“Vậy em chuẩn bị cái thuốc mỡ này làm gì?” Đường Thời đưa thuốc tới trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành cúi đầu liếc mắt nhìn, là hộp thuốc mỡ cầm máu tiêusưng, nét mặt của cô hơi ngẩn một chút, sau đó lúc này mới nhớ tới, cáiđêm mình bị thương kia, Đường Thời ở trong bệnh viện với cô, trong cơntức giận đã bóp vỡ ly thủy tinh, lúc mẹ tới thì có cầm lấy mảnh thủytinh dính máu lên cho cô xem.
Lúc đó suốt đêm cô đều ngủ không ngon, trong đầu hiện lên về mảnhthủy tinh nhuốn máu, hôm sau khi về nhà, đi ngang qua tiệm thuốc, bị quỷ thần sui khiến, mua cái thuốc này.
Mua về, cô mới phát hiện mình thật dư thừa, bởi vì cô không muốn điđối mặt Đường Thời, chớ đừng nhắc tới làm sao đưa cho anh, cho nên thuốc kia đã bị cô ném ở trong túi sách, vẫn để đến bây giờ.
Nếu không phải hiện tại Đường Thời nhắc tới, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này.
Đường Thời thấy Cố Khuynh Thành rũ mi mắt, nhìn chằm chằm hộp thuốc mỡ trong lòng bàn tay mình, một chữ cũng không nói.
Bản tính của cô, anh đều biết, một cô gái nói nhiều linh động hoạtbát, nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt anh, đều trầm muộn vàbuồn bực, nửa ngày mới nặn ra được một câu.
Cộng thêm vừa rồi, Cố Khuynh Thành không kịp chờ đợi muốn Đường Thờirời khỏi như vậy, Đường Thời bật thốt lên lời, mang theo vài phần cămtức: “Cố Khuynh Thành, lỗ tai em có vấn đề à, hay là câm điếc?”
Đã có thời gian rất lâu, Đường Thời chưa từng động hỏa với Cố KhuynhThành động, hiện tại khi cô nghe được giọng nói của Đường Thời trở nêncó chút lạnh lẽo, tiềm thức Cố Khuynh Thành cho rằng Đường Thời đang tức giận, cô không có suy nghĩ mở miệng: “Không phải, chỉ thuốc mỡ, lầntrước thấy anh bị thương, nên em mua..” Cố Khuynh Thành nói đến đây, mới ý thức được bản thân đang nói cái gì với Đường Thời.
Thuốc mỡ này cô mua, cũng không có đưa, bây giờ nói là đưa cho anh, nếu anh không tin làm sao bây giờ?
Cô nói không biết được lúc này mình ngượng ngùng hay là xấu hổ, mặt đỏ lên, rũ mi mắt, một chữ cũng không nói được.
”Bị thương?” Đường Thời nhíu chặt mày, giọng nói không chút chuyểnbiến tốt đẹp như trước, ngược lại có chút không kiên nhẫn: “Tôi bịthương lúc nào?”
Cố Khuynh Thành bị lời Đường Thời, đâm cho thân thể co rúm lại, cúithấp xuống đầu, cô gắng giải thích cho Đường Thời: “Chính là trong bữatiệc ở công ty.”
Lúc này Đường Thời mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, biết Cố Khuynh Thành chỉ là cái nào.
Hôm đó, anh bởi vì cô đuổi anh đi, trong cơn tức giận, đã cầm miếng thủy tinh đâm vào tay mình.
Vết thương không tính là cái gì lớn, chỉ là hai ngày có chút đau, sau đó khôi phục bình thường, anh cũng không có để trong lòng, nếu cô không nhắc tới, anh cũng quên.
Đường Thời mở miệng hỏi theo bản năng: “Nếu mua cho tôi, tại sao vẫn không có đưa?”