Đi mất gần một giờ đồng hồ, cuối cùng xe cũng đã dừng trước bãi biển lớn xinh đẹp. Hai cô gái bước xuống xe, đi bộ về phía bãi cát trắng ra biển nghịch nước.
- Cậu thấy thoải mái hơn chưa?
Anh Thư nghiêng người hỏi cô.
- Ừm. Trách khỏi tên cặn bã kia cùng ả chị mưu mô mình cũng thấy đỡ hơn chút rồi.
Cô vừa nghịch nước vừa đáp.
Hai cô gái nghịch nước rất vui. Đến khi thấm mệt, lại cùng nhau tiến về phía quán nước ven biển để ngồi nghỉ.
Gương mặt Uyển Nhi trầm tư lại khẽ lên tiếng.
- Tớ quyết định rôi. Tớ sẽ xin nghỉ việc tại tập đoàn, rồi sẽ ly hôn hắn ta. Tớ quá mệt mỏi rồi.
Vừa quấy nhẹ ly nước trên bàn, Anh Thư vừa nhẹ gật đầu tán thưởng theo.
- Đúng, cậu nên như thế từ lâu rồi mới phải. Cần gì phải cố gắng vì một kẻ không yêu mình đâu chứ.
- Ừm.
Cô nhẹ mỉm cười nhìn về phía Anh Thư.
Có lẽ đây là cách tốt nhất, cô cũng không phải bận lòng vì một kẻ không yêu mình. Anh trai nhỏ thì sao chứ. Đấy cũng chỉ là lời nói cửa đứa trẻ khi lớn lên quên cũng là chuyện thường. Chỉ có cô, mới một mình ôm mộng mà thôi.
Khẽ nhìn đồng hồ trên tay, cô nhẹ nói với Anh Thư.
- Thư Thư, cậu đưa tớ về nhà đi, tớ thay quần áo rồi qua tập đoàn làm đơn nghỉ việc.
- Được. Chúng ta đi thôi.
Anh Thư tươi cười nói lại với cô.
__________.
Tại tập đoàn Mộ Dung.
Hắn đang ngồi làm việc trong văn phòng của mình. Gương mặt đủ loại biểu cảm, từ nhăn nhó đến dịu dàng.
Nhăn nhó vì đống tài liệu cần giải quyết. Dịu dàng vì đang có một cô gái hắn yêu ở đây.
Được cô lo lắng, ân cần, hắn rất vui. Từ lúc hắn tới công ty. Chẳng lâu sau Cung Uyển Như cũng tới, cô ta luôn ở cùng với hắn cho tới tận bây giờ cũng đã hơn hai giờ đồng hồ.
Tận tụy pha trà, sắp xếp tài liệu giúp hắn. Nhìn về phía chiếc bàn trống bên cạnh. Nơi cô làm việc kia không một bóng người, hắn khó chịu nhăn mặt.
Giỏi, cô giỏi lắm, nghỉ không thèm xin phép. Chỉ vì bạn hắn ngủ lại tại nhà mà cô đã làm ầm lên. Giờ lại nghỉ không thèm xin phép hắn, đúng là càng ngày càng to gan rồi.
Suy nghĩ vừa dứt. Phía ngoài cửa phòng bị một lực đẩy mạnh, người tiến vào không ai khác chính là cô, phía sau còn có trợ lý Vương đang chạy theo.
Nhìn thấy cô vào hắn khẽ nhếch mép cười. Nhưng vẫn làm mặt lạnh mà gằn giọng.
- Cũng biết đường tới làm à?.
- Không, tôi tới xin nghỉ việc.
Cô rất nhanh đáp lại lời hắn, mắt không quên nhìn về phía Cung Uyển Như đang đứng bên cạnh kia tiếp tục nói:
- Mộ tổng đã có thư ký riêng mới thì tôi cần gì phải ở lại làm chướng tai gai mắt gai người. Hôm nay tôi tới là để xin nghỉ, mong Mộ tổng chấp nhận đơn của tôi.
Nghe cô nói xong mặt hắn đen đặc lại. Cô vậy mà giám xin nghỉ. Gan lớn thật, chưa có sự cho phép của hắn coi giám xin nghỉ. Nắm chặt tờ tài liệu trong tay đến nhàu nát. Hắn nhìn về phía đơn của cô mà quát lớn.
- Ai cho phép cô nghỉ việc. Chưa có sự cho phép của tôi, cô không được đi đâu hết. Ở lại làm việc cho tôi.
Nói xong hắn cũng mang theo đơn xin nghỉ việc của cô ném thẳng vào sọt rác bên cạnh.
- Cái đấy là chuyện của anh, không cho tôi nghỉ tôi vẫn nghỉ. Anh chấp nhận cũng được không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Nói rồi cô quay mặt bỏ đi. Để lại hắn ở đấy, gương mặt tức giận nổi đầy gân xanh đỏ. Nới nhẹ chiếc cà vạt trên cổ, hắn một tay gạt sạch tài liệu trên bàn xuống đất.
Lúc này đây, Cung Uyển Như ở bên cạnh mới lên tiếng khuyên can.
- Phong. Kệ em ấy đi, nếu anh cần một thư ký riêng thì em sẽ thay em ấy…
- Em về đi, chuyện này để tôi giải quyết.
Hắn cắt ngang lời của Cung Uyển Như rồi đuổi khéo coi ta về. Lòng gắn bây giờ rất bức bối. Không muốn nói chuyện với ai.