Mang trong mình vẻ đẹp của nắng mai An Hy bước ra khỏi nhà như mang theo cả ánh sáng. Nơi cô ở là một con ngõ nhỏ đầy hoa và cây cảnh, hương thơm tỏa ra từ mọi phía tựa một khu vườn cổ tích. Anh chàng với nụ cười tựa sao trời đang vẫy tay về phía cô.
- Tớ ở đây! Nhìn qua bên này đi!!
Thấy được cậu con trai ấy không biết từ bao giờ khóe miệng lại cong lên, An Hy chạy nhanh về phía Lưu Viễn.
Nhéo lấy đôi má của chàng trai mà trách móc:
Cậu mất công làm mấy cái bất ngờ này cho tớ không phải là rất lãng phí sao? Tên hồ ly ngốc này!!Tớ làm vì cậu thì không bao giờ gọi là lãng phí! Chỉ cần thấy cậu cười, việc gì cậu thích tớ đều làm cho tiểu ngốc nhà cậu.Sòng phẳng tí đi, tớ cũng muốn làm gì đó trả công!Lưu Viễn nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của người cậu thích bây giờ không nhịn được mà nghĩ thầm rồi bật cười:
"Tiểu ngốc này hôm nay lại còn muốn sòng phẳng cơ à!! Đáng yêu quá rồi đấy!!"
Cậu ghé nhẹ vào tai cô nói nhỏ:
Vậy thì....Có lẽ tớ trong ván cờ này không sòng phẳng được rồi! Lưu Viễn đây là muốn cậu phải mắc nợ tớ cả đời.....Cậu nợ tớ còn nhiều lắm! Cứ từ từ mà trả. (2Ở kìa!! Cậu có phải là đang gian lận không thế??Hahaa!!! Thôi thôi tớ trêu cậu đấy! Muốn sòng phẳng chứ gì? Vậy sau khi tớ làm gì đó cho cậu, thì tiếu Hy Hy của chúng ta phải cười thật tươi để đáp lễ! À mà thôi....Cậu nên hôn má tớ thì hay hơn nhỉ? Xem như là đã trả công cho tớ...Có được không nào? (Cậu!! Cái đồ hồ ly xấu xa!"Hôm nay là sinh nhật người con gái tôi thích, cả đêm hôm qua tôi đã thức trắng để lên kế hoạch chuẩn bị quà bất ngờ cho cô nhóc.
Lúc đầu đã định chờ cô ấy ngủ say rồi chạy vào phòng An Hy trang trí, sau đó tạo bất ngờ cho cô ấy nhưng nghĩ lại thì trông mình y hệt một kẻ biến thái đang rình trộm thiếu nữ nên lại thôi."
Bỗng An Hy kéo lấy mép áo cậu chàng khiến cậu ta bừng tỉnh khỏi suy tư.
Cậu đang nghĩ gì mà thờ người ra thể??Nghĩ về cậu!Không ngờ tên hồ ly này lại xử lý nhanh đến vậy. Cậu ta chưa kịp định thần thì miệng lưỡi đã đi trước một bước.
Trên con đường với vô vàn bóng bay đủ màu sắc, người con gái ấy đứng giữa cách đồng bong bóng rực rỡ, An Hy ngoáy đầu lại về phía cậu trai trông cảnh tượng vô cùng tuyệt đẹp.
- Viễn ca nhìn bên này!!! Cậu thấy không bóng bay đẹp quá đi mất!!
Cô nhóc cười tươi như đóa hoa hướng dương đang nở rộ, hai tay đưa lên đung đưa ra dấu. Có vẻ An Hy rất thích thú với lễ hội ở đây. Cô chạy nhảy khắp nơi, nhìn ngắm mọi thứ như tò mò với cả thế giới.
- Cấn thận lạc mất tớ bây giờ! Chạy từ từ thôi!
Không biết từ bao giờ An Hy đã lạc khỏi tầm mắt của Lưu Viễn, lách qua dòng người tấp nập đang tận hưởng lễ hội thiếu nhi, cô nhóc nhỏ con mắc kẹt trong sự nhộn nhịp của đám đông. Đôi chân nấm lùn cố gắng nhón lên để nhìn thấy cậu thiếu niên có mái tóc màu xanh đen ấy, nhưng vô vọng.
Lưu Viễn đảo mắt khắp nơi mong có thể nhìn thấy bóng dáng nhỏ con ấy của An Hy, trong lòng cậu bây như đang sôi sục cả lên.
- Tiểu Hy!!! Tiểu Hy cậu đâu rồi!!! Có nghe thấy tớ gọi không?! Nghe thấy thì lên tiếng đi!!!
Cậu bắt đầu lo lắng, nỗi sợ bao trùm tâm trí. Không thế để tuộc mất cô ấy thêm một lần nào nữa! Chàng thiếu niên lúc này đây mồ hôi đã rơi lã chã, không nghe thấy lời đáp lại Lưu Viễn dần hoản loạn.
Dòng người xô đẩy nhau khiến khoảng cách của hai cô cậu gần như xa hơn. Kí ức kiếp trước của An Hy không hiểu tại sao lại tràn ngập trong tâm trí, lúc ấy là lúc cô bị người ba nhẫn tâm bỏ rơi. Cô nhóc nhỏ bé đó đã lạc và hòa vào dòng người đông đúc.
Với cơ thể nhỏ con của một đứa trẻ An Hy dường như bị bọn họ lấn ác, càng tìm lối ra cô càng lạc vào sâu hơn.
An Hy lúc đó chỉ biết bậc khóc gọi lớn tên người ba tàn nhẫn ấy đến khàn cả cổ.
Giờ đây An Hy sợ hãi co rúm người lại, cô chôn chân tại chỗ, nước mắt không tự chủ mà lăn dài trên đôi má hồng hào ấy. Bỗng tiếng gọi của ai đó trên kháng đài đã cắt đứt mạch kí ức của cô.
- Cô bạn Lục An Hy!!!! Xin hướng mắt lên kháng đài giúp tôi với ạ!!!
Một chú thỏ màu hồng to lớn đang cầm micro đứng trên sân khấu. Mọi ánh mắt đều hướng về chú thỏ trong đó có An Hy, nhìn thấy chú thỏ ấy cô nhóc không hiểu sao lại mỉm cười rạng rỡ. Có vẻ như cô đã nhận ra điều gì đó từ chú thỏ màu hồng kia rồi.
- Bạn nhỏ Lục An Hy ơi! Cậu đang đứng ở đâu thế?? Cậu giơ tay cho tớ biết có được không?
An Hy nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc hài hước đó của chú thỏ liền không nhịn được mà bật cười, cô giơ tay cao nhất có thể và hét lớn.
- Tớ ở đây!!!!
Nhìn thấy cô bé nấm lùn đó, chú thỏ bông mỉm cười trong lòng thầm nghĩ: "'Cậu đây rồi! Tìm thấy cây nấm nhỏ tiểu Hy rồi!"
Rồi chú thỏ bông nói vào micro.
- Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi. Cũng là ngày sinh nhật của một bạn nhỏ rất quan trọng với tớ! Vậy nên tớ muốn nói là...An Hy! Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!!! (I
Cả hội trường rầm rộ cả lên, không ngờ cô gái có tên An Hy lại lai mắn như thế. Chú thỏ bông nhảy xuống khỏi sân khấu ngoài trời, đi lại phía An Hy. Cậu ôm chầm lấy cô khiến An Hy không kịp phản ứng. Thỏ bông thì thầm vào tai cô nhóc:
Tớ nhớ bạn nhỏ An Hy thích được ôm thỏ bông khổng lồ phải không nhỉ!?Cậu...Là..Lưu...Suỵt! Bây giờ tớ là "quà" của cậu!An Hy mỉm cười hạnh phúc, tay ôm lấy cậu thỏ. Bộ lông hồng và mềm mại đó khiến cô cảm thấy an toàn đến mức không chút phòng bị mà dụi đầu vào lồng ngực của cậu ta.
Cuối cùng trong đám đông tấp nập ấy cũng có người tìm thấy cô rồi!
Chú thỏ vẫy nhẹ tay, một đám trẻ con mặc đồ thỏ bông đủ màu lon ton chạy đến. Bọn trẻ đứa nào đứa nấy đều có trống và kèn y như một cuộc diễu hành tí hon trông vô cùng đáng yêu, các em thỏ nhỏ bao vây hai người họ rồi nhảy múa xung quanh, mọi người cũng vì thế mà ca hát nhảy múa hòa theo điệu nhạc làm không khí lễ hội càng thêm sôi động.
Tiếng kèn, tiếng trống pha thêm vào đó là thứ âm nhạc vui tươi của lễ hội, còn có cả bóng bay và pháo giấy. Đây không phải là món quà quá sức tưởng tượng hay sao? Còn hơn cả mong đợi của An Hy.
"Hôm nay có lẽ là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của tôi!"
Trong khi An Hy và mọi người đang hòa mình vào không khí của lễ hội thì chú thỏ bông màu hồng bỗng dưng cởi chiếc đầu con thỏ xuống, để lộ một mái tóc xanh đen tựa biển khơi và cái nhan sắc y hệt yêu tinh mê hoặc con người. Trông cậu ta đẹp đến động lòng, khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải trầm trồ khen ngợi. Cậu thiếu niên sau bộ đồ thỏ bông màu hồng đó không ngờ lại đẹp đến vậy.
Nhìn thấy cậu, An Hy cũng không mấy bất ngờ vì cô đã nhận ra Lưu Viễn từ những giây phút đầu tiên. Lưu Viễn trong thân hình thỏ bông nhưng lại mang khuôn mặt con người trông vừa hài hước vừa đáng yêu.
Cậu quỳ một chân xuống trước mặt An Hy, giơ bàn tay phải về phía cô rồi bỗng dưng nụ cười rạng rỡ ấy của cậu hiện lên trên gương mặt.
- An Hy! Nếu...Cậu không chê...Có thể cho phép thỏ bông tớ..Theo đuổi nấm lùn nhà cậu không??
Lời nói được cất lên cả hội trường chấn động, cứ tưởng cậu ấy sẽ tỏ tình, cứ tưởng sẽ có một màn thổ lộ đầy lãng mạn ai ngờ lại là ngỏ lời theo đuổi.
Lần đầu tiên có người chuẩn bị công phu như vậy, quỳ gối tinh tế như vậy nhưng cuối cùng chỉ là ngỏ lời theo đuổi cô gái mình yêu. Nhưng đối với Lưu Viễn mà nói, cậu dường như đã có một bước tiến lớn.
Làm đến bước này thì có vẻ như cậu thiêu niên nhút nhát trong tình yêu của chúng ta đã rất cố gắng. Lưu Viễn chỉ dám mở lời theo đuổi cô, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ. Đợi cô đồng ý lời theo đuổi của cậu, thì Lưu Viễn mới có dũng khí tỏ tình An Hy.
Cái dũng khí của cậu hôm nay chắc chỉ đến được đây thôi cũng rất giỏi rồi.
Lưu Viễn trong lòng đã lo lắng đến nổi rối bời cả lên, không biết...Cô ấy có đồng ý không nhỉ???
- Được!! Nấm lùn chờ biểu hiện tốt của thỏ bông đấy nhé!
"Không thể tin được vào tai mình, An Hy cô ấy vậy mà lại đồng ý rồi!"
- Tuân lệnh nấm nhỏ!!!
An Hy cười tươi, một tay cầm nhẹ vạt váy lên cúi nhẹ người hành lễ y như một nàng công chúa, tay kia đặt lên bàn tay đang chờ đợi của Lưu Viễn. Trông họ bây giờ tựa chuyện tình công chúa và hoàng tử trong truyện cổ tích.
Lưu Viễn nắm chặt bàn tay ấy không buông. Nhìn lên gương mặt cậu ngày đêm mong nhớ, Lưu Viễn vui đến nỗi không tài nào kìm được nụ cười trên môi.
"Dường như tôi đã tiến được một bước ngoặc khá lớn!"
Hai người họ thưởng thức lễ hội cho đến khi sắc trời chuyển sang màu tím. Ánh đèn của thành phố cũng vì màu tím ấy mà tỏa sáng.
Lưu Viễn nắm tay An Hy, dẫn cô đến căn cứ bí mật của cậu. Nơi đó đẹp tựa như một cánh đồng hoa thu nhỏ, cậu đã chuẩn bị một bàn tiệc với nến và hoa hồng, trông vô cùng lãng mạn. Ánh nến ấm áp hòa vào màn đêm, hương hoa thoang thoảng trong không khí mang lại cảm giác ngọt ngào đến khó tả.
Lưu Viễn đứng đằng sau An Hy, dùng hai bàn tay bịt mắt cô lại rồi dẫn cô nhóc từ từ vào bàn tiệc. Tối hôm qua cậu chàng đã phải thức cả đêm lên mạng tìm hiểu nhiều cách để tạo bất ngờ cho An Hy, mọi công sức của cậu bỏ ra có lẽ đã không làm cậu thất vọng.
- An Hy à đến nơi rồi! Nào nào cậu mở mắt ra đi!
An Hy từ từ mở mắt, một khu vườn với đủ loài hoa nhỏ, với ánh đèn lấp lánh được treo quanh một cái cây lớn.
Phía dưới cây là một bàn tiệt nho nhỏ với nến và hoa, nhưng thứ khiến cô nhóc chú ý lại là chiếc bánh kem không mấy hoàn hảo được đặt trong một chiếc hộp trong suốt có ruy băng.
- Cậu...Đã chuẩn bị hết những thứ này sao?
Tớ sẽ không hoàn thành nếu thiếu sự giúp đỡ đến từ cặp đôi mới yêu Quân Dật và Từ Ân đâu. Nhưng mà bọn họ bận hẹn hò rồi vì thế đã để lại quà và nhờ tớ gửi lời chúc đến cậu....Vậy nên bây giờ chỉ có hai chúng ta thôi..Woaa! Các cậu giỏi thật đấy!Nhưng mà tớ lên ý tưởng mà! Tớ đã rất cố gắng đó nha!!!"Cậu mau khen tớ đi! Mau khen tớ đi! Tớ muốn cậu khen mỗi tớ thôi!! Tớ rất giỏi, rất xuất sắc đúng không???!!!"
Nhìn thấy gương mặt đang háo hức mong chờ được khen thưởng ấy An Hy không tài nào không trêu chọc Lưu
Viễn.
Y tưởng của cậu hả? Trông cũng...ờm...cũng...Thôi...Tớ biết rồi...Cậu không cần phải cố gắng tìm từ khen...Tớ đâu..An Hy bỗng ôm lấy má Lưu Viễn cười một cách đầy hạnh phúc rồi nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu ấy. •
- Lưu Viễn của tớ rất giỏi! Y tưởng của cậu rất tuyệt, rất đáng khen!! Tớ thích lắm...Kị sĩ của tớ à..Cảm ơn cậu!
Chỉ là một chút khen ngợi đơn giản của người cậu thích đã khiến Lưu Viễn mặt đỏ ửng mà quay ngoắc đi, con "hồ ly ngàn đuôi" này lúc ngại ngùng không ngờ lại đáng yêu đến thế!
Lưu Viễn quay mặt sang phía khác, lấy mu bàn tay che đi khuôn mặt hạnh phúc đang đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại không nghe lời mà dán chặt lên An Hy.
Lưu Viễn sáng nay đã dậy sớm tự tay Im chiếc bánh sinh nhật cho người cậu thích, tuy hơi vụng về nhưng lại chứa đầy tình cảm, chiếc bánh được phủ kem cũng chẳng đều, trang trí cũng không mấy thẩm mỹ nhưng lại khiến trái tim của một thiếu nữ rung động.
An Hy ăn một muỗng lớn, vô tình dính kem lên môi, cậu ta nhân cơ hội đó mà đưa môi lại gần đôi môi đỏ ửng ấy, khiến An Hy tim như lỡ đi vài nhịp, nhưng rồi cậu lại tinh nghịch dùng tay lau đi vết kem dính trến môi cô. 2
Lưu Viền liếm vết kem trên tay mình. An Hy không thể chịu đựng được sự trêu chọc ấy liền quẹt kem lên chóp mũi
Lưu Viền.
Cái tật trêu người của cậu, không biết bao giờ mới bỏ được đây hả?!Bỏ với ai chứ với cậu....Thì có lẽ sẽ không bao giờ bỏ được!Với ánh nến ngọt và hương hoa trong khu vườn, càng khiến không khí giữa hai người mỗi lúc một thêm ám muội.
Tên hồ ly lưu manh chống căm, ánh mắt nhìn An Hy say đăm theo cách đầy cưng chiều.
Một nơi chỉ có hai người, lại còn là mắt đối mắt khiến cô nàng của chúng ta ngại đến đỏ cả mặt. Phồng má miệng cô lẩm bẩm:
- Đúng là...Không thể nào thoát khỏi sự cám dỗ của tên "hồ ly ngàn đuôi" này được mà!