Sau ngày hôm đó, họ chính thức ở bên nhau với một thân phận khác. Không còn là một cặp bạn thân dính lấy nhau như hình với bóng, cũng chẳng còn cái danh thanh mai trúc mã, mà thay vào đó là một thân phận mới không hề tầm thường, lấy danh nghĩa này mà đường đường chính chính nắm tay nhau, hôn và trao cho nhau ánh nhìn thâm tình nhất. Có lẽ, được gọi với cái danh xưng mỹ miều hơn là- Người yêu! ®
Cậu con trai ấy, bây giờ đã không còn đứng đăng sau nhìn ngăm dáng vẻ của bạch nguyệt quang một cách lén lút, cũng chả cần phải lấy danh nghĩa bạn thân để chăm sóc người mình thương. Mà ngay giây phút đó, Tống Lưu Viễn danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh vì sao sáng mà tưởng chừng như cậu không tài nào với tới kia, nắm được lấy đôi bàn tay ấm áp của cô gái mà cậu ta hằng đêm mong nhớ ấy, hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại tựa cách đào này mà chẳng phải dè dặt.
Nắng mai, là thứ chúng ta chỉ có thể nhìn ngắm nhưng chẳng bao giờ chạm đến được. Cũng như An Hy, một cô nàng tựa nắng ban mai xinh đẹp và trong trẻo ấy lại là đối tượng yêu thầm của một thiếu niên. Lưu Viễn trước khi có được cô, cậu chỉ có thế đứng nhìn cô từ xa, thèm thuồng được chạm vào đôi tay mềm mại và trái tim màu đỏ ấy nhưng chỉ nhận lại là sự tuyệt vọng...
An Hy như ánh sáng của nắng mai, chẳng bao giờ cậu dám mơ tưởng được chạm đến, vậy mà lại không ngờ một ngày cậu có thể hôn được nắng, điều đó đã là một bước tiến rất lớn. Nhưng Lưu Viễn chỉ hôn nhẹ, hôn một cách nhẹ nhàng và yêu chiều, nâng niu người con gái ấy như báu vật mà tưởng chừng như không có thứ gì so sánh được.
(3*)
Lời tỏ tình của cậu thiếu niên này cũng là dấu chấm hết cho mối tình thầm kín tựa đáy tim, chấm hết những ngày tháng đơn phương không hồi kết. Và cũng chính là sự đánh dấu hoàn hảo nhất cho một tình yêu tựa màu hoa anh thảo xinh đẹp và tươi mới.
- Lưu Viễn!!! Nhanh lên nhanh lên nào! Buổi biểu diễn pháo hoa sắp bắt đầu rồi!
An Hy kéo lấy tay Lưu Viễn, chen vào dòng người đông đúc đang đứng chờ trên bờ biển để ngắm những bông pháo hoa rực rỡ kia nở rộ trên nền trời đêm tuyệt đẹp ấy. Lễ hội pháo hoa có lẽ ở miền quê này mọi năm hè đến đều tổ chức. Nghe bảo, nếu cặp đôi nào cùng nắm tay đứng dưới cảnh tượng pháo hoa ngập tràn bung nở lần đầu tiên rồi hôn nhau cho đến khi những đốm sáng ấy ồ ạt rơi xuống mặt biển thì chắc hẳn cặp đôi đó sẽ bên nhau đến hết cuộc đời.
Vì tin vào câu nói ấy mà An Hy đã rất mong chờ được cùng người yêu đón màn pháo hoa đầu tiên của lễ hội.
Thấy được sự háo hức trong ánh mắt của cô, cậu thiếu niên cũng vì thế mà trở nên phấn khích. Một tiếng "bùm" vang lên, vô số pháo hoa đủ màu sắc nở rộ tuyệt đẹp trên nền trời đen thằm.
Lễ hội mùa hè chính thức bắt đầu!
An Hy nhân cơ hội đó kéo lấy cổ áo cậu bạn trai một cách đầy bá đạo mà hôn lên đôi môi của Lưu Viễn một đầy cách ngọt ngào. Không thể đứng yên khi bạn gái chủ động, Lưu Viễn ôm lấy An Hy rồi trao cho cô nụ hôn sâu cuồng nhiệt tận cuống họng.
"Um~"
Mật ngọt cứ từ từ len lỏi trong từng ngóc ngách của khuôn miệng, hai người nhắm mắt rồi chìm đắm trong thế giới riêng của họ. Cho đến khi màn dạo đầu của pháo hoa kết thúc, hai đôi môi ấy mới chịu rời nhau. Lưu Viễn nhìn người con gái từng là chấp niệm của cậu, bây giờ lại trở thành người bạn gái mà cậu không tài nào chia sẻ với bất kì ai. Dường như bây giờ cậu ta đã có quyền ghen, quyền hờn dỗi, quyền được nhõng nhẽo hay đặc biệt hơn là cái quyền chiếm hữu "của riêng"! C)
"Gặp được nhau
Bước bên nhau
Trở thành sự tồn tại đặc biệt trong lòng nhau
Cùng nhau viết lên bản tình ca thời niên thiếu tươi đẹp!
Dù mai sau có thế nào, tớ nhất định sẽ luôn ở đây. (1)
Chờ đợi giây phút pháo hoa bắn lên một lần nữa
Để mượn ánh sáng của nó mà có thể nhìn ngắm cậu thật rõ..rồi hôn vào môi cậu thật sâu...
Mong con đường tương lai sau này của chúng ta thật rực rỡ, thật huy hoàng tựa ánh sáng lấp lánh của pháo hoa!"
Về thành phố, rời xa sự êm ả của miền quê nhàn hạ và gặp lại sự phồn hoa và náo nhiệt của thành thị thì cũng từ giây phút ấy họ chính thức bỏ lỡ một vài nốt nhạc trong cuộc đời của nhau.
Lưu Viễn nhận được tin bố cậu trong một lần đi giải cứu con tin thì bị người của tổ chức khác ám sát đến trọng thương. Vì ông ấy là trùm xã hội đen ngầm nổi tiếng trong giới với cái biệt danh "Sói Bạc", đeo lên chiếc mặt nạ hình con sói rồi cùng đàn em khuấy đảo giang hồ khiến phe đối địch căm ghét, lên kế hoạch ám sát ông. Vì thế tổ chức không có ai tiếp quản, dù cho có cận vệ hay đàn em thân cận thì bố của cậu vẫn không thể nào yên tâm, vậy nên mới mua vé máy bay để Lưu Viễn vừa du học vừa giúp ông tạm thời giữ vị trí đứng đầu tổ chức.
Ngồi trên bàn ăn, nhìn vào tấm ảnh chụp chung của hai người, cậu không thể nào kiểm soát được nước mắt. Sợ những khoảng thời gian sau, cậu không có người yêu bên cạnh, sợ cô gái mít ướt đó không có cậu sẽ rất yếu đuối, dù đã đánh dấu chủ quyền nhưng lại sợ một ngày nào đó cậu không bên cạnh An Hy cô sẽ bị người khác cướp mất. Những suy nghĩ tiêu cực cứ luôn quẩn quanh trong tâm trí Lưu Viễn khiến cái nhan sắc ưu tú ấy cũng bị sự phiền muộn mà làm u sầu đi vài phần.
Nếu...Không đi..Có được không?....Mẹ biết..Con trai của mẹ vì chuyện này mà cãi nhau với bố con, vì An Hy mà không nỡ qua nước ngoài..không nở để con bé một mình có đúng không?...Mẹ ôm lấy cậu rồi từ từ vỗ về đứa trẻ lớn to xác này, dù cậu có lớn có trưởng thành thế nào thì Lưu Viễn vẫn là
Lưu Viễn, vẫn là cậu trai cứng đầu và rất khó chiều chuộng.
Trong khi An Hy đang vui vẻ hạnh phúc tận hưởng sự ngọt ngào và đầy hi vọng của mối tình đầu, ôm lấy con vịt bông người ấy tặng rồi cười tủm tỉm mà không hề biết người yêu mình lại lo lắng đến nổi bậc khóc. Cô hạnh phúc bao nhiêu thì ngược lại bạn trai của cô lại đau đớn và khổ tâm đến bấy nhiêu. (5°
Lưu Viễn cố gắng mỉm cười với tâm trạng tốt nhất trước mặt An Hy nhưng trong lòng lại như bị hàng ngàn con dao rạch nát lồng ngực. Càng che giấu cậu càng đau khổ, nhưng nếu nói ra cậu lại không dám đối diện với cô...Vì chính Lưu Viễn là người đã hứa sẽ bên cô, không bao giờ rời xa An Hy nhưng rồi bây giờ cậu lại là người nói câu tạm biệt.
Ngày hôm nay, hai gia đình An Hy và Lưu Viễn tổ chức tiệc chia tay cho cậu, nhưng An Hy lại chẳng hề biết gì, vẫn vô tư cười nói với cậu mà không bao giờ ngờ tới hôm nay lại là ngày cuối cùng cô được nhìn thấy người cô yêu.
- Hôm nay là ngày gì mà sao nhà dọn toàn món Lưu Viễn của chúng ta thích vậy nè!?
Trên bàn toàn là những món mà cậu thích, nhìn thấy đồ ăn thịnh soạn đầy ắp tim Lưu Viễn không hiểu sao lại vô cùng đau nhói. Biết chắc hôm nay sẽ không thể nào giấu được cô nữa, bí mật ngu ngốc của cậu chính hôm nay nhất định sẽ bị bữa tiệc này mà lộ tẩy. Vẻ áy náy hiện rõ trên gương mặt tựa những vì sao tinh tú kia, chút đượm buồn in lên con ngươi màu xanh của đại dương khiến nó không còn sự long lanh thường ngày mà thay vào đó là nồi tuyệt vọng sâu thăm thắm.
"Không biết...Khi cô ấy biết được sự thật..sẽ Tuyệt vọng đến nhường nào..."
Mọi người ngồi xuống bàn, chú Tấn rót bia đầy ly của Lưu Viễn.
- Nào nào! Uống nhiều một chút!! Lưu Viễn nhà chúng ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi!
An Hy không biết gì, cô vẫn vui vẻ gắp đồ ăn cho cậu, Lưu Viễn cố nở nụ cười để cố gắng che đi sự lo lắng rồi lại cúi mặt xuống bát cơm với đồ ăn đầy ắp mà không hề nói một câu nào.
Cô nhóc chuẩn bị bỏ muỗng cơm vào miệng thì lời nói của ba cô đã khiến An Hy run tay mà đánh rơi cả muỗng cơm xuống đất.
- Ây dô! Tiểu Viễn à vui vẻ lên đi con, chỉ là vài năm du học thôi mà! Ở đó học hỏi và nâng cao bản thân quả thật là rất tốt!! Bây chúng ta cạn ly để mở màn cho tiệc chia tay nào!
Mọi người đồng thanh rồi nâng ly lên cụng thành ly thủy tinh vào nhau tạo nên tiếng keng keng rất vui tai: "Cạn ly!!!!"
- Bố à ..Bố nói gì cơ??..Du học? rồi nước ngoài? Là sao hả bố!!??
An Hy run tay đứng bậc dậy trước sự ngơ ngác của mọi người, ánh mắt với sự sợ hãi bao trùm khắp gương mặt tựa bông gòn mềm mại ấy của An Hy. Lưu Viễn với gương mặt buồn bã nhìn lên cô, mắt đối mắt với người yêu không thể nào tránh được nỗi lo lắng, An Hy với đôi mắt ngập nước nhìn cậu, khóe miệng mấp máy run rẩy:
- Thì ra...Chỉ một mình tớ.. Không biết chuyện này....
"Sự thật có vẻ như...Không giấu được nữa rồi!"