Nghe thấy câu nói của anh. Anh Thư như muốn đập chết tên trước mặt. Hắn có biết nhìn tình hình không vậy. Có cần nói thẳng ra như vậy trước mặt Uyển Nhi không?.
Đánh ánh mắt chết chóc về phía Âu Dương Minh Dực một cái, tiếp đó lại quay ra phía cô mà an ủi.
- Uyển Nhi kệ họ đi. Chúng ta tới đây là để vui chơi, không cần quan tâm đến tên đàn ông thối kia.
Tâm trạng cô lúc này càng tồi tệ hơn. Vừa trải qua chuyện vừa rồi đã khiến cô lòng có chút hoảng loạn. Bây giờ lại nghe tin hắn không về nhà vì bận tổ chức tiệc mừng cho chị kế. Hắn còn xem cô là vợ không? Còn nhớ lời hắn hắn từng hứa không? Hay do cô đã ôm mộng hão huyền quá lâu rồi?
Thực chất, bản thân hắn chưa bao giờ quên chị kế của cô. Chẳng qua vì muốn lợi dụng cô, hay đơn giản là muốn cô rơi từ tận trời cao xuống đưới địa ngục khi lúc đầu hắn bảo sẽ đối tốt với cô, nhưng vây giờ lại quay ra ân cần với chị gái cô.
Không một ánh nhìn người đàn ông vừa giúp mình kia. Cô lặng lẽ bước ra về, trên môi kẽ mấp máy.
- Tôi không quan tâm, một kẻ hứa nhưng không làm thì không đáng để tôi phải để ý. Thư Thư chúng ta về.
Nói xong cô cũng nắm lấy tay Anh Thư mà kéo về hướng cửa quán bar bước đi.
Khi cả hai vừa khuất bóng trong đám đông cùng ánh đèn mờ ảo. Phía lối rẽ kia, một thân ảnh cao lớn trong bộ vest đen đang bước tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế. Ngủ trong nhà vệ sinh à?.
Người lên tiếng không ai khác chính là Mộ Dung Phong. Hắn đnag bước lại gần Âu Dương Minh Dực rồi vỗ vai anh bảo.
- Tôi vừa gặp Anh Thư, cô ấy và bạn gặp phải tên háo sắc. Đúng lúc tôi đi vẹ sinh thì bắt gặp cô ấy đnag đi tìm cứu viện nên tới xem thử.
Ánh mắt Âu Dương Minh Dực vẫn dõi theo hướng hai cô gái vừa bước đi và nhìn theo, miệng không ngừng thở dài trả lời hắn.
- Bạn sao?
Hắn nhíu chặt mày mà lặp lại.
Bạn của Anh Thư không phải chỉ có Uyển Nhi thôi sao? Cô ấy cũng tới đây, không lẽ đã biết hắn cũng ở đây chăng? Từ lúc Cung Uyển Như về tới giờ, hắn dường như chỉ xoay quanh Uyển Như kà không hề để ý tới hắn còn một người vợ, cũng là em gái của Cung Uyển Như. Vội lên tiếng hỏi Âu Dương Minh Dực.
- Có phải Uyển Nhi đi cùng Anh Thư không? Cậu đã nói những gì với cô ấy rồi.
- Tôi…tôi chỉ lỡ miệng nói cậu đnag tổ chức tiệc chào mùng Uyển Như trở về ở đây. Sau đó…
- Sau đó như thế nào?
Hắn dồn dập hỏi.
- Sau đó… Cô ấy, liền bỏ về rồi. Vừa đi chưa được bao lâu.
Nghe anh nói xong, hắn như ngộ ra. Ảo não nhìn bạn mình rồi nhẹ giọng.
- Cô ấy về rồi thì thôi. Kệ đi, tôi sẽ giải thích với cô ấy sau. Dù gì họ cũng là chị em.
- Cậu không thấy vợ cậu vào chị gái cô ấy hận nhau sao?.
Âu Dương Minh Dực đánh ánh mắt dò xét về phía hắn rồi lên tiếng.
Tên này bị úng não sao. Chuyện rõ mồn một như vậy mà không nhìn ra, chẳng lẽ cho rằng chị em cô vui vẻ hòa thuận lắm sao? Thật điên rồ.
- Chẳng phải cậu nói con người cô ấy rất tốt sao. Chuyện nhỏ như vậy chắc cô ấy sẽ không để ý. Bỏ chuyện này qua một bên đi, chúng ta vào trong, mọi người đợi cậu lâu rồi đấy.
Tuy nói là vậy, nhưng lòng hắn rối loạn vô cùng. Một người là người hắn yêu. Một người là vợ hợp pháp của hắn, tuy không còn ghét cô như trước kia nhưng hắn vẫn chưa hiểu được hắn đối với cô là gì. Là không nỡ buông bỏ? Hay là muốn giúp Uyển Như trả thù mà đối tốt với cô? Hay chỉ đơn giản là hắn đã quen có cô trong cuộc sống hằng ngày? Hắn thật không rõ.
Mang theo tâm tình bất ổn mà tiến về phía bao phòng tiếp tục cuộc vui.