Hôn Nhân Trong Hận Thù: Anh Rể Nhầm Người Rồi

Chương 62




Nghe hắn nói mà cô chỉ biết cười, tiếng cười chua xót. Cô nhớ gì ư? Cô nhớ hết, nhớ tất cả. Chẳng chuyển gì mà cô không nhớ cả, nhẹ đưa tay khẽ đẩy hắn rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:

- Tôi nhớ tất cả, không có chuyện gì là không nhớ cả. Anh hài lòng chưa?. Còn bây giờ thì buông tôi ra, tôi không muốn mang thêm tiếng là cướp người yêu của chị.

Câu cuối cùng của cô như đâm thẳng vào ngực hắn, khiến tim hắn như chết nghẹn lại, từ từ buông lỏng cánh tay rồi lùi về phía sofa dài mà ngồi phịch xuống. Đưa tay ôm lấy đầu mình mà lắc không ngừng, miệng cũng không ngừng lẩm bẩm.

- Không, không phải, không phải như thế…?

- Hừ… Không phải ư, tại sao bây giờ anh lại chối bỏ không nhận. Tôi nhớ rất rõ, anh đã từng nói như mà. Anh từng nhắc nhở tôi, rằng không bao giờ được yêu anh, đơn giản vì anh không êu tôi. Người anh yêu chỉ có Cung Uyển Như chứ không phải tôi. Và anh cưới tôi chỉ là để trả thù. Không phải sao?.
Nghe hắn nói mà khiến cô bật cười, nhìn về phía hắn đang ôm đầu, cô không ngừng nhắc lại chuyện trước kia hắn từng nói với cô. Thật nực cười làm sao, khi bây giờ lại lại tự vả à nói không phải như thế. Buồn cười đến thế nào chứ.

Từng lời từng lời của cô như khiến hắn chết lặng. Hắn chưa từng nghĩ đến khi cô nhớ lại tất cả thì mọi chuyện lại mất kiểm soát như vậy. Giờ hắn không biết nên làm gì cho đúng, giải thích cho cô ư. Không?. Đến hắn còn không rõ giờ hắn đối với cô là gì đối với Cung Uyển Như là gì. Thì làm gì có thể giải thích chứ.

Thấy hắn vẫn im lặng, cô tiếp tục lên tiếng:

- Anh đã không yêu tôi thì xin hãy buông tha cho tôi đi, chúng ta ly hôn. Không cần chờ đến ngày Cung Uyển Như trở về nữa, bây giờ xem như tôi cầu xin anh buông tha cho tôi đi. Được không?.
Hai chữ ly hôn, nghe sao thật bỏng tay, hắn như sực tỉnh. Cô muốn ly hôn, muốn rời bỏ hắn ư? Không, không được? Hắn không cho phép. Đứng nhanh dậy, kéo cô ngã ngồi xuống ghế sofa rồi ngồi ngang người ghìm cô thật chặt dưới thân, hắn như hóa điên mà lên tiếng:

- Ly hôn ư, em đừng mơ. Đã gã cho tôi, thì dù có chết, em cũng chỉ có thể làm ma cho tôi. Đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi tôi.

Bị một lực kéo mạnh khiến cô đau điếng, cố vươn người mà nhìn thẳng vào hắn nói:

- Anh lên cơn gì thế, nếu đã không yêu thì buông tha cho tôi đi, tôi cũng là con người, cũng có cảm xúc, tôi cũng có tình yêu. Không thể để anh mãi xem như món đồ mà dày vò được.

- Anh nên nhớ, người anh yêu là Cung Uyển Như chứ không phải tôi, điều này chính miệng anh đã nói còn gì. Giờ thì buông tôi ra.

Cố vùng vẫy để thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn ra khỏi người mình, mong muốn thoát khỏi người đàn ông này. Cô thực sự không muốn tiếp tục nữa, hắn đối tốt với cô khi cô mất trí nhớ thì sao, những chuyện hắn làm không thể chối cãi được. Những điều hắn nói cũng không thể xem là chưa từng được. Tình yêu của cô ư? Nó đã bị chôn vùi từ khi hắn tàn nhẫn mà cưỡng đoạt cô khi ở khách sạn Hoàng Thiên rồi.
Cô càng nói càng khiến hắn như phát điên hơn, gương mặt sắc sảo giờ trở nên rét lạnh, đen thui vì cơn tức. Hai tay đang chế ngự cô trên sofa cũng dùng lực mạnh hơn khiến cổ tay cô như muốn gãy vụn ra. Giọng nói dần trở nên lạnh lẽo hơn:

- Em đừng chọc vào giới hạn của tôi.

Cơn đau nơi cổ tay khiến cô phải nhăn mặt mà kêu lên:

- Anh điên thật rồi. Buông tôi ra…đau quá.