Người đàn ông ngạo nghễ bước dần về phía trước, khi khoảng cách chỉ còn một mét thì liền có thuộc hạ kéo lại cho hắn một chiếc ghế da mà ngồi xuống. Đứng bên cạnh hắn la trợ lý Vương và hai tên thuộc hạ đang đứng cạnh Khương An Ngọc.
Ngồi trên ghế nhìn xuống ả đàn bà đang quỳ rạp dưới thân, gương mặt người đàn ông mang đầy rét lạnh, mắt phượng nhìn xuống như muốn xuyên thấu người phía dưới. Khiến ả, mặt đang cúi xuống cũng phải không rét run.
Da đầu phía sau bị một lực tay mạnh mẽ kéo xuống, khiến ả phải ngước mặt lên nhìn đối diện với hắn. Gương mặt từ xinh đẹp nay đã trở nên đầy vết tím xanh trông vô cùng kì dị.
Khi đã trực tiếp mặt đối mặt với hắn, ả không ngừng phát ra tiếng cười điên dại.
- Hahaha…Mộ Dung Phong, cảm giác vật quan trọng trong tay mất đi như thế nào?. Kí©h thí©ɧ không?.
Ả không ngừng cười như điên, ánh mắt ngấn nước sưng vù nhìn về phía hắn. Chắc do ả vẫn chưa biết Uyển Nhi cô không sao, chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi. Nên bây giờ chắc tưởng cô không còn nên mới điên loạn làm càn.
Người đàn ông vẫn thản nhiên ngồi đấy, trên ty đang nhâm nhi một điêu thuốc, vừa nhả hơi thuốc ra khỏi miệng, nghe cô ả nói mà nhếch mép cười.
- Thật ngây thơ. Cô nghĩ nhiêu đó cũng khiến cô ấy không còn bên cạnh tôi sao.
Nói xong hắn, ngưng động tác hút thuốc mà mang hẳn tàn thuốc dí vào một bên mặt của ả, khiến ả đau đến mức hét lên như điên dại. Không ngừng rẫy rụa, nhưng càng cố gắng thì lại càng bị thuộc hạ của hắn giữ chặt hơn.
Sau một hồi kêu gào thảm thiết, vì không chịu được mà ngất đi. Thấy kịch hay chưa tới mà ả đã ngất, hắn sai thuộc hạ mang nước tới tạt thẳng vào mặt khiến cô ả lại một lần nữa được tỉnh táo.
Một lần nữa tỉnh lại, Khương An Ngọc như biết sợ, vội vàng bò lại gần mà túm lấy ống quần của hắn vội van xin.
- Phong… À không, Mộ Dung thiếu gia xin…xin anh hãy tha cho tôi. Tôi không giám nữa, không giám đυ.ng đến vợ của anh nữa, anh hãy cho tôi một con đường sống…xin anh.
Vừa nói, ả vừa dập đầu liên tục xuống sàn, khiến trán chảy đầy máu. Nhưng hắn lại không một chút mảy may nào quan tâm đến. Nhẹ đưa ngón tay lại mà nhấc cằm ả lên, hắn lạnh lùng nhả ra từng câu khiến Khương An Ngọc như muốn ngất.
- Trò chơi của tôi chỉ mới bắt đầu, cô mà van xin như vậy thì sẽ không còn vui.
Vừa dứt câu, hắn đưa tay nhận lấy chiếc khăn từ trợ lý mà ra tay, rồi ra hiệu cho trợ lý. Thấy hắn đã đưa ra mệnh lệnh, trợ lý Vương cũng không chần chừ mà tiến ra phía ngoài cửa kho gọi vào khoảng năm sáu tên đàn ông vẻ ngoài bặm trợn.
- Không phải cô rất thích dùng thân làm bước đệm để thăng tiến sao. Để hôm nay tôi giúp cô toại nguyện.
Nói xong, hắn vẫy tay cho đám người phía sau tiến về phía ả. Rồi ra lệnh thêm cho đám thủ hạ của mình.
- Dùng máy quay lại tất cả các cảnh này của cô ta rồi mua thủy quân mà phát tán chúng lên mạng. Xong rồi ném cô ta vào khu mại da^ʍ cho tôi.
- Vâng.
Sau khi giao phó xong, hắn ung dung để tay vào túi quần rồi quay người đi mất. Để lại phía sau là tiếng la hét không ngừng của Khương An Ngọc và tiếng nói dâʍ ɖu͙© của đám đàn ông.
Khoảng năm giờ chiều cùng ngày, trên mạng lam tràn đầy rẫy hình ảnh của Khương An Ngọc, chỉ trong một vài tiếng đã không ngừng phát tán ra khắp đất nước.
Hắn sau khi xử lý xong thì quay về nhà, vừa lên đến phòng thấy cô đang ngủ ngon thì trên gương mặt mất đi sự băng lãnh mà thay vào đó là sự dịu dàng trước cô.