Khi đã đưa được Mộ Dung Phong hắn về phòng. Đập vào mắt của Cung Uyển Như là tấm ảnh cưới to ngay đầu giường.
Hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay dài bấm mạnh vào mu bàn tay, khiến lòng bàn tay hằn lên những dấu móng tay đỏ đập gần như bật máu.
Ánh mắt cay nghiệt mà nhìn vào người con gái trong tấm hình cưới.
- Mày đừng vội vui mừng, giờ tao đã về. Những gì là của tao, tao sẽ lấy lại tất cả. Rất nhanh thôi, mày sẽ mất tất cả. Giống nhưng con mẹ đoản mệnh của mày vậy. Chờ mà xem.
Giọng nói của Âu Dương Minh Dực vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cung Uyển Như.
- Cũng muộn rồi, để anh đưa em về.
- Anh cứ về trước, em ở lại đến khi nào quản gia mang canh giải rượu lên, em cho anh ấy uống rồi em nhờ người đưa về sau cũng được.
Gương mặt lập tức trở nên nhu mì hơn mà nhẹ cười đáp lại anh.
Nhìn thằng bạn đnag nằm dài bất động trên giường rồi lại nhìn sang cô ả. Có chút khó xử, dù gì hắn cũng đã cưới vợ. Hiện tại vợ hắn lại không có nhà, để hắn một mình anh cũng không an tâm. Thấy Cung Uyển Như nói cũng có lý, nếu khi quản gia mang canh giải rượu lên không có ai cho hắn uống thì cũng không được. Nhưng để cô nam quả nữ ở một mình như vậy trong phòng cưới của hắn cũng không an tâm được. Nếu cô về kà thấy thì sẽ thế nào đây. Suy nghĩ một hồi, anh cuối cùng cũng lên
tiếng.
- Thôi vậy, anh ở lại cùng em. Dù gì nhà tên này cũng không thiếu phòng cho khách.
Vừa nói xong thì cũng là lúc cánh cửa phòng ngủ của hắn được mở ra. Quản gia Trương mang theo trên tay một chén canh giải rượu. Bước vào trong phòng đặt chén canh xuống rồi nói.
- Âu Dương thiếu gia, Cung tiểu thư đây là canh giải rượu của thiếu gia. Phiền hai người giúp tôi cho cậu ấy uống ạ.
- Quản gia Trương, bác giúp chúng tôi chuẩn bị hai phòng cho khách luôn nhé. Hôm nay, tôi và Uyển Như sẽ ngủ lại đây một đêm.
Anh lên tiếng nói với quản gia ngay khi bà vừa đặt chén canh giải rượu xuống.
- Chuyện này…
Nghe anh nói, bà có chút lưỡng lự, Âu Dương Minh Dực thì không sao, nhưng nhìn qua Cung Uyển Như thì bà không an tâm lắm. Dù gì cũng là bạn gái trước của thiếu gia cũng là chị của thiếu phu nhân. Nếu để thiếu phu nhân bắt gặp thì hai vợ chồng họ lại thêm xích mích nữa. Cuối cùng bà cũng chỉ đành cắn răng mà đồng ý.
- Để tôi đi sắp xếp vậy.
- Cảm ơn bác.
Anh nhẹ cúi đầu cảm ơn bà rồi quay sang nhìn hắn đang nằm trên giường, cùng chén canh trên tay của Cung Uyển Như đang tiến lại gần hắn. Nhanh tiến lại phía giường đỡ nhẹ hắn dậy để Uyển Như dễ dàng giúp hắn uống canh hơn.
Hai mươi phút sau, quản gia lại một lần nữa đẩy cửa bước vào, cung kính cúi đầu mà báo với anh.
- Cậu Âu Dương, phòng tôi đã chuẩn bị xong. Hai người có thể qua đấy nghỉ ngơi được rồi ạ.
- Được. Cảm ơn bác.
Anh đáp lại.
Sau khi quan gia thông báo và đưa chén canh đã hết ra ngoài anh cũng nhẹ đứng dậy rồi nhìn Cung Uyển Như kà lên tiếng:
- Trễ rồi, chúng ta nên về phòng của mình mà nghỉ ngơi thôi. Cậu ta đã uống canh giải rượu, thì chắc không lâu nữa cũng sẽ tỉnh thôi. Em không cần lo nữa.
- Được.
Khẽ nhìn hắn một cái, Cung Uyển Như gương mặt không vui mà đành quay đi về phía cửa phòng. Chuyện đã gần đạt được vậy mà giữa chừng bị anh chen vào. Thật phiền phức mà, nhưng cô ta không cam tâm.
Bước về phía căn phòng được sắp xếp. Cô ta càng bực hơn, cũng được xem là khách như nhau nhưng căn phòng của cô ta lại cách rất xa phòng của Mộ Dung Phong. Còn phòng của Âu Dương Minh Dực thì chỉ cách có hai ba phòng.