Sau khi được giảng viên giải vây cho mình, hắn quay lại phía phòng hiệu trưởng, chào tạm biệt ông một câu. Sau đó, hắn đi về phía dãy phòng học của các khoa, đi thẳng đến khoa kinh doanh năm hai, hắn dừng tại cửa phòng của lớp cô. Nho nhã đưa tay đút túi quần, hắn đứng dựa lưng vào tường, âm thầm nhìn cô qua lớp cửa kính của phòng.
Một vài ánh mắt của sinh viên ngồi cạnh của đã thấy hắn, họ thi nhau bàn tán, thì thầm to nhỏ. Hắn sau khi nhìn cô thì khoảng mười phút sau cũng ung dung cất bước mà rời đi. Vừa đi hắn vừa đưa mắt nhìn cô, trên bờ môi mỏng xuất hiện một vệt cong xong rồi biến mất.
Hắn tiến ra phía xe mà đi thẳng về công ty.
Tại tập đoàn Mộ Dung, trên tầng cao nhất của tổng tài. Trong phòng tổng tài, Âu Dương Minh Dực đang ngồi ngã người trên sofa mà ăn bánh uống trà. Anh ngồi đấy, miệng không ngừng buông lời cợt nhả với cô thư kí tên Amy của hắn.
- Amy à, tổng tài của các em sao lâu về thế. Anh chờ muốn ê hết mông, mỏi hết lưng rồi!.
Nhìn anh cợt nhã mà cô phát bực, cô cũng chỉ là mang đồ ăn vào cho anh mà anh lại không ngừng trọc ghẹo cô. Không thèm để ý đến anh cô, đặt bánh xuống bàn liền đi thẳng ra ngoài. Anh sau khi trên ghẹo Amy không thành thì chỉ cười cười nhìn theo bóng cô đi ra ngoài mà ngồi trong phòng đặt chân lên bàn lắc lư.
Ba mươi phút sau, hắn cuối cùng cũng đã có mặt tại cổng của tập đoàn, xuống xe, bước vào sảnh đi thẳng về phía thang máy chuyên dụng của tổng tài mà đi thẳng lên tầng cao nhất. “Ting” sau gần mười phút thì tháng máy cũng đứng lại. Hắn bước ra, hai tay ung dung để trong túi quần mà bước về phía hồng làm việc.
Vừa đến nơi làm việc của thư kí, Amy lên tiếng thông báo cho hắn.
- Boss, có cậu Âu Dương Minh Dực tới, hiện đang trong phòng làm việc của ngài ạ.
- Ừm.
Cô báo cáo cho hắn nghe xong thấy hắn không khó chịu gì thì liền cúi chào hắn rồi ngồi xuống tiếp tục làm việc.
Hắn mở cửa đi vào, thấy tên kia đang nằm dài trên ghế sofa nhàn nhã mà ăn bánh uống trà. Vừa thấy hắn vào, anh liền bật dậy thả vội miếng bánh đang ăn dở trong tay uống bàn mà chạy lại phái hắn hỏi liên tục.
- Này, hôm ở khách sạn Hoàng Thiên cậu với cô vợ nhỏ của cậu làm sao vậy?. Tại sao một tên cấm dục như cậu, nay lại rầm rộ tin bao nuôi nhân tình thế kia?. Cô vợ nhỏ của cậu không cho cậu đυ.ng vào nên thèm khát quá à?.
Anh hỏi không biết bao nhiêu câu. Hắn vừa về tới, còn chưa kịp cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài đã bị anh hỏi dồn dập hết lên khiến hắn vô cùng khó chịu. Nhíu chặt mày kiếm, hắn đưa ánh mắt sắc lạnh đánh về phía anh khiến anh nổi da gà.
- Cậu rảnh quá hay sao mà quan tâm tôi thế?. Mất tích cả mấy tháng trời, nay lại về chấn vấn chuyện riêng của tôi à.
Anh sau khi nghe hắn chỉ trích lại mình thì bước tới, dưa tay xoa xoa đầu cười hì hì rồi chạy lại phía hắn.
- Tôi chỉ là đi du lịch với mấy cô em thôi. Nhưng ông già nhà tôi lại đóng băng tài khoản của tôi nên tôi đành phải về tìm cậu.
- Cậu lại không chịu đi gặp cô gái mà gia đình cậu nói là có hôn ước đấy à?.
- Ài… Cậu đừng nhắc nữa. Bây giờ tôi đang tự do biết bao, với lại cái hôn ước đấy tôi cũng không muốn.
Hắn biết rõ về gia đình anh, ba mẹ anh nói. Anh từ nhỏ đã có hôn ước với cô tiểu thư nhà họ Trần. Nhưng ba anh bắt anh đi gặp cả năm nay rồi nhưng anh không chịu đi, toàn ra ngoài ăn chơi lêu lổng. Khiến hai bác phát bực. Đưa ra hạ sách đóng băng tài khoản của anh cũng là chuyện bình thường.