Hôn Sủng: Vợ Yêu Là Nữ Phụ
Đôi mắt của Quân Dư Thần cứ như hai viên đạn nhìn cô chòng chọc, Bối Di cũng biết mình lỡ lời, cô lắp bắp nói:
“Ý…ý của tôi không phải là như thế…”
Quân Dư Thần đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt đó cứ như muốn xuyên thủng người cô vậy. Bối Di đưa hai tay lên che ngực, hai má hơi đỏ nhìn anh nói:
“Anh nhìn gì vậy hả?”
“Có phải đây là chiêu trò của cô không?”
“Sao cơ?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, anh liền đưa ra kết luận. Bối Di chẳng hiểu trong đầu người đàn ông này đang nghĩ gì, Quân Dư Thần bấy giờ bỗng ép sát cô vào tường, gương mặt của hai người thoáng chốc gần trong gang tấc, gần tới nỗi hơi thở của anh như lướt qua từng sợi lông tơ trên mặt cô.
“Nói thật đi, cô muốn tiếp cận tôi có phải không?”
Bối Di ngây người, khoé môi bỗng nhiên giần giật.
Quân Dư Thần dường như rất chắc chắn vào suy đoán của mình. Nào ngờ Bối Di đã tạt cho anh thẳng một gáo nước lạnh vào mặt:
“Anh nghĩ ai cũng muốn tiếp cận anh à? Đồ tự luyến!”
Anh cứng người, Bối Di nhanh chóng đẩy mạnh anh ra, còn bĩu môi một cái:
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh đâu!”
Quân Dư Thần sững sờ, nét mặt đông cứng lại, thư ký Đổng cũng thế, thậm chí anh ta còn sốc hơn, bởi vì anh ta không thể tin được một người đàn ông hoàn hảo như tổng giám đốc lại bị từ chối!
Vô số người đẹp nhìn thấy anh cũng phải xiêu lòng chạy theo, sau đó bị anh từ chối thì khóc lóc doạ tự tử, vậy mà Quân Dư Thần cũng chẳng thèm ngó ngàng tới. Thế mà hôm nay lại bị Bối Di thẳng thừng phủ nhận…
Thư ký Đổng suýt chút nữa không kìm được mà bật cười, Quân Dư Thần vẫn chưa trải qua chuyện này bao giờ nên cảm thấy rất lạ lẫm, hơn nữa anh còn không tin rằng Bối Di đang nói thật.
“Nếu không phải, cô bắt cóc Tiểu Duệ làm gì?”
“Không phải chứ? Sao anh cứ bảo tôi bắt cóc thằng bé vậy?!”
Cô thật sự nghi ngờ đầu óc của người đàn ông này có vấn đề. Nhưng Quân Dư Thần nghĩ lúc đó nếu cô không có ý đồ thì đã không mang Quân Duệ lên xe ô tô rồi đi mất.
So với những cô gái khác từng tiếp cận anh, Bối Di đúng là đem lại ấn tượng nhất, Quân Dư Thần bỗng nhiên vươn tay kéo mạnh eo cô, Bối Di theo quán tính ngã vào lồng ngực anh.
“A…”
Cô giật mình, muốn đẩy anh ra nhưng anh đột nhiên cất tiếng, ngữ khí làm người khác khó có thể chối từ:
“Đứng im.”
Anh cúi đầu ghé sát mặt mình vào hõm cổ cô. Vừa nãy Quân Dư Thần không ngửi thấy mùi hương này, bây giờ khi gần Bối Di mới ngửi được, đó là hương hoa rất nhẹ, nhưng rất đặc biệt, bởi vì không ở đâu có mùi hương này cả. Không ngờ hôm nay nó lại ở trên người cô…
Bối Di ngược lại bực bội vì hành động lỗ mãng đó của anh, cô giơ tay lên định đấm cho anh một cái nhưng ai ngờ lại đấm hụt, thế là cả người một lần nữa lại rơi vào ngực anh.
“Vậy mà còn nói nói là không cố tình câu dẫn tôi?”
Lồng ngực Quân Dư Thần hơi rung nhẹ, thư ký Đổng trố mắt nhìn anh đang cười, một nụ cười hiếm hoi nhất trên đời! Bối Di bị anh chọc tức, cô xù lông lên như một chú nhím, mắng anh:
“Anh tự nhiên ôm tôi trước, còn nói tôi câu dẫn anh? Tự luyến cũng có mức độ thôi chứ?”
Quân Dư Thần nhếch môi, dường như không bận tâm đến những lời nói của cô, ánh mắt vô tình rơi xuống chiếc nhẫn đang nằm trên đất. Anh cúi xuống nhặt nó lên, đáy mắt bỗng nhiễn tối sầm lại.
Bối Di thấy anh đột nhiên không nói gì nữa, một cảm giác lạ xẹt qua trong đầu cô, vài giây sau anh cất tiếng lạnh lùng:
“Thư ký Đổng, đưa cô ta tới đồn cảnh sát ngay đi.”
“Cái gì? Không! Tôi đã nói là tôi không bắt cóc Quân Duệ rồi mà?”
Quân Dư Thần liếc mắt qua một cái, thư ký Đổng bèn dứt khoát đưa cô đi. Một lát sau hành lang bệnh viện liền trở về yên tĩnh, Bối Di bị đưa đến đồn cảnh sát, trong xe cô không ngừng phản kháng nhưng vô ích.
Điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên, là Ái Ái gọi tới, cô ta hỏi:
“Bối Di, thằng bé không sao chứ? Mình có chuyện này muốn nói với cậu.”
“Không sao rồi, bây giờ mình đang gặp chút chuyện….”
Bối Di nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt của thư ký Đổng lạnh như băng, xem ra không có hy vọng nào rồi. ÁI Ái bèn lo lắng nói:
“Bối Di, có phải cậu đã chọc nhầm Quân Dư Thần rồi không?”
“Cậu nói vậy là sao?”
“Quân Duệ là con trai của Quân Dư Thần, mà Quân Dư Thần ở thành phố S này là một người rất đáng sợ. Anh ta là tổng giám đốc của tập đoàn W, trên thương trường ai cũng phải dè chừng, còn đặc biệt rất ghét phụ nữ.”
Bối Di kinh ngạc há hốc mồm, nói thế khác nào cô chọc phải cọp rồi chứ? Chẳng trách dáng vẻ của anh nhìn xuất chúng thế, thì ra là nhân vật lớn.
Ái Ái còn đặc biệt nhắc nhở:
“Nghe đồn người phụ nữ sinh ra Quân Duệ trước đây từng cắm sừng Quân Dư Thần, sau đó bỏ đi biệt tích luôn, để cho anh ta một mình nuôi con. Thế nên bây giờ anh ta mới căm ghét phụ nữ đến vậy…”
Nghe tới cắm sừng, Bối Di là người hiểu rõ điều này hơn ai hết vì ba năm trước cô cũng từng trải qua nỗi đau đó. Thấy Bối Di đột nhiên im lặng, Ái Ái nói gì đó nhưng lúc này cô không còn nghe được bất cứ âm thanh nào nữa, bởi vì đôi mắt cô đang dán chặt vào chiếc ô tô phía đối diện.
Lương Mỹ Kỳ và Trình Mục Dương đang cùng nhau âu yếm trên chiếc xe ô tô mui trần đời mới nhất, cô ta õng ẹo dựa sát vào người anh ta, đôi môi chu lên hôn vào má anh ta một cái.
Hô hấp trong người Bối Di như ngừng lại, không ngờ ba năm trôi qua cô lại gặp đôi cẩu nam nữ trong hoàn cảnh này. Bàn tay cô âm thầm siết chặt lại, đúng lúc đó Lương Mỹ Kỳ cũng chú ý tới bên này, hơn nữa cô ta còn chỉ vào xe ô tô của Quân Dư Thần mà nói:
“Mục Dương, xem kìa, đó là mẫu xe Bugatti phiên bản giới hạn, đẹp quá…”
Mặc dù xe của Trình Mục Dương cũng là mui trần đắt tiền nhưng để so với siêu xe của Quân Dư Thần thì giống như là vịt so với hạc vậy. Hơn nữa anh ta còn phải cật lực đi làm rồi vay mượn khắp nơi mới mua được chiếc xe này, còn Lương Mỹ Kỳ thì chẳng hề quan tâm anh ta khổ sở thế nào, suốt ngày chỉ biết ăn chơi mua sắm.
Anh ta không thoải mái nhưng cũng không dám thể hiện ra. Vì để có được vị trí như ngày hôm nay là nhờ vào gia đình của Lương Mỹ Kỳ đứng đằng sau.
Đúng lúc đó cửa kính xe ô tô liền hạ xuống, Bối Di nhìn thẳng vào đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ đó, đèn xanh vừa chuyển một cái thì chiếc xe ô tô đã phóng vút đi, để lại hai người họ hít khói đằng sau.