Cái tên Viễn hồ ly này cứ sơ hở là giở trò trêu ghẹo An Hy, chả trách hắn lại có cái biệt danh "Hồ ly ngàn đuôi" kia. Với vẻ ngoài ấy, có lẽ An Hy sẽ chẳng bao giờ thoát được cậu ta. Nhưng cô lại là một cô nàng ranh ma, xảo quyệt thì làm sao bỏ qua lần trêu ghẹo này.
Cô liền nâng cằm Lưu Viễn lên nói một cách đầy ẩn ý.
- Tớ...Rất muốn thử xem...Đẹp trai có vị như thế nào?...
"Cục bông xảo quyệt An Hy xuất chiêu"
Nghe xong câu nói đó của An Hy anh ấy bỗng đỏ mặt, tai cũng đỏ hồng hẳn lên.
Thật sự rất muốn hôn một cái vào cái má mềm mại của cô nhưng cậu lại chợt nhận ra. Bản thân chẳng có danh phận gì nên đã dùng tay chọt vào má An Hy. Cậu vội quay mặt đi, nói lí nhí:
- Được rồi!...Ăn trưa thôi.
Lưu Viễn nghĩ thầm: "Chả có danh phận gì cả, đòi hỏi cũng vô ích. Có lẽ mình đối với cô ấy cũng chỉ là một thằng bạn thân không hơn không kém.
Mặt có chút buồn.
An Hy nhìn thấy gương mặt ủ rũ đó của cậu nghĩ thầm: "sao thế...Chẳng lẽ mình nói gì sai sao! Ông cụ này thật là, toàn giấu tâm sự thế nhỉ?
Cô lấy trong túi ra một phong kẹo nhỏ. Phong kẹo vị dâu hình thỏ con là vị kẹo mà lúc còn bé cả 2 đứa đã ăn cùng nhau. Là vị kẹo ngọt ngào mà Lưu Viễn không bao giờ quên được. Nhưng từ khi An Hy thích Quân Dật phong kẹo thỏ dâu lại được đem tặng cho cậu ta.
Nhưng Quân Dật chưa bao giờ nhận, cậu ta toàn vứt thẳng tay và chẳng hề quan tâm. Lưu Viễn chỉ biết lặng lẽ tìm lại phong kẹo trong thùng rác, âm thầm chịu đựng một mình. Cậu luôn tỏ ra vui vẻ trước mặt An Hy nhưng sâu trong lòng tổn thương đã không thể đếm xuể.
- Viễn Viễn à...Cho cậu nè.
Cô nhóc nghĩ thầm: "từ giờ tớ sẽ bù đắp tổn thất cho cậu. Phong kẹo thỏ dâu này sẽ tặng mỗi cậu thôi Lưu Viễn à.."
Khi thấy phong kẹo thỏ dâu ấy Lưu Viễn đơ ra, đồng tử co lại. Cũng vì đã rất lâu rồi cậu mới được thấy lại nó, cái phong kẹo mà Lưu Viễn muốn bản thân là người được tặng. Cuối cùng mong ước đó cũng đã thành sự thật. Vui đến nổi lòng nở hoa nhưng vẫn cố mạnh miệng.
- Cậu dỗ con nít đấy à?
An Hy không nhiều lời mở phong kẹo ra đút cho Lưu Viễn. Cậu đưa miệng gần lại, há miệng ngậm trọn cục kẹo nhỏ trên tay cô, môi chạm nhẹ vào tay An Hy. Mắt ngước lên nhìn cô bạn thanh mai của mình đang đỏ mặt tía tai. Lưu Viễn khẽ cười.
- Woaa cơm trưa hôm nay ngon quá đi!!
An Hy đánh trống lảng che đi sự ngại ngùng. Cô đang đói nên cô ấy ăn như một chú sóc chuột, hai má phúng phính nhét đầy đồ ăn.
- Hahaha ăn từ từ thôi không ai giành ăn với cậu đâu!
Lưu Viễn nhìn cô gái đáng yêu trước mặt lòng thầm nghĩ: "đến ăn cũng đáng yêu như vậy. Sao cô nhóc này cứ thu hút mình thế chứ??"
......................
Giờ thể dục, mọi người đang học đánh cầu lông, những cái cầu lông trắng tinh cứ bay qua bay lại trên nền trời xanh y như những chú bồ câu nhỏ.
Bỗng từ bên kia Từ Ân hét lên, tay vẫy vẫy
- An Hy! Bên này bên này...Mau qua đây chơi với bọn tớ nè, cả Lưu Viễn nữa nhanh lại đây đi!
- Bọn tớ qua ngay đây!!
An Hy tay trái cầm vợt, tay phải không quên nắm lấy tay Lưu Viễn chạy lon ton tới chỗ Từ Ân và Quân Dật. Từ Ân cười rồi vỗ nhẹ vai Quân Dật.
- Quân Dật à cậu đánh với An Hy nhé, tớ đi nghỉ một lát.
- Gì chứ!! Không thích!
An Hy nhìn bản mặt của tên đó, nghe thấy tên thôi cũng muốn né cậu ta 2m. Quân Dật lườm An Hy, với vẻ mặt khó ưa.
- Cậu nghĩ tôi thích chắc!?
Lưu Viễn cũng không muốn mất đất diễn cũng lao vào đấu võ mồm.
- Tôi cũng không thích đấy làm gì nhau?
Cô nàng Từ Ân nhìn ba người họ nghĩ thầm: "chuyện gì thế nhỉ? Bọn họ khó hiểu thật đấy?!
Cuối cùng vẫn là Lưu Viễn đánh với Quân Dật. Cậu thiếu niên họ Tống cười nham hiểm, phát cầu.
- Lần này sẽ không hòa nhau nữa đâu anh bạn à.
- Tôi không nhường cậu đâu! Vậy nên hãy đánh hết sức đi cậu nhóc.
- Gì chứ!!!? Cái tên heo già bĩm sữa này!
- Cậu nói ai heo già hả con hồ ly thối!
Cả hai anh chàng không ai chịu nhường ai, vừa đánh vừa chửi. Cậu một câu, tôi một câu.
An Hy cùng Từ Ân ngồi nghỉ ở ghế. Từ Ân nắm nhẹ đôi bàn tay An Hy, cười hạnh phúc. Sự ngưỡng mộ cô dành cho Quân Dật bây giờ bị An Hy lấy đi cả rồi.
- An Hy à, cảm ơn cậu nhiều lắm...Cảm ơn cậu hôm đó đã giải quyết giúp tớ. Nếu không có cậu tớ không biết xử lí thế nào nữa. An Hy à cậu đúng là thiên sứ mà!
- Không...Không đến nỗi như vậy đâu mà, là việc tớ nên làm thôi bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!À...ừm..Từ Ân à...tớ sẽ không theo đuổi Quân Dật nữa cũng không làm khó cậu nữa cậu yên tâm nhé.
- An...An Hy à...Sao...Lại..?
An Hy nắm tay Từ Ân tiến đến phía Quân Dật, nắm hai tay của họ vào nhau.
- Lục An Hy tôi từ bây giờ sẽ không liên quan gì đến cuộc sống yêu đương của hai người nữa. Hàn Quân Dật!! Tôi sẽ không bao giờ lẽo đẽo theo cậu, bám lấy cậu như một con cáo ngu ngốc nữa. Cậu tự do rồi đấy! Tôi ủng hộ hai cậu!!
- Cô đang nói nhảm cái gì thế!!!??
Từ Ân nghe thấy An Hy nói vậy cô nghĩ thầm: "cậu ấy không thích Quân Dật nữa sao?? Vậy là mình có cơ hội làm thân với An Hy rồi!!
Trong lòng, đã từ lâu rất muốn làm bạn với An Hy nhưng cô ấy luôn theo đuổi Quân Dật. Bây giờ An Hy không quan tâm cậu ta nữa thì Từ Ân có thể kể bạn với An Hy rồi. An Hy nhìn thẳng vào Quân Dật nói to một cách dõng dạc:
- Tôi đã có người mình thích rồi!
Cả 3 người đơ ra một hồi rồi đồng thanh đáp:
- Cái...Cái gì !!!?
Lưu Viễn nghe thấy những lời đó cậu nghĩ thầm, tay tun lên. Sắc mặt trầm xuống: "người cô ấy thích sao? Là ai vậy chứ??! Chết tiệt!!! Mình lại chậm một bước rồi. Đáng ghét!!!"
Tay cậu nắm chặt hai vai cô rồi run lên không tự chủ.
- Người đó là ai hả? Cậu mau nói cho tớ biết cậu ta là ai đi tiểu Hy à...
- Là bí mật đấy! Tớ không nói đâu!
An Hy không nói cho cậu ấy tự nhận ra bản thân, cho Lưu Viễn tự mạnh mẽ nhận ra người cô thích là cậu. Đơn phương cô nhưng Lưu Viễn chẳng bao giờ có đủ dũng khí thổ lộ tâm tư. Bây giờ cô cho cậu cơ hội, để cậu cố gắng. Lưu Viễn nhỏ giọng, cúi mặt xuống.
Có lẽ chàng trai mạnh mẽ trong mọi việc này đã khóc rồi. Chỉ trong chuyện tình cảm Lưu Viễn yếu đuối đến không ngờ.
- Vậy à....Tớ lại đến trễ rồi nhỉ?? Xin lỗi vì đã hét lớn làm cậu sợ rồi, xin lỗi cậu...
Không nói gì nữa liền quay đi, có vẻ cậu đã rất thất vọng. Để lại An Hy và hai người kia đứng ngơ ngác.
Lưu Viễn đi đến nơi yên tĩnh nhất trong trường, nơi có rất nhiều hoa mà ít ai biết đến. Chắc hẳn đây là nơi bí mật của cậu ấy.
Nơi này là nơi an ủi tinh thần của Lưu Viễn. Nơi để cậu ấy trút bỏ mọi mệt mỏi, uất ức, nơi cậu có thể lẫn trốn cả thế giới. Là nơi cậu suy tư về An Hy nhiều nhất.
Một chú mèo con màu trắng nhỏ xíu cũng đang trú ở đây, chú cũng cô đơn như Lưu Viễn bây giờ.
Mỗi khi buồn Lưu Viễn thường hay đến đây chăm hoa và cho mèo nhỏ ăn. Lưu Viễn thở dài, đặt cánh tay lên trán che lại hai mắt.
- Haizzzzz....Khó thở quá,...Cảm giác thật khó chịu. Lồng ngực còn đau hơn lúc cậu ấy tỏ tình Quân Dật nữa. Tại sao lại thế chứ?
Mèo con như thể cũng hiểu được tâm tình cậu liền bước đến dụi người vào tay Lưu Viễn an ủi cậu ta.
- Meo....meooo~
- Mày là đang an ủi tao đó sao nhóc con, thật xin lỗi vì lúc nào đến đây cũng mang một tâm trạng ủ rũ..
Cậu lấy từ túi ra một bịch sữa bò nhỏ, đổ vào bát như mọi khi cho mèo con uống.
- Đúng rồi....Đã quen nhau lâu như vậy vẫn chưa đặt tên cho mày nữa...Nhưng mà...Tao làm gì có danh phận để đặt tên cho mày chứ?...Chả có một danh phận gì cả....Chẳng có danh phận gì cả....