nói, lúc bị bức bách đến đường cùng có lẽ còn có thể quy lại cắn một cái, nhưng một khi gặp phải sự tình không thuận lợi, có hi vọng đào mạng liền lập tức tan đàn xẻ nghé), lập tức lại cuốn vào hỗn chiến, đợi đến lúc sắc trời cuối cùng sáng rõ các phương mới minh kim thu binh.

Đến đây, Nam Dương Hoàng Cân đã hoàn toàn tan rã.

Ban đầu Trương Mạn Thành thực lực mạnh nhất, ở trong trường hỗn chiến hi lý hồ đồ này tổn thất cũng vô cùng nặng nề, Trương Hiển không những đánh mất thành bắc đại doanh, thập vạn đai quân dưới trướng đầu tiên trúng mai phục, sau lại cùng Lưu Tích hỗn chiến một trường, sĩ tốt bỏ trốn, tử thương hơn một nữa, sau cùng chỉ còn lại không đủ vạn người. Nguồn tại ệnFULL.vn

Hai ngàn tinh binh của Chu Thương cũng ở trong hỗn chiến cơ hồ tử thương gần hết, thậm chí ngay cả Chu Thương bản thân cũng thân thụ trọng thương, chính xác là do thằng nhãi Quản Hợi làm ra.

Bởi vì Trương Mạn Thành bất kể nguyên do bắt giữ Triệu Hoằng,, rước lấy sự giận dữ của mãng hán Quản Hợi, kết quả Quản Hợi mang đến 1000 tinh binh trước trận ngã qua giúp đỡ Lưu Tích đến đánh Trương Mạn Thành, hai ngàn tinh binh của Chu Thương hơn phân nửa thật ra được Quản Hợi cấp cho cái chết, Lưu Tích bất quá là đập đập gõ gõ bên trống mà thôi.

Ban đầu Lưu Tích thế lực yếu nhất, nay qua một đêm hỗn chiến thực lực đã không giảm ngược lại còn tăng lên, bởi vì Trương Mạn Thành dưới cơn thịnh nộ giết chết Cung Đô cùng Tôn Hạ, bộ chúc của hai người này phần nhiều bị Lưu Tích thu biên. Một đêm hỗn chiến, mặc dù đồng dạng tổn thất nặng nề, nhưng vẫn còn lại hơn 3000 người, cộng thêm của Lưu Tích nguyên đã có gần ngàn người. Thế là lớn mạnh hơn nhiều rồi.

Bất quá, từ trong đó hoạch lợi lớn nhất lại là người đã đầu hàng triều đình Hàn Trung, cũng chính là Hàn Trung, dưới kế sách của Nam Dương Thái thú Tần Hiệt tạo ra trường đại hỗn chiến này, trực tiếp mang đến tình cảnh tan rã của Nam Dương Hoàng Cân, kể từ này trở đi một lần ngã không bao giờ vực dậy được nữa.

Đợi sau khi mặt trời một lần nữa từ phương Đông mọc lên, Uyển thành thành đầu đã đổi thành cờ chữ " Hàn". Thừa dịp lúc Trương Mạn Thành cùng Lưu Tích hỗn chiến không ngừng, Hàn Trung thừa lúc hư không cướp lấy Uyển thành, thu biên Trương Mạn Thành, Triệu Hoằng chúng nhân binh mã lưu trú trong thành, binh mã sở thuộc khuếch trương đến gần vạn người, một bước trở thành thực lực mạnh nhất trong Nam Dương Hoàng Cân.

Trừ ra bên ngoài vẫn còn có bốn cổ thế lực, đó là Quản Hợi suất lĩnh 800 Triệu Hoằng cựu bộ, tại một thôn trang khoảng cách cùng với thành tây đại doanh không xa trát hạ doanh lũy, từ xa quan vọng, mặc dù ngày hôm qua chém giết suốt một đêm, nhưng Quản Hợi đến bây giờ hoàn toàn không nhận ra được rõ ràng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, cũng không biết Triệu Hoằng sống chết thế nào, thế nên không nỡ rời đi.

Rất nhanh đến giữa trưa, Hàn Trung cuối cùng an định được thế cục trong thành, phái ra sứ giả phân biệt đi đến Trương Mạn Thành, Lưu Tích cùng Quản Hợi doanh trung, để bọn họ đi đến bên ngoài Uyển thành cửa tây gặp mặt, nói là có sự tình trọng yếu cần thương nghị.

………………………………..

Tây Ngạc, Chu Tuyển quan quân đại doanh

Lúc mặt trời bắt đầu chếch về phía tây, làm quan quân tướng sĩ trong lòng nghĩ răng hôm nay lại giống như hôm qua đều binh yên vô sự thì, Tần Hiệt lại đầy mặt vui mừng tiến đến Chu Tuyển đại doanh, rõ ràng nói: " Tướng quân, có việc vui lớn! Có việc vui lớn a!"

Chu Tuyển vẻ mặt lạnh lùng từ trên bản đồ ngẩng đầu lên, dưới trướng Tào Tháo, Viên Thiệu chư tướng cũng đồng thời quay đầu hướng Tần Hiệt nhìn đến, Tần Hiệt hít một hơi, sau khi sửa sang lại tâm tình kích động rồi nói: " Tướng quân, Hàn Trung theo kế hoạch mà hành động, Nam Dương Hoàng Cân tặc đêm qua đã phát sinh đại hỗn chiến, thiệt hại binh mã vô số, thực lực đã mười phần mất chín, không đủ để gây sợ hãi nửa rồi."

Tần hiệt tiếng nói vừa dứt, chư tướng trong doanh hết thảy đều sắc mặt đại biến.

Đổng Trác, Lưu Bị cùng Viên Thiệu thì đầy mặt khó tin, Tôn Kiên lông mày nhíu chặt tựa như hoài nghi tính chận thật của lời nói này, duy có Tào Tháo ánh mắt nghiêm túc, trên mặt cũng không có bao nhiêu vẻ ngoài ý muốn, tựa hồ hết thảy việc này sớm nằm trong dự liệu của hắn.

Chu Tuyển vẻ mặt thoáng động, phấn khích nói: " Lời này có thật không!?"

" Là thật!" Tần Hiệt nói, " Bây giờ Hàn Trung đã chiếm cứ Uyển thành, tặc tướng Trương Mạn Thành chỉ còn lại không đủ vạn tàn quân truân vào thành tây, còn lại nhánh Lưu Tích, Quản Hợi binh ít sức yếu, chừng ấy có thể bỏ qua không cần kể đến.

" Phách!"

Chu Tuyển hai tay dánh vào nhau phát ra một tiếng vang thanh thúy, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Hiệt, phấn khích nói: " Tần Đại nhân vận trù duy ác, phất tay một cái tặc khấu liền hôi phi yến diệt, Nam Dương Hoàng Cân cáo phá, đại nhân ghi lấy công đầu!"

Chu Tuyển lời này vừa nói ra, Viên Thiệu, Đổng Trác đồng thời thay đổi sắc mặt, mặt hiện lên vẻ uất ức, hiển nhiên tại bọn họ nhìn thấy, Tần Hiệt bất quá mấp máy cái môi, chơi trò tiểu xảo, đã không có cầm đao, lại không có giết địch, như thế nào làm được công đầu? Chỉ có Tào Tháo khe khẽ vuốt cằm, đối với ẩn ý của Chu Tuyển nghĩ cũng đồng ý.

Tần Hiệt khiêm tốn nói: " Tướng quân quá khen rồi, nếu không phải tướng quân tự thân đưa quân đấn đây chinh phạt, hạ quan dù có tài năng kinh thiên vĩ địa cũng khó mà chịu đựng được Hoàng Cân, công đầu này tự nhiên là không phải tướng quân thì chẳng có ai đạt được."

Đổng Trác cùng Viên Thiệu nghe được câu này mới an lòng, thầm đoán Tần Hiệt gã này cũng không dám chiếm lấy công đầu này, Tào Tháo trong mắt lộ ra dị sắc, sâu kín nhìn qua Tần Hiệt một cái, vừa khéo Tần Hiệt cũng đồng thời hướng Tào Tháo nhìn lại, hai người ánh mắt tại không trung chạm nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia khích thưởng.

Chu Tuyển ha ha cười, rõ ràng nói: " Ai ghi lấy công đầu thôi để triều đình cùng hoàng thượng định đoạt, bây giờ thực sự là thừa dịp mà hành động, thời cơ tuyệt vời để đại phá Hoàng Cân, chư tướng nghe lệnh!"

" Có!"

Đổng Trác, Viên Thiệu, Tào Tháo, Tôn Kiên cùng Lưu Bị đống thời bước lên trước một bước, hai tay ôm quyền rõ ràng hướng Chu Tuyển nhận lệnh.

Chu Tuyển hít sâu một ngụm khí lạnh, trầm giọng hét: " Chư tướng nhanh chóng điểm ra binh mã, cùng bổn tướng một chỗ xuất chinh, trước đánh ngoài thành Trương Mạn Thành, sau phá Hàn Trung, tiêu diệt Nam Dương Hoàng Cân là ở hôm nay."

Đổng Trác cùng Viên Thiệu to tiếng cung kính ứng đáp, trong mắt sát khí đại thịnh, Tôn Kiên cùng Lưu Bị cũng vẻ mặt kích động, một bộ dáng ngứa ngáy muốn đi liền, duy chỉ có Tào Tháo mày rậm khẽ nhíu, tựa hồ đối đãi xử lý với Hàn Trung có cách nhìn khác, nhưng hắn cuối cùng không có nói cái gì, mà là im lặng tiếp nhận tướng lệnh của Chu Tuyển.

Chu Tuyển phân phái binh mã chuẩn bị đối với Nam Dương Hoàng Cân phát động một kích cuối cùng, Tần Hiệt từ Chu Tuyển tại đó lấy tướng lệnh, cũng vội vàng trở về ***** Dương, an bài các đường nghĩa dũng binh hiệp trợ quan quân đối với Hoàng Cân tặc tác chiến. Tần Hiệt giảo hoạt sớm đã liệu đến Hoàng Cân ngoại thành gặp phải quan quân tiến công sau đó tất sẽ hướng phía Nam bỏ chạy, Chu Tuyển mục đích nằm ở Uyển thành Hàn Trung, tất sẽ không điều khiển đại quân truy sát, phần công lao này nói không được muốn rơi xuống đầu hắn Tần Hiệt cùng Nam Dương các đường nghĩa dũng binh.

***** Dương huyền nha đại sảnh, phong vân tế hội, các đường hào cường tề tụ tại sảnh đường.

Uyển thành sau khi vùi mất, vì hướng triều đình biểu thị quyết tâm cùng Hoàng Cân tặc huyết chiến đến cùng tuyệt không lùi bước, Tần Hiệt đem lâm thời quận trì của Nam Dương quân thiết lập tại ***** Dương huyền cách Uyển thành không đến một trăm dặm, dựa vào ***** Dương Hoàng Trung, Dục Dương Trâu Tĩnh cùng Nghĩa Dương (đương thời chưa thiết lập quận, chỉ là một huyền) Ngụy Hoàn (cha của Ngụy Diện) tam bộ nghĩa binh, kết thành thế gọng kiềm cung cấp hỗ trợ cho nhau, gian khổ chống đỡ, vẩn còn chống đỡ được đến lúc Chu Tuyển suất đại quân đến bình loạn.

Trên đại sảnh, Tần Hiệt an định mà ngồi, vẻ mặt tiêu sái ung dung, sự mất vía của vài tháng trước do đánh mất Uyển thành sớm đã tan theo mây khói.

Dưới đại sảnh, chư tướng đông đúc cả một sảnh. Hoàng Trung, Ngụy Hòa đều là vạn người khó địch, Trâu Tĩnh tinh văn giỏi võ, còn có Nam Quân kiêu tướng Thái Mạo phụng lệnh Kinh Châu Thứ sử Từ Trạc suất một ngàn Quận Quốc binh (Quận, Quốc đều thấp hơn châu một cấp đơn vị hành chính, quận thiết lập Thái thú, quốc thiết lập quốc tướng, đẳng cấp tương đồng, gọi là Quận Quốc binh ý chỉ quân đội phòng thủ địa phương, cùng vũ cảnh bộ đội bây giờ không sai biệt lắm) tiến đến trợ chiến, thậm chí ngay cả em vợ của Tần Hiệt, Văn Sính năm nay tuổi gần mười chín cũng lộ vẻ anh tư bùng phát, kích động muốn thử.

Tần Hiệt vẻ mặt nghiêm nghị, trường thân đứng lên rõ ràng nói: " Phụng Đại Hán Tả trung lang tướng Chu tướng lệnh."

Hoàng Trung đám người lẫm nhiên đứng lên, thẳng người nghe lệnh.

" Hoàng Trung nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

Lênh cho ngươi suất bổn bộ 500 nghĩa dũng binh tại Lão Hà Câu thiết lập mai phục, đợi sau khi Hoàng Cân tặc binh đi qua nổi lửa làm hiệu, suất quân yểm sát sau đuôi."

" Ngụy Hoàng nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

" Lệnh cho ngươi suất bổn bộ 500 nghĩa dũng binh tại Hắc Thụ lâm thiết lập mai phục, lấy Lão Hà câu lửa nổi lên làm hiệu, suất quân hướng đông yểm sát."

" Trâu Tĩnh nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

" Lênh cho ngươi suất bổn bộ 500 nghĩa dũng binhtai Phong Lâm độ thiết lập mai phục, lấy Lão hà Câu nổi lửa làm hiệu, suất quân hướng tây yểm sát."

" Thái Mạo nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

" Lệnh cho ngươi suất bổn bộ 1000 tinh binh cùng 500 Nam Dương binh tai ***** Dương đợi lệnh, thấy Hào sơn nổi lửa liền suất quân vây khốn Tinh sơn."

" Văn Sính nghe lệnh."

" Có mạt tướng."

" Lệnh cho người mang 50 binh sĩ tiềm phục Hào sơn đỉnh núi, đợi tặc quân lùi đến Tinh sơn liền nổi lửa làm hiệu."

Tần Hiệt phân phái đã ổn định, trong lòng kích động, lần này nhất định phải tại Tinh sơn nhất cử tiêu diệt hoàng toàn Hoàng Cân dư nghiệt, triệt để vãn hồi ảnh hưởng vì đánh mất Uyển thành, như thế, sĩ đồ như minh mới có thể liễu ám hoa minh, một lần nữa được triều đình trọng dụng